• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36


Tác giả: Quyết Tuyệt


Edit: Kaorurits


Môn thi đầu tiên kết thúc, bọn học sinh nối đuôi nhau mà ra.


Các gia trưởng sôi nổi hướng con cái nhà mình, hỏi han ân cần, quan tâm săn sóc.


Mà những đứa trẻ đó, có người biểu tình nhẹ nhàng, cũng có người biểu tình ngưng trọng, có chẳng hề để ý, cũng có nhìn muốn khóc đến nơi.


Giữa những người đó, Ngôn Cảnh Tắc rất dễ trông thấy. 


Hắn vóc dáng rất cao, lớn lên rất tuấn tú, đồ mặc cũng thời trang, tổng hợp lại cho người ta cảm giác… không hợp với học sinh xung quanh. 


Càng quan trọng hơn là, hắn mặt đầy tươi cười, nhìn có vẻ tâm tình vô cùng tốt.


Một vài gia trưởng nhìn đến hắn, liền âm thầm cảm thấy đây nhất định là một học tra không để bụng thành tích này.


Tuy rằng Nhất Trung là cao trung trọng điểm, nhưng một vài học sinh khác ở cao trung bình thường cũng ở đây tham gia thi đại học…


Ngôn Cảnh Tắc phóng thẳng đến chỗ cha Ngôn mẹ Ngôn.


“Cha, mẹ, hai người sao lại chờ ở bên ngoài này?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.


“Chúng ta không yên tâm.” cha Ngôn mẹ Ngôn nói, lại sôi nổi đi lên quan tâm: “Có mệt không con? Có phải đói bụng rồi không? Khách sạn đồ ăn đều làm hết rồi, giờ đi qua ăn chứ?"


“Được ạ!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “An Tu cũng cùng đi, không thành vấn đề chứ ạ?”


Trình An Tu đi theo Ngôn Cảnh Tắc, sau khi nhìn thấy cha Ngôn mẹ Ngôn, cậu có chút khẩn trương: “Chú, cô.”


Cha Ngôn mẹ Ngôn cũng có chút khẩn trương: “An Tu, con khỏe không, bọn ta hay thường nghe Ngôn Cảnh Tắc nhắc tên con." Đây là con trai bọn họ nhớ thương cải trắng… 


"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, lại ngủ một lát." lúc Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện nhìn chằm chằm Trình An Tu, lúc nói đến chữ "ngủ" còn nhấn mạnh. 


Trình An Tu: “……” Cậu đã quen rồi, cũng chưa đủ thẹn thùng đâu!


Cha Ngôn mẹ Ngôn cũng không biết con mình đầy đầu là tư tưởng bất lương, không ý thức được có gì sai, mang theo hai người đi.


Lúc này, gia trưởng trước đó bị cha Ngôn mẹ Ngôn nói nhịn không được hỏi con mình: "Thằng con lớn của cặp vợ chồng kia con biết không?"


Thằng con của cặp vợ chồng đó trên người có khí chất lưu manh, theo bọn họ tưởng tượng, nhìn chẳng giống hạng nhì toàn thành Ngôn Cảnh Tắc gì cả!


Trước đó hai người kia có thể nói khoác hay không?


Đang nghĩ, các gia trưởng liền nghe được con mình nói: "Đó là Ngôn Cảnh Tắc! Bên cạnh hắn là Trình An Tu! Bọn họ thành tích đều đặc biệt tốt, vốn dĩ có thể đặc cách đi rồi, nhưng nghĩ phải thi đại học nên không đi."


Lúc bọn nhỏ nói đến Trình An Tu và Ngôn Cảnh Tắc, tràn đầy sùng kính, cuối cùng còn nói: “Cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc quá có tiền! Bọn họ quyên tiền cho trường chúng con sơn lại ký túc xá, trang hoàng lại, còn thêm cả điều hòa… Bàn ghế bây giờ chúng con dùng cũng được đổi qua một lần, bàn cũ kỳ thật còn rất mới, bị bọn họ kéo đi quyên hết."


Trường bọn họ lúc đầu cũng sơn lại, nhưng một năm gần đây lại làm lại đặc biệt mới!


Nghe nói toàn bộ hệ thống theo dõi đều đổi mới một lần, thêm một vài trang bị, thế nên các gặp đôi cũng chưa có biện pháp trộm hẹn hò trong trường… 


Các gia trưởng: “……” Bọn họ tim bọn họ muốn tan nát!


Lúc các gia trưởng chua xót, Ngôn Cảnh Tắc và Trình An Tu đang cùng ăn cơm. 


Cha Ngôn mẹ Ngôn cho người chuẩn bị đồ ăn phi thường phong phú, muốn cái gì có cái đó, làm Trình An Tu giật mình là bên trong đồ ăn, phần lớn là món cậu thích ăn.


Trình An Tu liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.


Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy Trình An Tu nhìn mình, gắp cho cậu một miếng thịt.


Phải tiến hành thi đại học, cha mẹ Trình An Tu làm lão sư rất bận, hắn đã thương lượng với Trình An Tu, cho cậu bữa trưa cùng ăn cơm với bọn họ, còn bảo cha mẹ chuẩn bị đồ ăn Trình An Tu thích, Trình An Tu có thích không nhỉ?


Trình An Tu xác thật rất thích.


Bất quá cậu càng thích Ngôn Cảnh Tắc hơn.


Ăn cơm xong, hai người thoáng nghỉ ngơi một chút, lại đến trường học tiến hành thi buổi chiều.


Chờ thi đại học rốt cuộc thi xong, có học sinh hỏng mất mà khóc lớn, có người la to xé thư, Ngôn Cảnh Tắc thật ra một chút cảm giác cũng không có.


Hắn mang Trình An Tu đến nhà hẹn hò, lại hỏi Trình An Tu: “An Tu, tương lai em muốn làm gì?”


Bọn họ đã sớm quyết định muốn đi học cùng đại học, nhưng tương lai rốt cuộc muốn làm gì, cũng chưa nói qua.


Trình An Tu đôi mắt lượng lượng: “Tôi muốn đi làm nghiên cứu khoa học.”


Về tương lai mình, Trình An Tu nghĩ tới rất nhiều.


Nhà Ngôn Cảnh Tắc quá có tiền, cậu đã suy xét có nên học tài chính gì đó không… Cậu đối với bản thân vẫn có tự tin, tin rằng mình sẽ học giỏi, về sau khẳng định sẽ tìm được một công việc không tệ, kiếm nhiều tiền một chút. 


Nhưng cẩn thận tưởng tượng, cậu có học tài chính cũng không thể nào có tiền hơn nhà Ngôn Cảnh Tắc, hươn nữa bản thân cậu không am hiểu giao lưu với người khác, kỳ thật không thích hợp làm công việc như vậy.


Nhưng thật ra…… Cậu từ nhỏ đã muốn làm nhà khoa học.


Trình An Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, có điểm thấp thỏm: “Cậu yên tâm, tôi nhất định không tìm công việc nghiên cứu quá bận rộn đâu…"


Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn ảo tưởng sinh sống bên cậu, cậu chung quy cũng không thể bận quá…


Trình An Tu đang lo lắng, liền nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói: “Quá tuyệt vời! Tôi cũng nghĩ đến làm nghiên cứu khoa học!”


Trình An Tu kinh ngạc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc —— Ngôn Cảnh Tắc chẳng lẽ không tiếp nhận công ty của cha mẹ?


Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi đối với quản công ty không có gì hứng thú, vẫn là làm nghiên cứu khoa học tương đối ổn hơn, đầu óc tôi thông minh như vậy, chỉ số thông minh cao như vậy, cũng không nên lãng phí!”


Hắn đối với việc tiếp nhận công ty, xác thật không có gì hứng thú, cũng không biết có phải do ký ức nguyên chủ ảnh hưởng hay không, hắn tổng cảm thấy mình đã quản lý công ty qua rồi.


Chuyện đã làm rồi, hà tất lại phải làm? Hắn càng muốn làm việc khác. 


Càng quan trọng hơn là, Trình An Tu muốn làm nghiên cứu khoa học.


Hắn muốn cả ngày cùng Trình An Tu ở bên nhau, vậy cũng đi làm nghiên cứu khoa học đi!


Nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, Trình An Tu nhìn hắn, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.


Kỳ thật, nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc muốn tiếp nhận công ty Ngôn gia, cậu liền không thể tránh né mà có hơi lo lắng —— Ngôn Cảnh Tắc sau khi tiếp nhận công ty rồi, có thể nào còn bị yêu cầu kết hôn sinh con không?


Nhưng hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc công ty cũng từ bỏ, cha mẹ hắn cũng không thể quản hắn nữa nhỉ?


Chờ tương lai thật sự vào viện nghiên cứu gì đó, Ngôn Cảnh Tắc muốn kéo dài không kết hôn, cũng không phải chuyện gì to tát. 


Trình An Tu cảm thấy mình nghĩ như vậy có chút đê tiện, cũng cảm thấy mình có lỗi với cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc, nhưng cậu thật sự rất cao hứng.


Trình An Tu chủ động hôn Ngôn Cảnh Tắc, không, còn không chỉ là thơm thôi, mà là hôn, là hôn sâu.


"Con trai, thi đại học xong rồi, con muốn đi du lịch không? Cha thấy con gần đây quan hệ với Trình An Tu không tồi, có thể rủ nó cũng đi, nói không chừng còn theo đuổi được ấy…" cha Ngôn cầm hai vé du thuyền tới tìm con mình.


Ông chuẩn bị cho con đầy đủ cỡ nào a! Đặc biệt chọn phòng tình nhân xa hoa nha!


Chờ con ông lên du thuyền rồi thổ lộ, Trình An Tu có muốn chạy cũng không có chỗ chạy! 


Đang định truyền thụ một chút kinh nghiệm theo đuổi người của mình, cha Ngôn vừa nói chuyện vừa mở cửa phòng, sau đó liền thấy được hai người đàn ôm nhau hôn môi.


“……” cha Ngôn xấu hổ mà cười cười: “Hóa ra đã theo đuổi được rồi a… Muốn đi tuần trăng mật luôn không?”


“Muốn!” Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận vé tàu.


Trình An Tu không nghĩ tới sẽ bị bắt gặp, cả người đều cứng đờ, cứng đờ qua đi, lại cảm thấy không thích hợp.


Từ từ, ba ba Ngôn Cảnh Tắc sao không thấy kỳ quái chút nào vậy, còn nói cái gì mà "hóa ra đã theo đuổi được"?


Trình An Tu nghĩ, cả người càng thêm cứng đờ, cha Ngôn nhìn đến bộ dáng này của cậu, không hiểu sao mà chột dạ.


Bộ dạng Trình An Tu này, hay là con ông chưa theo đuổi được, mà là… cưỡng hôn?


Nghĩ như vậy, cha Ngôn đối với Trình An Tu lộ ra hòa ái tươi cười: “An Tu a, kỳ thật Cảnh Tắc nhà chú cũng không tồi…”


Trình An Tu gật gật đầu: “Không tồi ạ.”


“Vậy các con chơi vui vẻ, ta đi trước ha ha.” cha Ngôn lập tức đi ngay.


Chờ cha Ngôn đi rồi, Trình An Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu… Đã sớm nói chuyện với cha mẹ sao?"


"Tôi nói với bọn họ tôi theo đuổi em." Ngôn Cảnh Tắc xấu hổ cười cười, có điểm lo lắng —— Trình An Tu có thể không cao hứng không?


Hắn vẫn luôn gạt Trình An Tu chuyện này…


Không thể cho người ta biết tình cảm của bọn họ, hắn lại không muốn che giấu tình cảm của mình thích Trình An Tu, liền đem việc Trình An Tu thích hắn giấu đi…


Trình An Tu cũng không có mất hứng, thậm chí giờ khắc này, cậu cảm thấy tim mình đều bị lấp đầy.


Trình An Tu lại chủ động hôn Ngôn Cảnh Tắc.


Mà lúc này, cha Ngôn mẹ Ngôn đang lo lắng.


“Trình An Tu da mặt khẳng định rất mỏng, bà nói coi hai đứa nó thân thiết bị tui bắt gặp, có thể nổi giận không?"


“Thật nói không chừng… Hơn nữa không chừng là Cảnh Tắc cưỡng bách nó.”


“Cảnh Tắc có thể ỷ thế hiếp người không?”


“Hầy…”


……


Cha Ngôn mẹ Ngôn đang phát sầu, liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc nắm tay Trình An Tu xuống lầu.


Trình An Tu trên mặt như cũ không có biểu tình gì, nhưng cậu cũng không tránh tay con trai bọn họ ra.


Cha Ngôn mẹ Ngôn đều sửng sốt, một lát sau, cha Ngôn mới phản ứng lại, hô: “An Tu, tới đây, ăn cơm.”


“Dạ.” Trình An Tu cúi đầu ngồi xuống.


Trình An Tu nhìn qua một chút cũng không bài xích Ngôn Cảnh Tắc, cha Ngôn nhịn không được hỏi: “An Tu, hai đứa ở bên nhau hả?”


Trình An Tu gật gật đầu.


Cha Ngôn nói: “Vậy khá tốt…… Cảnh Tắc con cũng không thể khi dễ người ta, nhất định phải đối xử với người ta thật tốt, biết không?"


“Con nhất định sẽ không khi dễ An Tu!” Ngôn Cảnh Tắc nói.


Trình An Tu cũng nói: “Ngôn Cảnh Tắc sẽ không khi dễ con.”


Hai người gần như là cùng nhau nói ra, nói xong, Trình An Tu có điểm ngượng ngùng, hướng qua cha Ngôn cười cười.


Trong lúc nhất thời băng tuyết tan rã, còn sót lại một tiểu khả ái thẹn thùng. 


Cha Ngôn trong lúc nhất thời đều sửng sốt, đôi mắt mẹ Ngôn cũng sáng.


Ngôn Cảnh Tắc từ nhỏ liền ầm ĩ, hiện tại thật vất vả mới hiểu chuyện, kỳ thật có đôi khi vẫn rất thiếu đánh.


Bà vẫn luôn muốn có một đứa con ngoan ngoan ngoãn ngoãn.


Trình An Tu bộ dáng ngượng ngùng mà cười rộ lên này, là đứa con trong mộng tưởng của bà không chạy đi đâu được!


Ngôn Cảnh Tắc liền có hơi ảo não.


Tiểu khả ái nhà hắn tươi cười, bị người ta thấy được rồi!


Cha Ngôn mẹ Ngôn trước kia tiếp xúc rất ít với Trình An Tu, cũng chỉ thấy được Trình An Tu mặt lạnh, hiện tại mới phát hiện… Trình An Tu kỳ thật so với bọn họ tưởng tượng không giống.


Đứa nhỏ này có đôi khi lạnh mặt, cũng không phải tức giận, mà là bởi vì thẹn thùng, hoặc là không biết nên làm cái gì bây giờ mới được!


Thật là tiểu khả ái.


Hơn nữa, giống như còn bị con trai bọn họ ăn gắt gao…


Cha Ngôn mẹ Ngôn trong lúc nhất thời đều hảo cảm bạo phát với Trình An Tu.


Trình An Tu ở Ngôn gia ăn cơm trưa, lại đem Ngôn Cảnh Tắc mang về nhà mình ăn cơm chiều.


Thời điểm ăn cơm, Trình An Tu nói: “Cha, mẹ, con cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau.”


Cha mẹ cậu vẫn luôn rất phản đối, cũng không biết có thể đồng ý không, còn Ngôn Cảnh Tắc… Chuyện này cậu chưa nói qua với Ngôn Cảnh Tắc, cũng không biết Ngôn Cảnh Tắc có thể bị dọa đến không…


Ngôn Cảnh Tắc giống như có điểm sợ cha mẹ cậu...


Cha Trình và mẹ Trình mặt vô biểu tình: “Ờ.” Ngày này quả nhiên tới.


Ngôn Cảnh Tắc gắp cho Trình An Tu một miếng thịt: “Cục cưng, ăn nhiều một chút thịt đi.”


Trình An Tu: “……” Bọn họ có phải quá bình tĩnh rồi không?!


Hết chương 36.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK