Chương 149: Phiên ngoại 1 thế giới thứ 7
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Chu Tùng ở phủ thành bên cạnh làm học chính, quản lý cũng chỉ là viện thí mà thôi, cả thi hương đều quản không được, kỳ thật không coi là quan quá lớn, tay càng duỗi không đến huyện Đông Cốc.
Nhưng ông rốt cuộc vẫn là quan viên.
Vì thế, từ khi ông cùng Vệ gia nháo phiên, Vệ gia ở huyện Đông Cốc, mỗi ngày liền ngày càng lụn bại.
Đầu tiên là thư viện nơi Vệ Chí Viễn dạy học không cần Vệ Chí Viễn nữa.
Ở thư viện dạy học, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có khóa buổi sáng, còn có rất nhiều kỳ nghỉ, nhưng mỗi tháng có mấy chục lượng bạc thu vào, còn có thể ở trong thư viện cùng các cử nhân khác tham thảo học vấn…… Việc như vậy bao nhiêu người muốn?
Vệ Chí Viễn đắc tội người, vị trí này cũng thay đổi thành người khác.
Mà phía trước, lúc Vệ Chí Viễn còn có khoản thu vào này, ở phủ thành có đôi khi còn chưa đủ tiêu, hiện tại không có khoản thu vào này, ông lại không cam lòng về huyện Đông Cốc, hoặc là phải nói cảm thấy không còn mặt mũi nên không muốn trở lại huyện Đông Cốc, mỗi tháng đều phải đòi ngân lượng trong nhà.
Này còn chưa tính, người gia tộc Vệ gia còn trách móc bọn họ, lại có Lý gia xa lánh, thậm chí ngay cả lưu manh huyện Đông Cốc cũng phá lệ thích tìm sản nghiệp Vệ gia gây phiền toái.
Vệ gia không phải lướt qua càng gian nan hơn ư?
Hết thảy chuyện này Ngôn Cảnh Tắc đều biết, dù sao hắn đã từng là cầm đầu lưu manh.
Lưu manh huyện Đông Cốc tìm Vệ gia phiền toái, còn đến trước mặt hắn tranh công……
Hiện giờ hắn đã thành tú tài, thái độ mấy lưu manh này đối đãi hắn cũng không giống nữa, vừa kính vừa sợ, Ngôn Cảnh Tắc cũng khuyên bọn họ, bảo bọn họ đừng lăn lộn, đáng tiếc người ta cha mẹ đều quản không được bọn họ, hắn tự nhiên cũng không thể ra sức.
Hơn nữa hắn có cuộc sống mỗi ngày của mình, không có khả năng vẫn luôn quản người ta.
Hắn hiện giờ ở thôn Hưng Yên cùng với Vệ Lăng Tu, sống cuộc sống của mình, cách mấy ngày mới đi một lần hiệu sách Ngụy gia mượn mấy quyển sách xem, thuận tiện lấy bản chữ đẹp của mình coi như trao đổi.
Cuộc sống như vậy với hắn mà nói quả thực chính là cuộc sống thần tiên, đặc biệt là hắn cùng Vệ Lăng Tu hiện giờ đã làm phu thê chân chính.
Trách không được nam nhân trên đời này tới tuổi liền muốn cưới vợ, buổi tối có người ấm ổ chăn và không ai ấm ổ chăn thật sự không giống nhau!
Buổi tối trước “si” Vệ Lăng Tu, Ngôn Cảnh Tắc ngày hôm sau liền tinh thần phấn chấn.
“Ngươi hôm nay không được nói luật pháp với ta.” Vệ Lăng Tu thật ra lại có chút không tinh thần: “Ta thích làm thơ, cũng không bắt ngươi nhất định phải cùng ta viết thơ!”
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Được! Đều nghe ngươi!
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Trong nhà thức ăn lại sắp không còn, hôm nay là ngày họp chợ, chúng ta đi mua đồ đi?”
Vệ Lăng Tu tối hôm qua bị “trách phạt” nhiều, trên người có điểm không thoải mái, vốn không nghĩ đi, nhưng cũng không muốn một mình ở nhà, cuối cùng đáp ứng: “Được.”
“Không sao đâu, chúng ta ngồi thuyền đi, nhất định mệt không ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc biết tâm tư Vệ Lăng Tu, bồi thêm một câu.
Vệ Lăng Tu càng muốn đi.
Y hiện tại chính là tú tài, đi ra cửa đều được người cung cung kính kính đối đãi! Cảm giác đặc biệt tuyệt vời!
Hôm nay là ngày họp chợ, thôn Hưng Yên chuyên môn lộng một thuyền đi huyện thành, để người muốn họp chợ cùng đi với nhau.
Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu vừa qua đó, liền có người tránh ra một vị trí, bất quá lần này không phải vì sợ hãi, mà là vì tôn kính.
“Tú tài lão gia tới! Tú tài công các ngươi ngồi trung gian đi, trung gian thoải mái lắm.”
“Các ngươi cũng phải đi họp chợ a!”
“Tú tài lão gia muốn đi mua cái gì vậy?”
……
Người thôn Hưng Yên sôi nổi dò hỏi Vệ Lăng Tu.
Tuy nói Ngôn Cảnh Tắc hiện tại không đánh người, đối với người rất thân thiện, nhưng bọn họ vẫn sợ hắn, thật ra Vệ Lăng Tu…… Ngay từ đầu, đã không ai sợ Vệ Lăng Tu.
Vệ Lăng Tu nhất nhất trả lời.
Người trong thôn một bên nói với y, một bên nhịn không được hâm mộ y.
Chuyện y cùng Ngôn Cảnh Tắc, mọi người trong lòng đều hiểu rõ.
Trước kia bọn họ cảm thấy y thảm, hiện tại không nghĩ như vậy nữa, cõng Vệ Lăng Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc, còn có người âm thầm hối hận —— sớm biết Ngôn Cảnh Tắc sau khi “thành thân” có thể biến đổi nhiều như vậy, có thể một chút cũng không khốn nạn nữa, bọn họ lúc trước đã đem nữ nhi gả cho Ngôn Cảnh Tắc rồi!
Có một lần Ngôn Cảnh Tắc trong lúc vô ý nghe được có người nói như vậy, đặc biệt vô ngữ, những người này cũng không suy xét một chút chuyện hắn kỳ thật thích nam nhân sao?
Thuyền nhỏ xuyên qua đường sông, không lâu liền đến huyện thành.
Hôm nay là ngày họp chợ, hai bên đường phố huyện Đông Cốc nổi lên các loại sạp bình thường không có, từ các loại ăn vặt đến các loại trò chơi nhỏ, cái gì cũng có.
Ngôn Cảnh Tắc cùng Vệ Lăng Tu mua không ít đồ, lại cùng đi tửu lầu.
Hai người chọn đồ ăn, nhưng phải đợi trong chốc lát…… Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Lăng Tu, ta có thứ quên mua, giờ ta đi ra ngoài một chuyến.”
Vệ Lăng Tu gật gật đầu: “Ừm.”
Ngôn Cảnh Tắc cười cười, chạm vào tay y một chút, xoay người liền đi.
Hắn trước đó nghĩ muốn dỗ Vệ Lăng Tu, nhờ thợ bạc huyện thành dùng một khối bạc hắn có được, tỉ lệ không tồi đánh một cái phát quan*, dự tính bây giờ đi lấy, chờ về nhà lại đưa cho Vệ Lăng Tu.
(*cái đội trên tóc công tử thời xưa, kiểu loại Lam Trạm cài đầu ý, hoặc Quan Âm Bồ Tát cũng đội phát quang đấy)
Ngôn Cảnh Tắc thực mau đã đi, Vệ Lăng Tu lười nhúc nhích, liền chậm rãi uống trà hoa cúc điếm tiểu nhị rót cho y, đang uống, y đột nhiên nhìn thấy bảy tám nam nhân hai ba mươi tuổi vào tửu lầu.
Vệ Lăng Tu theo bản năng mà cúi đầu —— y nhận ra mấy người này!
Mấy người này, còn không phải là một năm rưỡi trước đoạt tiền của y không nói, còn muốn đánh y, kết quả bị Ngôn Cảnh Tắc đánh chạy đó sao?
Y chính là bởi vì những người này mới quen biết Ngôn Cảnh Tắc.
Vệ Lăng Tu có chút sợ, nhưng thực mau lại nghĩ đến, y hiện tại đã là tú tài, những người này vô luận như thế nào cũng không dám động thủ với y.
Nghĩ như vậy, Vệ Lăng Tu thả lỏng lại, cùng lúc đó, những người đó cũng ngồi xuống nghiêng phía sau y.
Giữa bọn họ một bức bình phong chống đỡ, người bên kia nhìn không tới y, Vệ Lăng Tu càng thêm thả lỏng, đồng thời cũng bắt đầu nghe những người đó nói chuyện.
Dựa theo cách nói của những người đó, bọn họ vừa mới lấy về tới một số tiền, được tưởng thưởng mới có thể tới tửu lầu ăn cơm.
Nói nói, những người đó đột nhiên có người nói: “Đáng tiếc Ngôn ca không làm nữa, chúng ta đi đòi tiền phải tốn nhiều rất nhiều công phu, nếu Ngôn ca ở đây, đem người ném xuống nước một cái, tiền nhà ai mà không đòi được?”
“Đúng vậy, Ngôn ca bản lĩnh tốt nhất.”
“Thật không nghĩ tới, hắn thế mà còn có thể thi đậu tú tài!” Lại có một người nói.
Vệ Lăng Tu nghe được sửng sốt.
Phía trước nghe những người đó nói cái gì “Ngôn ca”, y không nghĩ nhiều, rốt cuộc thôn Hưng Yên cũng có nhiều người họ Ngôn, nhưng hiện tại bọn họ nói đến tú tài…… Đây là nói đến Ngôn Cảnh Tắc sao?
Vệ Lăng Tu đánh lên tinh thần, nghiêm túc mà nghe.
“Ngôn ca vậy mà có dự tính! Muốn gì nhất định có thể có được, nói về tiểu thiếu gia Vệ gia kia xem, hắn coi trọng xong không phải lộng tới tay rồi sao?"
“Đúng vậy, lúc trước chúng ta còn bồi hắn diễn một tuồng kịch!”
“Ngôn ca lúc ấy lộng tới Vệ thiếu gia, túi tiền thật sự dư dả rất nhiều.”
“Chỉ là…… Ta còn nghĩ hắn đối với Vệ thiếu gia là chơi chơi thôi, không nghĩ tới là thiệt tình.”
……
Lúc trước Ngôn Đại thu tiền người khác muốn dạy hư Vệ Lăng Tu, nhưng miệng hắn còn rất khẩn, cũng không nói với ai.
Hơn nữa sau lại Vệ Lăng Tu cũng cho hắn không ít tiền…… Mấy lưu manh này chỉ coi như Ngôn Đại tiêu tiền trong khoảng thời gian đó tất cả đều là từ Vệ Lăng Tu lừa tới.
Đương nhiên, bọn họ có ý nghĩ như vậy vẫn là bởi vì thái độ một năm nay của Ngôn Cảnh Tắc……
Lúc này có người nhắc tới chuyện này, một người khác lập tức nói: “Các ngươi không muốn sống nữa à? Thế mà dám nói cái này, cẩn thận bị Ngôn ca đánh! Lần trước có người nói bậy với tiểu thiếu gia kia, có kết cục gì các ngươi đã quên rồi sao?”
“Chính là…… Ngôn ca có nói, một chút tin tức cũng không thể để lộ ra ngoài.”
“Không nói không nói.”
“Uống rượu uống rượu!”
……
Những người này lại ăn ăn uống uống, giữa chừng cũng nói một ít chuyện khác, đều là có quan hệ với sòng bạc.
Vệ Lăng Tu: “……”
Ngôn Cảnh Tắc trước kia, thế mà thật là tay đấm sòng bạc?
Bọn họ lầm đầu gặp nhau cũng là Ngôn Cảnh Tắc cố tình an bài?
Vệ Lăng Tu đang nghĩ ngợi tới chuyện này, điếm tiểu nhị tới đưa đồ ăn, cùng lúc đó, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã trở lại.
“Lăng Tu……” Ngôn Cảnh Tắc vừa về tới liền cười cùng Vệ Lăng Tu chào hỏi, đồng thời, thân hình hắn cao lớn nên cũng thấy được người quen ngồi ở mặt sau bình phong.
Ngôn Cảnh Tắc vội vàng đi nhìn biểu tình của Vệ Lăng Tu, phát hiện Vệ Lăng Tu biểu tình trước sau như một, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, người phía sau bình phong đồng dạng thấy được ánh mắt hắn.
Người sòng bạc: “……” Bọn họ thấy lão đại hình như gọi tên vị tiểu thiếu gia Vệ gia kia?
Vệ tiểu thiếu gia kia ngồi cạnh bọn họ, có phải nghe được bọn họ nói chuyện rồi không?
Đó chính là lão đại bọn họ ngàn dặn dò vạn dặn dò, bảo bọn họ không thể để lộ ra……
Mấy tay đấm đều bị hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, mắt nhìn đồ ăn còn chưa lên, trực tiếp liền đi.
Ngôn Cảnh Tắc vội vàng đứng lên, chặn tầm mắt Vệ Lăng Tu.
“Ngươi làm gì vậy?” Vệ Lăng Tu ra vẻ khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
“Cũng không có gì…… Ta mua lễ vật cho ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, liền đem phát quan mònh mới vừa mua lấy ra cho Vệ Lăng Tu: “Ta cảm thấy phát quan này đặc biệt thích hợp với ngươi.”
Vệ Lăng Tu tiếp nhận vừa thấy, thế mà phát hiện bên trong còn khắc chữ: “Mua sao?”
“Không phải mua, ta đặt làm.” Ngôn Cảnh Tắc ho nhẹ một tiếng.
Vệ Lăng Tu cười tiếp nhận: “Ta rất thích.”
Lúc này những tay đấm đó đều đã đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng cũng thả lỏng lại, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Lúc này, Vệ Lăng Tu hỏi: “Ngôn ca, ngươi thích ta từ khi nào?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta lần đầu tiên gặp ngươi liền cảm thấy rất thích, ngươi nên là tức phụ nhi của ta!"
Vệ Lăng Tu trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, thầm thở dài một hơi.
Y trước kia tin tưởng vững chắc Ngôn Cảnh Tắc không phải tay đấm sòng bạc, không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc xác thật là……
Y còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể coi như không biết.
Chỉ là…… Người y thích cũng quá ngốc, cũng thích y lâu như vậy rồi mà cũng không chịu nói ra sớm.
Nghĩ như vậy, chờ vịt sốt chiêu bài của tửu lầu bưng lên, Vệ Lăng Tu xé một cái chân vịt cho Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn ca, ngươi ăn nhiều một chút, cho bổ bổ đầu óc.”
“Đầu óc ra dùng tốt lắm.”
“Cho nên càng hẳn phải bổ bổ!” Vệ Lăng Tu nói.
Ngôn Cảnh Tắc xé một chân vịt khác cho Vệ Lăng Tu: “Ngươi cũng ăn đi, cũng bổ bổ.”
Vệ Lăng Tu: “…… Ngươi ghét bỏ đầu óc ta không dùng tốt hả?”
Ngôn Cảnh Tắc vội vàng nói: “Không có! Tuyệt đối không có! Lăng Tu nhà ta thông minh nhất.”
Vệ Lăng Tu lúc này mới ăn.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, thái độ Vệ Lăng Tu đối với hắn trước sau như một, hẳn là không thấy được mấy "huynh đệ" của nguyên chủ trước kia, hoặc là thấy được nhưng những người đó chưa nói gì.
Vậy là được!
Hắn từng ngụm từng ngụm ăn cơm, thuận tiện đem đồ ăn Vệ Lăng Tu thích gắp cho Vệ Lăng Tu, cố tình hắn không kén ăn, cho nên chọn đồ ăn tất cả đều là Vệ Lăng Tu thích……
Vệ Lăng Tu: “……” nửa bên bàn của y sắp bị chất đầy rồi!
Mà bên kia, những tay đấm sòng bạc đó ra ngoài tửu lầu đều toát ra một thân mồ hôi lạnh.
“Làm sao bây giờ?”
“Xong đời xong đời……”
“Ngôn ca có thể nào đánh chúng ta không?”
Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng có người nói: “Nếu không, chúng ta đi tìm Vệ gia phiền toái? Ngôn ca thích nhìn cái này……”
Vệ gia: “……”
Hết chương 149.
__________∆∆∆∆∆∆∆__________
Chương 150: Phiên ngoại 2 - Vào kinh
Tác giả: Quyết Tuyệt
Ngôn Cảnh Tắc không có gì ngoài ý muốn khảo qua thi hương.
Lúc này hắn ở phương nam đã rất có danh khí, được công nhận là tài tử, cũng bởi vậy nên quan chủ khảo không chút nào ngoài ý muốn điểm hắn làm Giải Nguyên.
Vệ Lăng Tu không khảo qua thi hương, y rốt cuộc vẫn có chỗ khiếm khuyết.
Sau khi thi hương, Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ở phủ thành ở một đoạn thời gian, cùng các cử nhân khác tham thảo học vấn, lại học được không ít thứ.
Mười lăm tháng chín này, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu chuẩn bị lên kinh, tham gia mùa xuân thi hội sang năm, thuận tiện cũng xử lý thỏa đáng chuyện Vệ Lăng Tu quá kế đến Chu gia --- học chính làm ba năm, Chu Tùng đã trở về kinh thành trước bọn họ một bước.
Nguyên bản, Ngôn Cảnh Tắc muốn trễ chút mới vào kinh. Vệ Lăng Tu còn chưa thi đậu cử nhân, thi hương lại cần thiết phải tham gia ở nguyên quán, nếu hắn khảo được tiến sĩ ở kinh thành làm quan, tương lai Vệ Lăng Tu về quê tham gia thi hương, bọn họ phải tách ra hồi lâu.
Nhưng Chu Tùng nói, bởi vì Chu gia nguyên quán liền ở cạnh kinh thành, chỉ cần đem việc Vệ Lăng Tu quá kế làm cho thỏa đáng, Vệ Lăng Tu về sau liền có thể ở gần kinh thành tham gia khoa khảo.
Biết được việc này, Ngôn Cảnh Tắc liền mang theo Vệ Lăng Tu ra bắc.
Thời điểm bọn họ xuất phát là tháng chín.
Giang Nam tháng chín tuy nói trời đã lạnh xuống, nhưng kỳ thật khí hậu đúng là thích hợp, đặc biệt sảng khoái, nhưng một đường ra bắc, tình huống liền bất đồng.
Bọn họ ra bắc là cùng đường với các cử nhân khác, đại bộ phận thời điểm ngồi thuyền, có vài địa phương mướn xe, mà càng về hướng bắc, thời tiết càng lạnh.
"Thiên khí