• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Phiên ngoại 2 - về quê


Tác giả: Quyết Tuyệt


Edit: Kaorurits


Ngày bảy tháng giêng, tại Ngôn gia ở thôn Tiểu Sơn.


Đang năm mới nên người làm công từ bên ngoài đã sôi nổi trở về thôn.


Đối với những người này mà nói, mặt mũi là quan trọng nhất, dù bên ngoài có sống tốt mà không áo gấm về làng thì bên ngoài có sống tốt cỡ nào đi nữa cũng không có ý nghĩa.


Ít nhất đại đa số mọi người trong thôn đều nghĩ như vậy.


Cho nên có vài người chẳng sợ ở bên ngoài ăn cỏ ăn trấu, cũng muốn tích cóp tiền, chờ lúc ăn Tết về thôn nở mày nở mặt.


Hiện giờ, người trong thôn đã càng ngày càng ít, bình thường ở trong thôn, không phải người già thì là con nít, nhưng mà lúc này ăn Tết, Tưởng lão đầu mở quầy ăn vặt ở đầu thôn không chỉ ngồi đầy người mà còn có người lui tới mua đồ nữa.


Trong thôn, con nít cầm tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi tới mua đồ ăn vặt, mua pháo giấy, mua pháo hoa; đàn ông tới mua thuốc lá, mua rượu, mua bài; phụ nữ tới mua các loại gia vị, đồ dùng sinh hoạt.


Ngẫu nhiên có người mua phải đồ ăn vặt quá hạn, còn hùng hùng hổ hổ tới cửa làm khó.


Quầy bán quà vặt bẩn hề hề, so với năm rồi náo nhiệt như nhau.


Mà mấy năm gần đây, mọi người tụ tập ở quầy quà vặt nói chuyện phiếm, khẳng định sẽ nói đến con trai lớn của lão Ngôn gia què chân, Ngôn Cảnh Tắc.


"Lão Ngôn què vận khí thật sự quá tốt, lão cả đời không có tiền đồ gì, sinh được một thằng con trai tiền đồ, liền trở mình!"


"Mấy năm trước tôi nói rồi, đại tiểu tử Ngôn gia kia nhất định có tiền đồ, có sai không?"


"Nghe nói Ngôn Cảnh Tắc ở bên ngoài mở công ty lớn?"


"Đúng là mở công ty lớn! Lúc nó còn học đại học đã mua nhà trên huyện cho cha nó ở, tốt nghiệp rồi liền làm ông chủ công ty luôn."


"Ngôn gia có mấy đứa nhỏ khác cũng được nó chăm lo tiền đồ. Ngôn nhị muội trước kia im hơi lặng tiếng, thành tích cũng không tốt, giờ cũng thi đậu đại học."


"Con thằng nhỏ nhất Ngôn gia, trước kia chỉ biết nghịch ngợm gây sự, giờ cũng có tiền đồ rồi."


"Ngôn đại muội mới là có tiền đồ, năm nay trở về là lái xe về á."


......


Người trong thôn hiện tại đối với cha Ngôn què chân là hâm mộ nói không nên lời.


Ông cả đời đều trồng trọt, cũng chưa kiếm tiền gì, kết quả sinh được đứa con trai tốt, cả nhà liền phát đạt.


Trong thôn bọn họ, cũng có người không đi học mà ra ngoài mở cửa hàng, cuối cùng kiếm lời không ít tiền. Nói đâu xa, con trai lão Tưởng mở quầy bán quà vặt mang theo vợ đi vùng duyên hải mở cửa hàng bán đồ ăn sáng, thức khuya dậy sớm, một năm là có thể kiếm mười mấy hai mươi vạn.


Nhưng so với Ngôn Cảnh Tắc có thể lên báo lên TV mà nói, thật sự không đáng kể.


"Đúng rồi, lần này ăn tết, lão Ngôn què mang theo bà vợ câm của ổng trở lại đấy."


"Năm trước bọn họ còn phá phòng ở, tu chỉnh một chút cái nhà kia."


"Lão không phải mỗi năm đều trở về sao? Có cái gì mà nói...... Ngôn Cảnh Tắc trở về ăn tết không? Hay là lại không trở về?"


"Chắc chắn là lại không về...... Người ta là người bận rộn, cần gì phải về cái địa phương chim không thèm ỉa này sống vài ngày, qua mấy ngày có thể về nhìn một cái đã là tốt lắm rồi!"


"Ừa, hắn phỏng chừng cũng chướng mắt nơi này...... Hắn từ nhỏ đã khinh thường người khác."


......


Đề tài này nói một hồi liền phát triển về hướng không tốt lắm.


Thôn trưởng ngồi ở quầy bán quà vặt hút thuốc nói: "Nói cái này làm gì! Người ta mỗi năm không phải đều trở về sao? Chỉ là ở thời gian ngắn một chút. Tụi bây nếu ở trong thành phố mua nhà, ở thoải mái dễ chịu, còn chịu về đây ở hơn nửa tháng sao? Mấy ngày nay là ai oán hận ta chỗ này tín hiệu lên mạng không tốt?"


Lời thôn trưởng vừa nói ra, những người đó không ai nói tiếp nữa.


Đúng lúc này, con trai có tiền đồ của lão Tưởng bán đồ ăn vặt tới.


Vì thế, mọi người liền lại nói chuyện với y.


Tiểu Tưởng con trai lão Tưởng bằng tuổi Ngôn Cảnh Tắc, từ hồi còn đi học, y luôn bị so sánh thành tích với Ngôn Cảnh Tắc, bị coi như cặn bã. Sau đó lúc Ngôn Cảnh Tắc đi học cao trung, y ra ngoài làm công.


Ngay từ đầu y ở tiệm bánh bao làm việc, sau khi học được tay nghề làm bánh bao hoành thánh, đầu tiên là tự mình mở một sạp nhỏ bán bánh bao hoành thánh, sau lại thuê một cửa hiệu mặt tiền, mở cửa hàng điểm tâm buổi sáng.


Y như vậy làm 3-4 năm, bởi vì cần lao chịu làm, một năm là có thể kiếm mười tới vạn, còn tìm được được vợ, tức khắc cảm thấy mình đã vô cùng lợi hại, thậm chí so với Ngôn Cảnh Tắc cũng không kém -- người ta tốt nghiệp đại học, cũng chỉ kiếm được nhiêu đó thôi!


Năm ấy về nhà, y liền nghĩ khoe ra một chút, kết quả Ngôn Cảnh Tắc năm ấy cũng đã trở lại, hắn mới vừa vào đại học, thế mà còn mang theo tiền trở về, không chỉ trả hết nợ của Ngôn gia, còn đem em trai em gái lêm trấn đi học!


Kể từ đó, y giống như chẳng là gì cả.


Tiểu Tưởng không ngừng cố gắng, tiếp tục phấn đấu, kế tiếp mấy năm, cuối cùng tích cóp được một số tiền, còn về huyện thành mua cái nhà, cùng vợ sinh một đứa con.


Y cảm thấy mình như thế nhất định là lợi hại hơn so với Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc vừa tốt nghiệp, chưa nhất thiết tìm được chỗ làm tốt!


Kết quả vào năm kia, Ngôn Cảnh Tắc mua cái nhà ở huyện cho cha Ngôn ở, nhà so với y còn lớn hơn.


Tiểu Tưởng: "......"


Dần dần, Tiểu Tưởng cũng liền không cùng Ngôn Cảnh Tắc so đo nữa, kỳ thật chỉ cần không tính Ngôn Cảnh Tắc, y chính là nhân sĩ thành công trong thôn.


Tựa như hôm nay, Tiểu Tưởng đến quầy bán quà vặt, người bên trong ngồi nói chuyện phiếm, liền đều khen y, còn hỏi y các loại vấn đề.


Tiểu Tưởng sờ sờ bụng mình càng lúc càng lớn, đắc ý dào dạt mà nói mình tính toán bán bên này huyện thành mua nhà mới, sau khi mở thêm cửa hàng thì bán cái nhà nhỏ đi.


Cửa hàng y ở một thành phố nhỏ, giá nhà nơi đó y vẫn có thể lo được.


Mọi người tức khắc hâm mộ một trận.


Hâm mộ Tiểu Tưởng xong, mọi người lại nghĩ tới một người khác: "Đúng rồi, mọi người còn nhớ Tưởng Bình Tu không?"


Đều là một thôn, bọn họ đương nhiên nhớ rõ Tưởng Bình Tu.


"Tưởng Bình Tu...... nó đã mười năm không đã trở lại rồi đúng không?"


"Lúc trước nó hình như là kêu Ngôn Cảnh Tắc đem nãi nãi nó đón đi rồi? Tôi hỏi lão Ngôn đón đi đâu, lão Ngôn lại nói không biết."


"Nhà nó phòng ở đều không thể ở được nữa."


"Cũng không biết nó ở bên ngoài thế nào..."


"Còn có thể như thế nào, phỏng chừng là làm công miễn cưỡng tồn tại, không có mặt mũi trở về đâu."


......


Lão Tưởng mở quầy quà vặt kì thật là em trai của chồng lão thái thái.


Năm đó, lão sợ Tưởng lão thái thái không có chồng về sau muốn bọn họ tiếp tế, liền sớm đã cùng Tưởng lão thái thái cắt đứt lui tới, nhưng hiện tại cả nhà kinh tế đều dư dả, lại nhớ đến làm lão liền có hơi ngượng ngùng, còn nhớ thương đến chị dâu mình: "Nãi nãi nhóc Bình tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không biết ở bên ngoài có sống nổi không."


"Sao có thể sống tốt được, thuê cái phòng nhỏ xíu chuyển đi không quen biết ai, không ai nói chuyện, không bệnh cũng nghẹn thành có bệnh luôn." Tiểu Tưởng nói "Tưởng Bình Tu sao không trở lại nhỉ? Nếu nó mà trở lại con có thể cho nó đi vô tiệm hỗ trợ làm việc."


Lúc Tưởng Bình Tu còn nhỏ, y cũng ha khi dễ Tưởng Bình Tu, còn là cháu trai y nữa. Bây giờ nhớ lại... đúng là có hơi ngại.


Nhưng mà có người một chút cũng không thấy ngại, một đứa bạn đồng lứa với Tưởng Bình Tu liền nói: "Tưởng ca, anh muốn tìm người giúp việc cũng không thể tìm tên Tưởng Bình Tu sao chổi kia, anh không sợ nó khắc anh sao?"


"Nói bậy bạ gì đâu không." Tiểu Tưởng nói.


Kết quả người nọ nói: "Tưởng Bình Tu ngôi sao chổi mà!"


Tiểu Tưởng và lão Tưởng quầy bán quà vặt, tức khắc đều hơi không cao hứng.


Nhưng mà bọn họ còn chưa nói gì, bên ngoài đột nhiên truyền đến một vài động tĩnh, hấp dẫn lực chú ý mọi người.


Đó là tiếng xe ô tô, còn có một vài âm thanh thượng vàng hạ cám khác, nghe đặc biệt náo nhiệt.


Mọi người đến bên ngoài, liền thấy được một hàng ba chiếc xe đi vào trong thôn. Đằng trước là chiếc Santana, ở giữa là một chiếc Honda bình thường, cuối cùng lại là một chiếc xe việt dã cao lớn, sàn xe kia đặc biệt cao, bề ngoài phá lệ kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết rất sang quý.


Đây là người có tiền đồ về thôn hay là đại nhân vật nào đến đây?


Xe rất nhanh dừng lại, chiếc Santana phía trước có người xuống đầu tiên, người trong thôn rất quen thuộc -- kia không phải là cán bộ phụ trách giúp đỡ người nghèo ở thôn sao? Cùng xuống với anh ta còn có cán bộ trấn trên!


Thôn trưởng thấy thế, vội vội vàng vàng tiến lên.


Trong thôn người đều cảm thấy, đây tuyệt đối là đại nhân vật tới!


"Người tới là ai vậy?"


"Là tới để chỉ đạo giúp đỡ người nghèo tìm việc làm sao?"


"Hay là muốn làm khai phá chỗ này?"


......


Người trong thôn tò mò không thôi, mà lúc này, hai chiếc xe phía sau cũng đậu xong trong sân đình.


Có người từ chiếc xe thứ hai xuống tới...... Xem bộ dáng, hẳn đều là cán bộ.


Thôn bọn họ sao tới nhiều cán bộ như vậy?


Mọi người kinh ngạc không thôi, cũng chính lúc này, chiếc xe cuối cùng vừa nhìn đã thấy đặc biệt xa hoa kia mở cửa ra.


Tưởng Bình Tu ngồi trong xe chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn xuống xe.


Cậu đã mười năm không trở về, bây giở trở lại có hơi cận hương tình khiếp (gần quê mà sợ), lại hơi sợ hãi.


Cậu trước kia sống trong thôn thật sự không tính là tốt, nên không muốn về hồi ức lại.


Nói đến cũng quái, cậu là ở chỗ này nhận thức Ngôn Cảnh Tắc, cậu cho rằng cậu sẽ có một ít hồi ức ngọt ngào, nhưng là từ khi Ngôn Cảnh Tắc nhận lấy vịt nướng kia, cậu đột nhiên không muốn nhớ tới sự tình trước kia nữa.


Hiện tại lại lần nữa đi vào trên mảnh đất này, càng cảm thấy những cảm giác trước kia rất xa xôi.


Hiện tại trong lòng cậu là tràn đầy mười năm đủ loại hồi ức tốt đẹp.


Nghĩ đến những chuyện đó, Tưởng Bình Tu không còn chần chừ nữa, kiên định mở xe, rồi quay người đi đỡ nãi nãi mình.


Tưởng nãi nãi một bên đi xuống dưới, một bên nói: "Xe này thật cao, nhưng mà ngồi đã quá!"


Xuống xe, Tưởng Bình Tu liền nhìn xung quanh.


Mười năm qua đi, nơi này thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn còn một ít thứ quen thuộc......


Thời điểm Tưởng Bình Tu nhìn chung quanh, những người đó cũng đang nhìn cậu.


Lúc cậu mới vừa xuống xe, người chung quanh liền khá tò mò: "Đó là ai?"


"Đó là tiểu thiếu gia nơi nào tới hả?"


"Nhìn là thấy có tiền!"


"Nói không chừng là con trai ông lớn nào đó."


......


Sau đó, Tưởng Bình Tu liền đem nãi nãi đỡ xuống...


Tưởng Bình Tu thay đổi quá lớn.


Thời điểm cậu rời thôn là một thiếu niên nhỏ con gầy bé chỉ mười sáu tuổi, hiện tại lại trưởng thành một anh đẹp trai hai sáu, thế nên không ai nhận ra cậu. Nhưng Tưởng nãi nãi thì không giống thế.


Cho dù Tưởng nãi nãi đã thay đổi quần áo, trên mặt cũng không còn vẻ sầu khổ trước kia, nhưng những người già trong thôn vẫn nhận ra bà: "Kia không phải là nãi nãi của Tưởng Bình Tu sao?"


"Bà ấy sao lại ở trong xe?"


"Người đỡ bà ấy là ai?"


......


Đột nhiên, có người nói: "Thật không phải là... Tưởng Bình Tu chứ?"


Lời kia vừa thốt ra, mọi người tức khắc yên tĩnh.


Tưởng Bình Tu năm đó ở trong thôn, là người không được hoan nghênh nhất, một đứa nhỏ không cha không mẹ, về sau sẽ không có tiền đồ, nhưng hiện tại... Bọn họ đang thấy cái gì?


Tưởng Bình Tu theo bản năng mà xem nhẹ tồn tại của người trong thôn, tiến lên nói chuyện với lãnh đạo huyện.


Cậu lần này, là đại diện cho công ty Ngôn Cảnh Tắc lại đây, tính toán quyên tiền ở huyện xây một khu nhà ký túc cho tiểu học, một khu nhà ký túc cho sơ trung.


Hai trường học này, dù là học sinh ở quê cậu hay học sinh trấn trên, đều có thể miễn phí đi học.


Vì sao đem trường học đặt ở huyện thành... thứ nhất là dễ tìm thầy giáo, thứ hai vì dân cư xói mòn nghiêm trọng, cho nên chỉ xây ở trấn sợ là không đủ học sinh.


Tưởng Bình Tu rất nguyện ý làm việc này, năm trước đã cùng người trên huyện nói qua, mà lần này cậu về là đem mồ mả của cha mẹ mình tu sửa lại, rồi cùng người ở huyện ký thêm hiệp ước.


Kết quả, sau khi biết được cậu phải về quê tu sửa mồ mả, một lãnh đạo ở huyện thành bên này kiên trì đi theo, sau đó trấn trên cũng tới vài người...


Bọn họ tới kỳ thật cũng không nhiều người lắm, nhưng cậu vẫn là có chút không quen, cũng may có thể ứng đối được.


Rốt cuộc cậu cũng có mấy năm kinh nghiệm công tác.


Tưởng Bình Tu ở đại học học liền ba năm, sau đó đem những gì muốn thi ra, tất cả đều thi hết.


Vào thời điểm học năm thứ tư, cậu đi công ty của Ngôn Cảnh Tắc thực tập.


Ngôn Cảnh Tắc đối với cậu rất chiếu cố, người ở công ty đều biết cậu là đối tượng của Ngôn Cảnh Tắc, bởi vậy cậu ở công ty sinh hoạt đến cực kỳ tốt, phương diện nhân tế xã giao cũng tiến rất xa.


Lúc này, cậu có thể cùng lãnh đạo huyện chuyện trò vui vẻ.


Thậm chí ngay cả Tưởng nãi nãi một chút cũng không luống cuống, dùng tiếng địa phương nói chuyện với người khác, lúc người khác khen cháu mình bà còn cười cong miệng: "Đâu có đâu có, nó cũng không có bản lĩnh gì, chỉ là giúp ông chủ làm việc thôi."


Tưởng nãi nãi nói là nói như vậy nhưng kỳ thực bà cảm thấy cháu mình rất lợi hại, khụ khụ, tìm đối tượng lợi hại.


Lãnh đạo huyện lại đây nói là có việc cần làm, đem Tưởng Bình Tu đưa đến xong liền bảo trưởng thôn chiếu cố tốt Tưởng Bình Tu, rồi rời đi.


Lúc bọn họ ở đây, người xa xa trong thôn nhìn qua đều không dám lại đây, nhưng chờ khi bọn họ đi rồi những người này đều lại đây.


Tiểu Tưởng gần đây ở trong thôn đều là ưỡn bụng mà đi, nhưng đối mặt với Tưởng Bình Tu, y không tự giác mà rụt bụng mình lại: "Cậu, cậu là Tưởng Bình Tu?"


Tưởng Bình Tu cười cười: "Đúng vậy."


"Cậu...... Mấy năm nay vẫn tốt chứ?" Tiểu Tưởng lại hỏi.


"Khá tốt." Tưởng Bình Tu nói.


Tưởng Bình Tu thoạt nhìn là khá tốt, Tưởng nãi nãi thoạt nhìn cũng khá tốt.


Trước kia ở trong thôn, Tưởng nãi nãi so

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK