Tại bên ngoài căn phòng.
-Oa oa… hức hức… oa…
Ba người hội trưởng trung niên tại bên bàn điều khiển còn chưa hiểu chuyện gì rốt cuộc đang xảy ra bên trong mà đứng ngây người há hốc thì tiểu nữ Liễu Ngọc Trân khóc lớn chạy ùa ra.
Nàng sau đó quát lớn trong nước mắt với hai vị Tôn giả Tú Cương và Bá Tân.
-Zề hôi, oa oa, ta hông muốn ở lại nơi này hức … hức thêm một giây nào nữa, oa oa…
Thấy tình hình tiểu Thánh nữ như vậy, hai vị Tôn giả khẽ đảo nhắm mắt nhìn nhau liền gật đầu.
-Vâng, chúng ta về tổng bộ.
Đùng!
Phất tay phá tan nóc nhà, cả ba người cùng bay lên trên cao mà biến mất giữa trời đêm.
“Giết hắn”.
Trước lúc đó, Tú Cương tôn giả vẫn không quên truyền âm cho hội trưởng mệnh lệnh giết chết Vô Thường.
Chọc Thánh nữ khóc, tất cả đều chỉ nhận một đáp án là “chết”.
“Vâng”.
Nhận lệnh, hội trưởng trung niên liền có tiếc nuối.
Hắn thở dài.
“Thiên phú 83 sợi xích, Hỏa Diễm Tâm Đan có bốn khả năng đặc biệt, khả năng chiến đấu trời phú, tuổi nhỏ, đẹp trai, phong độ, nhưng tiếc là ngươi lại chọc Thánh nữ đại nhân khóc rồi”.
“Vô Thường, ngươi đừng trách ta ra tay độc ác, có trách thì hãy trách ngươi vì sao ngu dốt dám chọc giận Thánh nữ của Thiên Long thương hội, người mà có khả năng cao nhất đạt đến cảnh giới Thiên Nhân cảnh trong truyền thuyết hàng vạn năm nay của Phá Vân tinh cầu, khiến nàng đã phải bật khóc. Haizzz”.
Nói rồi, hội trưởng trung niên cũng không cần ghi kết quả thắng hay thua gì nữa, tất cả hai tờ giấy thông tin về Vô Thường đều được hắn đặt qua một bên, bước chân nhẹ nhàng đi đến căn phòng Linh Cụ Kiểm Định nhưng cũng có phần nặng trĩu trong lòng khi sắp phải giết một tiểu tử thiên phú vô cùng cao.
Trong đầu hội trưởng trung niên, hắn tự biết Vô Thường chẳng có lỗi gì trong chuyện vừa xảy ra, bất quá thì phận làm con sâu cái kiến, hắn và cả Vô Thường đều phải chấp nhận giao ra sinh mệnh để người khác định đoạt.
-Hé lô.
Khá là trùng hợp khi hội trưởng trung niên vừa mở cửa bước vào phòng thì Vô Thường cũng đã đứng ngay tại cửa và mở lời chào.
Tuy cũng khá bất ngờ và không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng vị hội trưởng cũng cố gắng nói ra nguyên nhân và lý do trước khi giết chết Vô Thường để hắn an nghỉ ngơi chín suối không phải bận lòng lý do tại sao lại chết.
-Ừ hửm? Được rồi ta…
-Ai cho phép ngươi nói.
Bất quá khi hắn chỉ nói được vài chữ thì Vô Thường bỗng chuyển ánh mắt lạnh nhìn hắn mà đạm mạc nói.
-Quỳ xuống.
Bịch!
Cơ thể không thể kháng cự, cả người vị hội trưởng trung niên, một vị Linh Sư cảnh đỉnh phong vô cùng mạnh mẽ tại Châu Nam thành bỗng ngã xuống đất quỳ xuống.
-Ê a ư ô o…
Miệng hắn ngoài những âm thanh như bị người khâu mồm, dính mép thì hoàn toàn không thể phát ra được âm thanh gì khác nữa.
“Hắn… hắn…”
Chỉ với hai câu nói đơn giản mà không ai có thể chống cự, trong đôi mắt của hội trưởng trung niên lúc này bất chợt lộ ra vẻ sợ hãi cùng cực đối với Vô Thường đang bắt đầu lộ ra nanh vuốt đứng lạnh lùng ngay trước mắt.
Lúc này, Vô Thường cười nhạt nói.
-Hai người mạnh nhất đã rời khỏi, tất cả những thứ nơi đây đều do ta làm chủ.
-Ha… ha ha… ha ha ha…
Bề ngoài Vô Thường cười hung ác như vậy nhưng thật ra thì hắn đã hết cách khi mà vị hội trưởng trung niên đã lộ ra sát ý muốn giết hắn, vả lại những vị “tai to mặt lớn” còn tồn tại bên trong đấu trường Phong Ba cũng rời đi nên hắn buộc phải chuyển kế hoạch từ “nghe và làm” thành “bắt người làm và nghe” cho tiện đối với kế hoạch của hắn.
Dự là giải quyết xong vụ việc Ngọc Yên quận chúa và bọn “chúng mày”, hắn cũng nên rời đi khỏi Châu Nam thành để đến với những vùng đất rộng rãi hơn, đẹp đẽ hơn hoặc nương nấu một tổ chức nào khác, mà cũng có thể vẫn là Thiên Long thương hội.
-Nào, hãy nói cho ta nghe tất cả mọi chi tiết về Thiên Long thương hội mà ngươi có.
Một cái ngoắc tay khiến trung niên hội trưởng đờ người, miệng môi không ngừng tự động nói ra những thông tin có tuyệt mật, có không tuyệt mật cho hắn, hắn bắt đầu tính toán.
Ba giờ sau, Vô Thường “bỗng dưng” trở thành một thành viên cấp đặc biệt trong đấu trường Phong Ba, hắn có mọi quyền hành, có mọi tài nguyên, muốn gì được nấy và dường như chỉ thua kém mỗi hội trưởng của đấu trường.
Đêm hôm đó, tại căn phòng vốn đã bỏ trống thì nay đã được người cấp tốc lau dọn và thuộc về Vô Thường, Vô Thường… nằm ngủ, hắn hôm nay đã rất, rất mệt mỏi…
Hai ngày sau đó.
Vô Thường ngồi trên giường trong phòng, trong đầu bắt đầu suy tính biện pháp trợ giúp Hồng Ngọc Yên quân chúa có cơ hội đột phá Linh Nhân cảnh như lời hứa, mà tốt nhất là để nàng đột phá luôn thì càng tốt.
Ngày trước hắn chỉ hứa giúp nàng có cơ hội đột phá, cũng tức là giải khai hết sợi xích quấn quanh Tâm Đan, nhưng nếu giúp được nàng đột phá thì quan hệ đôi bên lại càng thêm thắm thiết. Quan hệ đôi bên dĩ nhien là giữa hắn và “linh” chứ không phải cùng Ngọc Yên thân thiết, mặn nồng.
-Giải khai sợi xích…
Để trợ tăng tốc độ giải khai sợi xích thì cần linh khí nồng đậm hơn hiện tại, uốn đang dược, cắn thảo dược, hấp thụ linh thạch, tinh thần tập trung hấp thụ linh khí, thể chất của thân thể, thăng lên số lượng sợi xích,…
Trong đó việc uống đan dược và cắn linh thảo có chức năng tăng lên linh lực thì có nửa mặt tốt, nửa mặt xấu.
Mặt tốt là tăng nhanh linh lực, phụ trợ tu luyện giả nhanh chóng đáp ứng được điều kiện cơ bản của sự đột phá đó là linh lực đầy khắp Tâm Đan và đan điền.
Mặt xấu là giảm đi sự tinh khiết của linh lực, khiến sức mạnh linh lực yếu đi một hoặc phần. Người từ 80 sợi xích nếu ít ăn đan dược, linh thảo thì yếu còn 78, 77 sợi xích, ăn nhiều thì yếu còn 72, 70 sợi, nhiều hơn nữa và kéo dài theo năm tháng thì thậm chí yếu chỉ ngang bằng người có 50 sợi xích. Nhưng dẫu vậy vẫn có rất người, thậm chí là những người đã biết rõ tác dụng phụ suy yếu linh lực, họ vẫn liều mạng dùng, đơn giản là vì họ không thể chờ đợi với những mục đích như: an nguy tính mạng, huyết thù đại hận, tranh tài hơn thua nhau,...
Những tu luyện giả thảnh thơi nhất chắc hẳn chỉ có những thiên tài tuyệt đỉnh được các tổ chức to lớn nuôi dưỡng trong yên bình tựa như Liễu Ngọc Trân, không hề có cảnh mưa máu tranh đoạt như những tu luyện giả có hoàn cảnh khó khăn bên ngoài.
-Thời gian của ta còn trên 10 tháng, vậy thì…
-Ta có Giường băng tăng tốc độ hấp thụ linh khí rất thích hợp cho nàng và Tâm Đan của nàng.
-Ta có một vài viên linh thạch và có thể cho nàng một viên tu luyện.
-Ta có một lọ dược dịch có thể nâng cao thể chất.
-Ta có thể kích phát linh khí ùa vào người nàng nhiều hơn và đồng thời giúp nàng khai mở tất cả các kinh mạch, huyệt đạo để sau này thành Linh Nhân cảnh nàng sẽ thuận tiện hơn trong việc sử dụng linh lực.
Trong mỗi một tu luyện giả đều có những kinh mạch, huyệt đạo, những đường dẫn, nếu đả thông được hết thì linh lực sẽ dễ được vận hành hơn, còn không thì lại có những bế tắc, linh lực muốn được tung ra ngoài phải chờ thời gian còn lâu hơn rất nhiều, lên đến cả ngày. Đây là một kiến thức mà không phải ai cũng biết.
Hai ngày trước, trong lúc bàn luận thì hai vị Tôn giản không nhắc đến cũng là vì lầm tưởng hắn đã biết và giải khai hết kinh mạch, huyệt đạo nhưng trên thực tế thì với Thiên Địa Thể như một “bãi nước liền nhau”, Vô Thường đã chẳng cần phải làm gì nữa, nên mới không nhắc đến vì giải kinh mạch, huyệt đạo đã là điều hiển nhiên trong quá trình tu luyện của Linh Nhân cảnh trở lên.
Về phần Ngọc Yên, Vô Thường biết cha nàng có lẽ cũng đã trợ giúp nàng khai thông, tuy nhiên trong cơ thể tu luyện giả lại có vài huyệt ẩn mà với năng lực của một số người không thể thấy, kể cả là Hồng Vân Tiêu. Do vậy, hắn sẽ là người giúp nàng ở những huyệt này.
-Và ta cũng có thể sử dụng sức mạnh của chính bản thân để đề thăng thiên phú cho nàng.
-Tất cả những thứ đó lại cộng với thiên phú nàng đã biến đổi. Mười tháng là quá dễ để hoàn thành lời hứa.
-Bất quá giờ thì nên gặp nàng bằng cách nào đây?
Vô Thường có khá nhiều cách để tiếp cận Ngọc Yên quận chúa và trao cho nàng những thứ cần thiết.
Tuy nhiên vì để nhanh, gọn, không cằn nhằng mất thời gian thì hắn lựa chọn…
-Cũng chỉ còn cách mượn danh nghĩa đấu trường Phong Ba vậy.
Đây là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất, Vô Thường chỉ cần giúp nàng giải khai hết sợi xích là xong, còn lại thì hắn tính sau.
Quyết định xuống đâu đó, Vô Thường chợt há miệng to ra để “ói” ra một chiếc nhẫn có khắc họa hai còn kỳ lân ngậm ngọc châu đối nhau trong 11 chiếc nhẫn hắn đã cất giấu trong người.
-Giờ thì ta tiếp tục học cách luyện đan và chế dược chi thuật.
Đeo chiếc nhẫn vào ngón cái của bàn tay trái, Vô Thường vội lấy ra một quyển sách dày còn hơn cái đầu của hắn có tên là “Cơ sở Dược – Đan Thuật” rồi nhanh chóng lật đến trang thứ 3328 hắn đã đọc đến khi còn tại bên trong mảnh đại lục thần bí mà đọc lên.
Trên thế giới, mọi thứ dù tu luyện, cảnh giới, sức mạnh, đồ đằng, ấn pháp, kiếm khí,… tất cả đều phải có cơ sở hình hành và các nguyên lý căn bản diễn sinh để từ đó những thế hệ con cháu đi sau mới tiếp tục khám phá, phát triển nâng cao thêm rồi đạt đến trình độ khủng bố như hiện tại.
Luyện dược và luyện đan cũng như vậy, quyển “Cơ sở Dược – Đan” chính là một quyển thư tịch ghi chép đầy đủ nhất những điều căn bản nhất về những vấn đề liên quan đến luyện đan và chế dược mà Vô Thường đã đoạt được từ một quái thú có hình dạng như một cái lò lửa. Ngoài ra thì bên trong sách vẫn có một vài phương thức chuẩn mực để luyện ra vài loại dược, đan đơn giản và với hơn một nửa cuốn (gần 5235 trang) là danh mục của một số loại dược thảo từ phổ biến cho đến đã tuyệt tích gồm: hình dạng, nơi có thể sinh trưởng, hiệu dụng, cách trồng, đặc tính của các bộ phận,…
Hiện tại Vô Thường là đang coi đến một số đan phương, dược phương căn bản.
-Dâm đan “Ông uống Bà phê”, những nguyên liệu cần thiết: Tỳ Hoa thảo, túi mật của Dâm Mao Xà ít nhất cấp một, vài giọt chất dịch của Thanh Tiêu Thụ,…
Về căn bản thâm sâu thì chế dược hay dược dịch và luyện đan khá giống nhau, tuy nhiên về cách thức, điều kiện và cả bản thân tu luyện giả thực hiện đều là khác xa một trời một vực.
Luyện đan có yêu cầu thấp nhất là tu luyện giả phải có Hỏa Tâm Đan hoặc một loại hỏa diễm kỳ dị và một cái lò đỉnh để tránh thất thoát dược lực và nhiễm không khí lấn vào bên trong gây ảnh hưởng đến chất lượng đan được.
Còn chế dược dịch thì ai cũng có thể làm được, tuy nhiên tài nguyên để luyện chế lại tiêu tốn gấp nhiều lần so với luyện đan. Chẳng hạn như để tạo ra một loại dịch dược có khả năng trợ giúp người luyện thể thì phải mất nguyên liệu gấp bốn lần so với việc luyện chế ra một viên đan dược có thể khiến người luyện thể.
Ngoài ra thì dược dịch sẽ không thể có một số năng lực đặc biệt tựa như giúp bạo phát sức mạnh trong vài phút, nâng cao tư chất thiên phú,… nhưng đan dược lại có thể. Cho nên cũng có thể nói, chế tạo dược dịch là một con đường luyện đan không chính thống.
-Vô Hình Độc Đan, những nguyên liệu cần thiết: Vô Hình Độc Hoa, độc rết cấp một, hai phần rễ của Hắc Thông,..
Hai giờ sau đó.
-Ng… oáp…
Vươn vai ngáp dài, Vô Thường cất quyển thư tịch vào lại nhẫn giới rồi đứng dậy.
Hắn cũng đã đến lúc phải nên thử nghiệm, luyện thử vài món đan dược và dược dịch căn bản để xem thử khả năng thế nào, có hay không bị lục nghề so với ngày trước, khi còn tại bên thế giới pháp thuật.
Cạch… cạch.
Hóa trang phục thành một bộ đồ sạch sẽ, tinh tươm, sang trọng màu trắng tinh, Vô Thường mang theo gương mặt tiểu tử khá xâu với mắt lé ở một bên cùng với giấy tờ, đặc biệt là lệnh bài thành viên cao cấp của đấu trường Phong Ba mà rời khỏi phòng đã được cách âm vô cùng tốt.
Ồn ào…
Xôn xao…
Những âm thanh reo hò, những âm thanh la hét bắt đầu quấy nhiễu tai hắn, may mắn là hắn theo sơ đồ đã khắc lên trong đầu của đấu trường nên rất nhanh tìm thấy lối ra đường lớn bên ngoài.