- ---------
Mẹ Hạ cảm thấy rằng cứ mãi giam Hạ Diệu trong nhà cũng không phải cách, con người mà bị uất nghẹn lâu ngày sẽ sinh bệnh, nhất là lúc này bản thân Hạ Diệu đang có tâm bệnh rất nặng. Trong khi đợi mấy thông tin xấu trên mạng suy yếu dần đi, mẹ Hạ quyết định đưa Hạ Diệu qua chỗ Hạ Nhâm Trọng để ông ấy chăm sóc, nhân tiện để cậu ta giải khuây, điều hòa lại tâm tình.
Trước khi đi, Hạ Diệu nói với mẹ Hạ: "Mẹ, con muốn đi tới chỗ bằng hữu một chuyến."
"Bằng hữu nào?" Mẹ Hạ hỏi.
Hạ Diệu nói: "Tiểu Điền."
Mẹ Hạ không biết ai là tiểu Điền, ở trong lòng của bà ta, Hạ Diệu bất kể nói bằng hữu là ai thì cũng là Viên Tung.
"Được, mẹ cùng đi với con."
Rút kinh nghiệm từ việc hai tên tùy tùng bị đánh ngất lần trước, mẹ Hạ quyết định dù chuyện gì cũng sẽ tự đi chung với cậu ta.
Hạ Diệu hỏi lại: "Có cần thiết không mẹ?"
Hạ Diệu mấy ngày nay tinh thần cực kém, viền mắt quầng đen, nhãn thần vô hồn, sắc mặt rất tệ, nếu không phải như vậy, mẹ Hạ cũng sẽ không muốn đem cậu đưa đến chỗ Hạ Nhâm Trọng.
"Mẹ nếu là muốn con thật thoải mái mà đi đến chỗ của ba, hãy cho con một ngày tự do."
Mẹ Hạ trầm mặt không nói một lời.
Hạ Diệu còn nói: "Con không trốn đi đâu được đâu."
"Được, mẹ cho con một ngày tự do, con cứ việc đi giải quyết những chuyện bực dọc, trước sáu giờ tối phải trở về."
"Sẽ không cần tới trước sáu giờ."
Nói xong câu đó, Hạ Diệu liền thay bộ quần áo khác, đi ra cửa.
Điền Nghiêm Kỳ nhận được điện thoại của Hạ Diệu, vội vàng lấy ra nghe.
"Công ty thế nào?" Hạ Diệu hỏi.
Điền Nghiêm Kỳ vô cùng kinh ngạc, "Anh thế nào không hỏi Viên Tung?"
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu."
Điền Nghiêm Kỳ cười cười, nói: "Cơ bản đã vượt qua được dư luận, hiện tại đã tố cáo hắn ra pháp luật, hắn thay đổi tên tuổi thì thế nào? Cuối cùng cũng sẽ lôi hắn ánh sáng để điều tra thật kĩ càng."
Hạ Diệu gật đầu.
"Có một người tinh nhuệ như cậu ở công ty, tôi rất an tâm."
"Đừng chê cười tôi." Điền Nghiêm Kỳ nói, "Tôi không có ý định trở lại, Viên Tung cũng sẽ không cho phép tôi trở lại, tôi chỉ là muốn nhúng tay quản chuyện này mà thôi, dù sao chuyện này cũng liên quan đến mối thù của riêng tôi."
Hạ Diệu sắc mặt thay đổi, "Vẫn còn chưa thành khẩn mà xin lỗi cậu."
"Anh không cần thiết xin lỗi, là tôi quá tùy tiện cho nên uống lầm thuốc trên bàn làm việc của Viên Tung, đây là tự làm tự chịu."Hạ Diệu nói: "Dẫn tôi đi tới chỗ nhà mới của cậu một chút đi."
"Nhà mới của tôi?" Điền Nghiêm Kỳ có chút ngạc nhiên.
Hạ Diệu thái độ rất rõ ràng, "Không rảnh sao?"
"À, rảnh chứ."
Điền Nghiêm Kỳ lái xe dẫn Hạ Diệu đi tới căn nhà Viên Tung mua cho hắn.
Đẩy cửa đi vào, mắt liền nhìn thấy hai đôi dép nằm đó.
Cũng không sao, những người sống ở đô thị thường chuẩn bị cho mình nhiều hơn một đôi dép... Hạ Diệu nhìn thấy kích cỡ của đôi dép khá lớn, vừa nhìn thì nghĩ đến đây là kích cỡ dép dành cho Viên Tung...không lẽ.....à mà không, mang dép rộng hơn một chút sẽ thoải mái mà.
Căn nhà sạch sẽ ngăn nắp, mặc dù nội thất rất đắt, nhưng nhìn thì lại không quá xa hoa khoa trương, vừa nhìn liền biết Viên Tung đã phải hao tâm tổn trí trực tiếp tham gia vào lắp đặt trang trí như thế nào.
Hạ Diệu tham quan từng phòng từng phòng một, không vội đi vào phòng ngủ, trước tiên đến phòng tập thể thao, bên trong là dụng cụ luyện tập, có rất nhiều món đều là do Điền Nghiêm Kỳ chế tạo, linh kiện đều là do chính hắn mài dũa. Hạ Diệu ở trên bề mặt của mấy món dụng cụ thử một chút, tưởng tượng đến vẻ mặt của Viên Tung đang chơi đùa với mấy thứ này sẽ vui thế nào.
Trong thư phòng đều là sách liên quan đến chế tạo dụng cụ và kinh doanh thương mại, trên bàn làm việc là bộ máy vi tính để bàn, đây là nhãn hiệu máy tính mà Viên Tung thường hay dùng, con chuột có khắc một cái logo chứng nhận hàng đặc phẩm. Bên trong kệ sách vẫn còn kê một quyển an-bum ảnh quá trình phát triển của công ty, hình ảnh các đời học viên hiện lên rõ nét, còn có tấm ảnh được đích thân Viên Tung đặt bút kí tên...
Hạ Diệu quay người lại đi vào nhà bếp.
Tủ đựng chén bát đựng bên trong hai bộ chén bát, chỉ hai bộ chén bát, không nhiều hơn một bộ.
Trưng bày trong tủ lạnh đều là những loại rượu Viên Tung thích uống, hắn còn sớm đem tới đây một hộp kim chi, vẫn giữ ở đây không nỡ ăn.
"Muốn uống gì thì cứ lấy từ trong tủ lạnh, tôi sẽ không pha trà cho anh đâu." Điền Nghiêm Kỳ nói.
Hạ Diệu ừ một tiếng, lại hỏi.
"Có thể xem qua phòng ngủ không?"
Điền Nghiêm Kỳ vô tư thoải mái mà nói: "Đương nhiên là có thể, tôi trước đây tôi thường xuyên ngủ chung với đám học viên ở ký túc, có gì phải ngại chuyện khuê phòng?"
Hạ Diệu đi vào, một cái giường rộng dành cho hai người hiện ra trước mắt, trên giường có hai cái gối cùng một cái mền gấp gọn gàng, ra giường cũng không có lấy một vết nhăn. Đây không phải là ở trong quân đội, cũng không phải ở trong công ty sao lại cứ tự ép buộc ngăn nắp? Nếu không có người đến đây thường xuyên ngắm nhìn, sao lại phải hà khắc với bản thân như vậy?
Không lẽ thực sự có người nào đó khác sống ở đây?......
Mở tủ quần áo, một bộ áo ngủ size của Viên Tung bất ngờ rơi vào người Hạ Diệu.Mặc dù đây là áo mới, nhưng trong mắt Hạ Diệu mới cũ gì cũng như nhau, cũng là do một người nào đó mặc.Nhà vệ sinh cũng có một loạt những đồ vật đã từng tồn tại ở đâu đó, rất quen thuộc, ví dụ như bản chải đánh răng, dầu gội đầu, khăn mặt...toàn bộ đều là đôi, muốn người khác nghĩ ở đây chỉ có một người sống quả thực rất khó.
Sau đó, Hạ Diệu nghe được tiếng chim hót ngoài ban công, thong thả bước tới.
Đại liêu ca vừa nhìn thấy Hạ Diệu, lập tức ở trong lồng vui vẻ, ríu rít.
"Xin chào, xin chào, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp..."
Bình thường ở trong công ty, Điền Nghiêm Kỳ chính là người chơi đùa với đại liêu ca, cho nó ăn, hiện tại Viên Tung bận rộn không có thời gian chăm sóc, để cho Điền Nghiêm Kỳ nuôi nó cũng có thể hiểu được. Thế nhưng Hạ Diệu phát hiện kế bên lồng chim của đại liêu ca là một lồng chim của con tiểu liêu ca khác. Trước đó, Hạ Diệu vẫn bình tĩnh, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, tâm tình đột nhiên có chút kiềm lại không được.
Hai con liêu ca cứ liên tục anh một lời, tôi đáp một lời, cảnh này thực sự làm lòng người băn khoăn.
Điền Nghiêm Kỳ ở bên cạnh giải thích: "Hai ngày trước con đại liêu ca quá ủ rũ, tôi đoán chắc là do nó không có bạn, liền mua một con tiểu liêu ca bầu bạn với nó."
Hạ Diệu gật đầu.
"Rất tốt."
Sợ ở lại lâu chốc nữa mình sẽ mất mặt, Hạ Diệu vội vã cáo biệt.
Hạ Diệu đến công ty của Viên Tung, Viên Tung đang cùng ban quản lí đầu tư thương lượng về hạng mục sắp tới.
"Đem mảnh đất này mua lại." Viên Tung nói.
Ban quản lý đầu tư nhìn thoáng qua, mười phần không giải thích được, mảnh đất này nằm kế bên công ty vừa mới thành lập của Báo Đen, một mảnh nhỏ như vậy so với mảnh đất trù phú bên Báo Đen là hoàn toàn không có giá trị cạnh tranh.
"Vì sao?" ban quản lý đầu tư nói, "Công ty chúng ta thời gian trước kiếm được lợi nhuận không ít, hoàn toàn có thể mua một mảnh lớn, mấy ngàn mẫu đều không thành vấn đề."
"Cứ mua một mảnh như vậy là được rồi, chúng ta cũng không phải làm địa ốc." Viên Tung nói.
Ban quản lí hỏi thăm dò: "Công ty chúng ta vì sao không thử chen chân vào lĩnh vực địa ốc? Hiện tại địa ốc đang là miếng mỡ béo hấp dẫn, rất nhiều công ty lớn..."
"Nam nhân làm địa ốc tựa như nữ nhân đang lúc cập kê, làm xong cái này thì không làm được khác." Viên Tung nói.
Một câu nói, lập tức làm ban quản lý đầu tư câm họng.
Đột nhiên, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Viên Tung ánh mắt nhìn về phía cửa phòng làm việc, thấy gương mặt đang trương cường của Hạ Diệu, trái tim đột nhiên chấn động. Trước tiên đuổi ban quản lý đầu tư đi, sau đó đóng cửa lại, đem Hạ Diệu dán vào ván cửa mà hôn điên loạn.
Không biết có phải là do lâu quá không được 'vận động', lưỡi của Hạ Diệu đặc biệt cứng nhắc.
"Mẹ cậu sao lại cho cậu đi lung tung vậy?" Viên Tung hỏi.Hạ Diệu nói: "Tôi hai ngày nữa sẽ đi đến chỗ ba của tôi ở mấy ngày, mẹ tôi để tôi đi ra ngoài hóng gió một chút."
"Đi đến chỗ ba cậu?" Viên Tung nhìn chăm chú vào Hạ Diệu, hình như cực kì không chấp nhận quyết định này, "Nhất định phải đi sao? Bao lâu mới có thể trở về?"
Hạ Diệu đột nhiên nở nụ cười, "Đi và không đi có quan hệ gì sao? Tôi đi hay không đi thì chúng ta cũng không được gặp nhau."
"Nhưng cậu ở đây, trong lòng tôi thấy dễ dàng hơn." Viên Tung nói.
Hạ Diệu ánh mắt bén nhọn đâm về phía Viên Tung, "Tôi ở lại đây, chẳng phải sẽ còn nhiều chuyện không mong muốn xảy ra nữa sao?"
Viên Tung cực lực khắc chế những hình ảnh của ngày hôm đó, bởi vì hắn không muốn vào thời điểm này tạo thêm áp lực cho Hạ Diệu. Trên thực tế chuyện này tựa như mụn nhọt trong lòng hắn, bị hắn ép bức mà trở thành một vết sẹo lớn.
Hạ Diệu lúc này lại cố tình đâm trạc vào vết thương của hắn.
"Anh vì sao không hỏi tôi chuyện tôi bị ép thuốc hôm đó?"
Trong con ngươi Viên Tung nhuộm một màu đau đớn, căn bản là một người bình, không thể chịu đựng được ức chế cùng cực.
Hạ Diệu nói: "Bởi vì anh sợ, anh sợ tôi sẽ cho anh biết tôi đã lên giường với hắn, anh sợ tôi không thể chống lại cơn hành thuốc. Bởi vì anh sợ tôi đã bị 'dơ bẩn', anh sợ bản thân anh sẽ ghét bỏ tôi, anh từ đầu tới cuối chưa từng muốn cùng tôi làm sáng tỏ mọi chuyện."
Viên Tung sặc ra một ngụm khí tức, gào thét vào mặt của Hạ Diệu."Tôi không đề cập tới là bởi vì lòng tôi nỡ làm cậu đau lòng, tôi cũng là một nam nhân bình thường, tôi không giữ gìn bảo vệ được người mình yêu là điều đáng hổ thẹn của thằng đàn ông, tôi không dám nói ra, tôi cũng chỉ vì không thể chấp nhận một ai khác xâm phạm vào cậu."
Ngực của Hạ Diệu trào ra máu và nước mắt, Viên Tung, anh thật là 'tin tưởng' tôi!
Bế tắc và sửng sốt một hồi lâu, Hạ Diệu nhàn nhạt mở miệng.
"Tôi đã ngủ với hắn."
Trái tim nóng nảy của Viên Tung trong khoảnh khắc kia lập tức bị đóng băng.
"Vì không muốn phải ghét bỏ anh, tôi thẳng thắn một lần, chúng ta chia tay."
Viên Tung dùng một tay kéo Hạ Diệu đè ngã xuống bàn làm việc, một lực to lớn ập tới làm đống văn kiện trên bàn bay đầy trên mặt đất, chén trà bị văng vào tưởng bể nát, laptop rớt xuống trượt dài 10cm.
"Cậu nói cái gì?"
Hạ Diệu không sợ hãi chút nào: "Ngày hôm nay dù anh có vặn đầu tôi rớt xuống đất, tôi cũng sẽ nói cho anh biết: chia tay."
Tay của Viên Tung hung hăng bóp cổ của Hạ Diệu, mới chỉ dùng một nửa sức lực, mặt của Hạ Diệu liền trắng bệt. Thật sự không khoa trương, Viên Tung hoàn toàn có thể vặn đầu của Hạ Diệu rớt xuống đất.
"Cậu lặp lại lần nữa."
Hạ Diệu con ngươi như lồi ra ngoài, ánh mắt đoạn tuyệt nhìn Viên Tung.
"CHIA —— TAY."
Viên Tung lại tăng thêm lực, môi của Hạ Diệu bắt đầu co quắp nhưng vẫn giống lúc này, gắng gượng nói ra hai từ
"Chia....tay..."
Giờ khắc này, trong lòng của Viên Tung thực sự muốn giết chết Hạ Diệu, nhưng từng động tác siết cổ cậu ta lại như hàng ngàn con dao cắt xé trong lòng. Máu huyết cạn khô, cõi lòng tan nát, hắn hoàn toàn không hạ thủ được.
Đừng nói là giết, dùng chân đá cậu ta ra khỏi đây hắn cũng không nhấc lên được.
Hạ Diệu mắt như lồi ra bên ngoài, vẫn còn đang lặp đi lặp lại trong miệng hai từ kia.
Tay của Viên Tung chợt từ trên cổ của Hạ Diệu thả ra, chỉ ngón tay hướng ra cửa.
"Cút!"
Cái chữ này đối với Hạ Diệu, lực sát thương tuyệt đối không thua gì hai chữ 'chia tay' lúc nãy được phát ra từ miệng cậu ta.
Hạ Diệu gắng gượng nhấc đôi chân như đã phế lên, chao đảo mà đi ra ngoài, đi ra khỏi phòng làm việc, đi ra cửa chính của công ty, đi xa khỏi tầm mắt của Viên Tung.
Nội tâm trống rỗng, không còn biết đau là gì nữa.
...
HẾT CHƯƠNG!