• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 254


Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 


Trường hợp một lần phi thường xấu hổ.


Nhưng Tô Mặc Tu cũng không tính toán so đo với Tô gia.


Tìm về ký ức vốn có, đủ loại kiếp này, với y mà nói không đáng là gì.


So với y gian nan cầu sinh, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, cơm cũng không đủ ăn đời trước, đời này y đã tốt hơn quá nhiều —— Tô gia cũng không chân chính mà xúc phạm tới y, nhưng thật ra còn làm y gặp gỡ Ngôn Cảnh Tắc sớm hơn. 


Quan trọng nhất chính là, y cũng không để ý Tô gia, nên Tô gia thương tổn mình cũng không lòng đầy căm phẫn bao nhiêu. 


Tô Mặc Tu nhìn một vòng xung quanh, thấy được lão tổ Tô gia hối hận không thôi và các chủ Thiên Cơ Các, cũng thấy được ánh mắt phức tạp của phụ thân mình, cùng với Thanh Dương chân nhân. 


Những người này với y lúc này mà nói, đều thật nhỏ yếu.


Tô Mặc Tu nói: “Chư vị, hôm nay là ngày ta và Ngôn Cảnh Tắc kết làm đạo lữ, hoan nghênh chư vị tới tham gia đại điển đạo lữ của ta.”


Đám ma tu: Còn muốn làm lại nữa hả?


Tu sĩ chính đạo thật ra lại cao hứng —— Tiên Đế rõ ràng không có ý trách tội bọn họ!


Lão tổ Tô gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mình quỳ xuống nhận tội đánh cuộc là chính xác, đồng thời, càng thêm áy náy với Tô Mặc Tu.


Ông nhận sai là hy vọng Tô Mặc Tu không cần so đo với ông, mà Tô Mặc Tu bây giờ quả nhiên không so đo —— Phá Ma Tiên Tôn không hổ là Phá Ma Tiên Tôn, chính trực thiện lương.


Tô gia bọn họ….


Tô gia bọn họ vốn chính là dựa vào Phá Ma Tiên Tôn mới có thể huy hoàng như hôm nay. Phá Ma Tiên Tôn buông xuống Tô gia chắc chắn cũng vì xem trọng Tô gia, đáng tiếc bọn họ bị tên ma đầu kia che giấu, lại là làm rất nhiều chuyện sai.


Lão tổ Tô gia trước đây một lòng che chở Tô Mặc Nhiên, không cảm thấy Tô Mặc Nhiên làm sai gì, hiện tại lại cảm thấy Tô Mặc Nhiên làm thật sự quá mức! Tô Mặc Tu trở thành phế nhân trong bí cảnh, hẳn chính là do Tô Mặc Nhiên làm hại, Tô Mặc Nhiên có thể làm ra loại chuyện này, tự nhiên cũng có thể làm ra một vài chuyện hại người khác. Khi còn nhỏ, Tô Mặc Tu ở Tô gia cũng không biết chịu bao nhiêu ủy khuất….


Thanh Dương chân nhân sắc mặt phức tạp mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi…… Ngài……”


Tô Mặc Tu là Tiên Đế chuyển thế, kỳ thật là Phá Ma Tiên Tôn, vì thế lão tổ Tô gia ở trước mặt y cũng trở thành tiểu bối.


Con ông Ngôn Cảnh Tắc lại là ai?


Tô Mặc Tu nói: “Cảnh Tắc là đạo lữ của ta, hắn từng là thần thú phượng hoàng, thực lực còn cao hơn ta.”


Lúc Tô Mặc Tu nói chuyện, vô cùng kiêu ngạo.


Đời trước, sau khi Ngôn Cảnh Tắc chết y có thể mạnh như vậy, có thể tự nghĩ ra ma công, cũng không phải không có quan hệ với Ngôn Cảnh Tắc.


Mấy trăm năm cùng Ngôn Cảnh Tắc bên nhau kia, Ngôn Cảnh Tắc dạy y rất nhiều thứ, thậm chí còn nói một ít quy tắc thiên địa với y.


Nếu không như vậy, sao y có thể phong ấn Tiên giới? 


Lời này của Tô Mặc Tu không ai hoài nghi, nghe được lời này càng có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.


Ai không biết lúc trước Tô Mặc Tu ở Tiên giới hành tẩu, vĩnh viễn đều ôm một thi thể tiểu phượng hoàng?


Ông ta thậm chí cũng đã thấy qua từ xa.


Thi thể phượng hoàng kia không lớn, màu lông trên người vẫn tươi sáng, cứ như vậy bị Tô Mặc Tu ôm vào trong ngực…… Lúc ấy ông ta vẫn luôn cho rằng đây là vũ khí của Tô Mặc Tu, thậm chí nghĩ Tô Mặc Tu có thể trở nên mạnh đến như vậy, nói không chừng là có được gì đó từ trên người con phượng hoàng này…… Hóa ra đây là đạo lữ của người ta?!


Lúc trước Tô Mặc Tu gặp người liền giết, chẳng lẽ là bởi vì đạo lữ đã chết? Hiện tại Tô Mặc Tu dễ nói chuyện như vậy, có phải bởi vì đạo lữ ở bên người rồi hay không?


Mặc kệ mọi người đều nghĩ như thế nào, tất cả mọi người ngoan ngoãn mà đi theo Tô Mặc Tu lên núi, đi tới nơi tổ chức đại điển đạo lữ, quyết định lại một lần nữa tổ chức đại điển đạo lữ.


Tiên tu ma tu cường đại ở Tu chân giới, tất cả đều tới tham gia lần đại điển đạo lữ này, thật là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*.


(*trước không có người làm, sau cũng không ai làm)


Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình rất có mặt mũi.


Hắn trộm truyền âm với Tô Mặc Tu: “A Tu, ta đã nói khế ước đạo lữ của chúng ta không thành công nhất định là có vấn đề mà…. Chúng ta đời trước đã là đạo lữ rồi, đời này chắc chắn kết không thành công!”


Tô Mặc Tu cười rộ lên: “Ưm.”


Bọn họ đời trước kỳ thật cũng không kết thành khế ước đạo lữ, nhưng sau khi tìm về ký ức, y đối với một phần khế ước được Thiên Đạo thừa nhận đã không còn quá để ý như trước, rốt cuộc y đã phong ấn luôn Tiên giới rồi….


“A Tu, trước kia ta thật là phượng hoàng sao? Sao ta lại không có cảm giác gì?” Ngôn Cảnh Tắc lại nói, có chút kỳ quái.


Cũng không biết sao lại thế này, ký ức trước kia hắn một chút ấn tượng cũng không có, cũng không cảm thấy mình là phượng hoàng.


Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Chu Tước đi theo bên người mình. 


Chu Tước kêu hai tiếng "kỉ kỉ", âm thanh tràn ngập ý lấy lòng.


Đừng nhìn nó là chim, nó chính là đã sống mấy ngàn tuổi! Hiểu được rất nhiều! 


Tiên Đế Tô Mặc Tu này phải lấy lòng, phượng hoàng Ngôn Cảnh Tắc này chắc chắn cũng phải đối đãi cho tốt!


Nghĩ như vậy, Chu Tước còn nghiêng nghiêng đầu, bán manh*.


(*tỏ ra moe, dễ thương)


Ngôn Cảnh Tắc tức khắc có điểm ghét bỏ mà quay đầu đi.


"Huynh là phượng hoàng, lúc ta vừa đến Tiên giới cái gì cũng không hiểu, huynh đã giúp ta rất nhiều." Tô Mặc Tu nói. Lúc ở Tu chân giới, y cơ hồ không giao lưu với ai, hơi quen duy nhất cũng chính là người sáng lập Tô gia.


Đi vào Tiên giới, sau khi quen biết Ngôn Cảnh Tắc, y mới xem như có người có thể giao lưu. 


Lại nói tiếp, cũng may mắn Ngôn Cảnh Tắc lúc ấy là hình thái phượng hoàng mà không phải hình người, bằng không…… Chỉ sợ ngay từ đầu y cũng không giao lưu với Ngôn Cảnh Tắc.


Tô Mặc Tu dùng truyền âm nói chuyện trước kia với Ngôn Cảnh Tắc, tâm tình càng tốt hơn.


Cuối cùng, bọn họ đã đến đỉnh núi.


Trên đỉnh núi còn có rất nhiều ma tu ở đó, nhìn thấy Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc mang theo một đám người đi lên, bọn họ đầu tiên là ngốc ra, theo sát thì đề phòng lên —— sao bọn tu sĩ chính đạo lại đến chỗ bọn họ vậy?


May mắn, còn chưa đợi bọn họ động thủ, đông đảo ma tu Phân Thần kỳ bao gồm cả Ma Tôn tiền nhiệm đều ném cho bọn họ một ánh mắt, còn bắt đầu truyền âm.


Tô Mặc Tu không đi quản ma tu đằng trước truyền âm, y nhìn Ngôn Cảnh Tắc, cười rộ lên: “Chúng ta lại làm thêm lần nữa nhé?”


Trước đó tâm thái y không xong, tuy vào thức hải Ngôn Cảnh Tắc nhưng cũng không tinh tế cảm thụ, mà bây giờ….


Y có thể cảm giác được một vài cảm xúc của Ngôn Cảnh Tắc, tuy bọn họ không thành công ký kết khế ước đạo lữ nhưng kỳ thật so với người ký khế ước đạo lữ cấp cao nhất không khác là bao?


Nghi thức lại lần nữa bắt đầu.


Bất kể là Ngôn Cảnh Tắc hay Tô Mặc Tu, lần này ngoại trừ hoàn toàn rộng mở thức hải của mình ra, còn không hề giữ lại mà bắt đầu thăm dò thức hải đối phương. 


Ngôn Cảnh Tắc lại một lần nữa cảm thấy, trên người Tô Mặc Tu có thứ mình rất quen thuộc, thậm chí cả người Tô Mặc Tu dường như còn tản ra khí vị của hắn.


Tô Mặc Tu đồng dạng cũng có cảm giác như vậy.


Sau khi thần thức y tiến vào thức hải Ngôn Cảnh Tắc đã dung hợp ngay với thần thức Ngôn Cảnh Tắc, thần thức hai người bọn họ không có gì khác nhau cả.


Cũng vì như vậy, trước kia lúc y chưa khôi phục ký ức, Ngôn Cảnh Tắc đã vài lần giúp y mà y vẫn không có cảm giác. 


Mà hiện tại……


Tô Mặc Tu đột nhiên ý thức được không đúng.


Thần thức trước kia của y cũng không phải như vậy.


Y có thể cảm giác được trên người mình nhiều thêm cái gì đó, mà thứ kia hẳn không thuộc về y.


Đời trước linh hồn y đã rách nát, sao lại có cơ hội sống lại lần nữa? Thần thức y sao lại giống như Ngôn Cảnh Tắc được.


Không, đây không chỉ đơn giản là giống, thần thức y quả thật chính là cùng căn nguyên với Ngôn Cảnh Tắc.


Tô Mặc Tu đột nhiên nhớ đến tâm tình trước đây cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kết quả tỉnh dậy lại thấy thi thể của tiểu phượng hoàng.


Đó quá làm người thống khổ, y thậm chí khó có thể thừa nhận.


Mà hiện tại…… Ngôn Cảnh Tắc lại cứu y thêm một lần?


Tô Mặc Tu có thể cảm giác được lòng Ngôn Cảnh Tắc giờ phút này tràn đầy vui mừng, tâm tình của y lại phập phồng không chừng, rốt cuộc, Tô Mặc Tu ngẩng đầu nhìn trời, vươn tay.


Trước đó y cũng đã phát hiện, y có thể từ trong phong ấn Tiên giới, thu hồi lại lực lượng của mình.


Vốn dĩ y cũng không định nhanh như vậy đã thu hồi lại lực lượng của mình, nhưng giờ phút này, y muốn biết Tiên giới sau khi bị y phong ấn đã xảy ra chuyện gì.


Mà sau khi y làm vậy, lực lượng phong ấn kia đột nhiên rơi xuống từ trên bầu trời, tiến vào cơ thể y.


Tất cả người tham gia đại điển đạo lữ đều có thể nhìn thấy chùm sáng dày nặng từ trên trời giáng xuống, một cỗ sức mạnh cuồn cuộn bao phủ khắp không trung.


Cỗ sức mạnh này mạnh như vậy, làm bọn họ cảm thấy bản thân mình tựa như một con kiến. Đáng được ăn mừng chính là, sức mạnh này cũng không thương tổn đến bọn họ, thật ra tất cả đều tiến vào cơ thể Tô Mặc Tu.


Bọn họ cũng từ trong sức mạnh kia mà ngộ ra điều gì đó --- thiên địa hết thảy triển khai trước mắt bọn họ, bọn họ thậm chí có thể từ giữa nhìn được toàn bộ thế giới, nhưng có thể học được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính cá nhân. 


Người ở đây, bất kể là tiên tu hay ma tu, đều ngồi xuống bắt đầu đả tọa.


Ngôn Cảnh Tắc cái gì cũng không làm, lúc sức mạnh đó rơi xuống, hắn cảm giác được gì đó. Một vài người, một vài việc, đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.


Hết chương 254.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK