Gương mặt biến dạng nhăn nhó khóc lóc đã hơn 10 giây, Vô Thường kia dường như đã trấn tĩnh được lý trí, hắn ngay lập tức quát lên trong đầu Vô Thường, thức tỉnh thần trí của hắn.
-Đúng rồi… ta còn sức mạnh.
Nhớ ra năng lực quỷ dị của Siêu Nhân Tâm Đan, Vô Thường không chần chừ một giây, hắn tức thì thu nhặt những tàn thể của Phượng Tiên Nhã chụm lại một chỗ, sau đó điều động tất cả sức mạnh có liên quan đến sinh mệnh hướng vào cái đầu đang chấp chứa ngọn lửa sinh mệnh sắp tắt của Phượng Tiên Nhã.
-Phục Sinh!
Mặc dù chưa một lần thử qua trên vật sống, nhưng nếu theo nguyên lý sức mạnh linh lực của Tâm Đan, Vô Thường hoàn toàn có cơ sở để khôi phục thân xác cho một Linh Nhân cảnh yếu hơn hắn vạn lần.
Thế rồi 10 giây, 20 giây, 30 giây qua đi, sức mạnh của Vô Thường có mất đi nhưng thịt trên người Phượng Tiên Nhã cũng không hề tăng thêm dù chỉ là một sợi chỉ nhỏ nhoi.
Vô Thường sợ hãi, hoảng loạn, không muốn, đau khổ, ngây người.
-Không có tác dụng, không có tác dụng, không thể nào!!!
-Phục Sinh đi.
-Phục Sinh!
-Phục Sinh!
-Hãy phục sinh đi, ta van cầu ngươi… van cầu ngươi mau phục sinh đi! Làm ơn, aaaaa… AAA... A…
Hét lên trong vô vọng, Vô Thường cứ thế điên cuồng hao tổn sức mạnh vào Thần thông “Phục Sinh” mặc cho thời gian đã trôi qua một phút, và sinh mệnh của Phượng Tiên Nhã thì vẫn đang nhỏ đi, tiến dần về hư vô.
Nếu Phượng Tiên Nhã là người bình thường, có thân thể bình thường thì “Phục Sinh”, “Hồi Phục”, “Tái Tạo” chắc chắn sẽ giúp nàng có lại được thân thể, nhưng nàng là có Hoặc Thiên Thể, một dạng thể chất thuộc loại tiên thiên của Nhân tộc, của Nhân Giới, nó đã gần như chạm đến phạm trù của hai từ “Thần Thể”, Thần thông của Vô Thường không thể tái tạo được.
Nói đúng hơn thì sức mạnh “Linh lực” không đủ khả năng để làm điều đó, muốn tái tạo Hoặc Thiên Thể của Phượng Tiên Nhã, Vô Thường cần có Thần lực, nhưng mà Thần lực thì làm sao xuất hiện ở Hạ Giới đây?
Vô Thường có Siêu Nhân Tâm Đan biến dị, có linh lực biến dị, có sức mạnh biến dị nhờ mang khí tức của “thiên địa”, nhưng như thế là không đủ.
Hắn không thể cứu Phượng Tiên Nhã.
Hắn không thể chuộc lại lỗi lầm.
Hắn chỉ có thể nhìn sinh mệnh của nàng ngày một yếu đi ngay trước mặt trong khi hắn chẳng thể làm được điều gì.
Nỗi đau này, nó thậm chí còn gặm nhấm hơn gấp trăm, gấp ngàn lần tình huống của Lâm Tĩnh Hoa, vì dẫu sao thì Lâm Tĩnh Hoa cũng đã chết chứ không phải đang thoi thóp trước mặt hắn như Phượng Tiên Nhã.
Con người đau đớn nhất không phải là khi biết tin người mình yêu thương đã chết, mà họ đau đớn nhất là khi tận mắt chứng kiến người mình yêu thương chết đi ngay trước mặt của chính mình nhưng lại chẳng thể làm gì.
Vô Thường không yêu Phượng Tiên Nhã, hắn cũng không yêu Mị Ảnh Lam, hắn sẽ không thật lòng yêu ai, tim hắn đã chết kể từ giây phút hắn ôm thi thể Uyển Nhi của hắn trong lòng.**
**Hắn tự nhận thôi. Còn có yêu lại một lần nữa ko thì… chưa biết.
Nhưng hắn là một lão già lớn tuổi, hắn cũng còn đó tình yêu thương trẻ nhỏ, nhất là hắn lại biết nàng yêu hắn, nàng đáng thương, tội nghiệp, và quan trọng là hắn đã nhận trách nhiệm bảo vệ nàng bên trong mảnh đại lục kỳ bí này.
Phượng Tiên Nhã chết, nước mắt hắn lăn trên mặt không phải chỉ đơn giản là hắn khóc.
Tích tắc, tích tắc…
-Làm ơn… làm ơn… sống lại đi, sống lại đi Tiên Nhã tiểu thư…
-Graaa…… AAAAAAA!
-Hơ… hơm… hơ… AAAAAa…
Đã hai phút qua đi kể từ khi Vô Thường đến bên cạnh Phượng Tiên Nhã sử dụng Thần thông, nhưng chung quy hắn đều chỉ có thể bất lực kêu gào bên vũng máu đang dần khô cứng lại.
“Đúng rồi, đúng rồi, nhanh, nhanh dùng máu của mày, không, dùng chính mày, chính cơ thể của mày, nhanh đi!”.
Thình lình ngay lúc sinh mệnh của Phượng Tiên Nhã chỉ còn hơn 50 giây sẽ hoàn toàn tắt đi, Vô Thường kia chợt quát to lên trong đầu Vô Thường.
Vô Thường này dù sao cũng không phải Vô Thường, hắn chỉ là một tia ý thức phân hóa của Vô Thường, cho nên nếu Phượng Tiên Nhã có chết đi thì hắn cũng không có điên cuồng ghê gớm như Vô Thường. Do vậy trước tình hình nguy cấp, hắn đã bình tĩnh tìm ra một giải pháp cực kỳ khả thi, đó chính là dùng thân thể do thiên địa ngữ tạo thành của Vô Thường làm vật hiến tế, trợ lực khôi phục thân thể cho Phượng Tiên Nhã.
-!!!
Hoàn toàn hiểu ý của Vô Thường kia, Vô Thường tức thì bình tĩnh người, ý niệm vừa động thì quần áo trên người đều biến mất, thân thể cường tráng không còn một mảnh vải che thân.
-Giải.
Vô Thường dẹp gượng mặt mếu máo đi, thay vào đó là gương mặt hết sức nghiêm túc, cẩn thận. Hắn một từ thốt ra, thân thể của Vô Thường lập tức hóa thành vô vàng các ký tự, thấp nhất là ký tự có một nét, cao nhất là ký tự có mười nét.
-Phân Tích.
Vô Thường ra lệnh, một nhúm các các ký tự có đủ loại từ một nét đến mười nét nhanh chóng lao đến tất cả những gì còn sót lại của Phượng Tiên Nhã mà lục soát.
Tích tắc chỉ hai, ba giây, cấu tạo thân thể của Phượng Tiên Nhã đều nằm trong tay Vô Thường.
Đồng thời biết được sinh mệnh của nàng chỉ còn khoảng hơn 30 giây một chút sẽ hoàn toàn biến mất, Vô Thường không hề dừng lại một giây nào, hắn cấp tốc hô lên.
-Sao chép.
-Hợp Thể.
“Sao Chép” để thiên địa ngữ biến thành cấu tạo da thịt, nội tạng, máu huyết, xương cốt, tế bào, dây thần kinh,… của Phượng Tiên Nhã.
“Hợp Thể” để ghép nối tất cả chúng lại thành một thân thể hoàn mỹ, gắn kết, dung hợp và đồng hóa với cái đầu đang giữ lại ngọn lửa sinh mệnh le lói sắp tắt của nàng.
-Hãy sống lại!
Quát lớn mang theo đầy hy vọng, thiên địa ngữ vốn là của Vô Thường thì nay phần lớn đều đã bay qua chiếc đầu lâu của Phượng Tiên Nhã mà dung nhập vào, dần dần hóa thành một khối thân thể thiếu nữ hoàn mỹ xinh đẹp, nó thậm chí còn đẹp hơn, mỹ miều hơn, quyến rũ hơn, hấp dẫn hơn cả lúc trước, mê hoặc hơn cả Hoặc Thiên Thể của Phượng Tiên Nhã.
-Ngưng!
Một từ ngưng vừa ra, thiên địa ngữ ít ỏi còn lại hóa thành Vô Thường, nhưng Vô Thường lúc này chỉ là mang hình dạng của một đứa trẻ 7 tuổi cao khoảng 1m30. Hắn vừa có lại thân thể liền đỡ lấy thân thể mềm mại, nhẵn mịn tuyết ngọc của Phượng Tiên Nhã.
-Ha… ha hơ…
Cảm nhận được sức sống, sinh mệnh của Phượng Tiên Nhã đang quay trở lại, dần dần khôi phục, cả chiếc vòng sinh khí cũng bỗng dưng hiện ra nằm ở trên tay nàng, Vô Thường cười, một nụ cười rất nhẹ và cũng rất nhanh đã tắt đi, tiếp đó là một gương mặt buồn hiển hiện trên gương mặt non nớt trẻ nhỏ.
-Cho ta xin lỗi…
Khẽ vuốt mái tóc mượt mà, óng ả của Phượng Tiên Nhã, Vô Thường hối lỗi một câu rồi sau đó lấy chiếc ghế gỗ của mình ra, đặt Phượng Tiên Nhã không mảnh vải che thân, trắng mịn tựa sữa ngồi lên trên ghế.
Động ý niệm mặc lại quần áo, thân thể của hắn nhanh chóng có lại trang phục như lúc ban đầu nhưng là nhỏ hơn, tỷ lệ rất khớp với thân thể đứa trẻ 7 tuổi lúc này của hắn.
Để Phượng Tiên Nhã ngồi nơi đó, Vô Thường bước chân đến bên cạnh Mị Ảnh Lam và Quan Vũ đang đứng với đôi mắt vô hồn, hắn đồng lúc phát động linh lực kích thích vào ý thức của hai người, đưa hai người thoát ra khỏi ảo giác. Tuy nhiên khi hai người vừa nhận được sự trợ giúp thoát ra, Vô Thường lập tức lại khiến hai người chìm vào một giấc ngủ ngắn, kéo hai người đi lại gần chỗ của Phượng Tiên Nhã.
Tiếp đó, Vô Thường lấy ra vài mảnh gỗ sau đó điêu khắc lên những hình vẽ, những từ ngữ chỉ dẫn cách tiến đến trung tâm mảnh đại lục theo hắn lối suy luận (tiến thằng) rồi đặt trên cặp đùi trắng nõn, thon dài của Phượng Tiên Nhã, che đi vùng đất thiêng tràn ngập hoa anh đào lẫn mẫu đơn nở rộ (hồng hào tựa hoa đào, đo dỏ tựa mẫu đơn).
Xong xuôi tất cả mọi chuyện, Vô Thường đứng ở một bên ngắm nhìn gương mặt yên bình của ba người với một ánh mắt hiền hòa nhưng cũng chấp chứa sự buồn bã, sự tự trách và hối lỗi nặng nề.
Hiện tại Vô Thường chỉ cần đợi Phượng Tiên Nhã gần tỉnh thì hắn liền ngay lập tức rời đi, rời xa khỏi ba người vì hắn đã tự nhận rằng, bản thân hắn không còn đủ tư cách để đi chung với ba người trên con đường này, cũng như hắn đã không còn mặt mũi nào nhìn mặt ba người sau chuyện lần này nữa.
Là người mang trong mình sức mạnh gần như là toàn diện, không có bất kỳ ai hay là sinh vật nào trong mảnh đại lục kỳ bí này có thể chống lại, nhưng Vô Thường lại vì lợi ích cá nhân của mình, vì ý muốn tự rèn luyện bản thân nên đã che giấu đi sức mạnh thật sự đó để rồi khiến ba người Quan Vũ lâm vào tình trạng vô cùng nguy hiểm. Trong đó, Phượng Tiên Nhã là người lãnh án nặng nề nhất, nàng gần như là đã chết nếu hắn còn chậm thêm khoảng 5, 6 giây nữa.
Vô Thường là một người có tình tình rất kỳ lạ nhưng cũng là một con người rất bảo thủ.
Hắn nếu không tự nhận trách nhiệm bảo hộ ba người Quan Vũ, ba người Quan Vũ có chết, thậm chí là đang diễn ra ngay trước mắt hắn, họ nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết van xin, mong muốn được cứu mạng, tất cả hắn đều mặc kệ, có khi hắn lại còn thích thú ngồi xem phim, nhìn máu huyết bay tứ tung hay là thân xác ai đó bị quái thú nuốt chửng mà vui cười.
Nhưng mà nếu hắn đã nhận trách nhiệm với ba người Quan Vũ thì hắn phải làm hết sức, phải đảm bảo tính mạng của ba người họ bằng cả mạng sống của chính hắn. Để ba người Quan Vũ gặp nguy hiểm như lúc này đây, mà nếu không có Vô Thường kia nhắc nhở thì mọi thứ đã chấm dứt, Phượng Tiên Nhã đã chết, chết ngay trước mặt hắn, chết ngay trong vòng tay bảo hộ của hắn.
Giống như tình huống của Lâm Tĩnh Hoa, lỗi lầm này, tội lỗi này, sự ngu ngốc tự mãn này, hắn phải nhận, phải là người chịu trách nhiệm dù không một ai phán xử hay lên án hắn.
Hắn đã tự định tội chính mình.
Hắn lựa chọn rời đi khỏi ba người Phượng Tiên Nhã không phải là vì trốn tránh lỗi lầm, hắn rời đi là vì hắn đã không còn xứng với ba người.
Trong hơn một ngày giao tiếp, ba người Quan Vũ luôn nghe lời hắn, luôn tôn trọng hắn, luôn tin tưởng hắn, nhưng mà còn hắn thì?
Hắn lựa chọn rời đi không phải là vì bỏ rơi ba người Quan Vũ tự sinh, tự diệt trong mảnh đại lục kỳ bí này, mà hắn rời đi là vì hắn đã không còn cần thiết.
Phượng Tiên Nhã lúc này đã có hơn một nửa thân thể là con cưng của thiên địa, thậm chí nàng cũng đã có được Thiên Địa Nhãn, nàng sẽ là người thay thế vị trí của hắn, dẫn dắt hai người Quan Vũ dạo bước trong cuộc tranh đoạt.
Và hắn lựa chọn rời đi, vì hắn đã không còn gì để dạy họ nữa.
-Hãy quên ta đi!
Quơ tay đi ngang qua gương mặt của ba người Quan Vũ, Vô Thường xóa tất cả ký ức của ba người có đối với hắn, Mị Ảnh Lam cũng không ngoại lệ.
Có lẽ khi tỉnh dậy, ba người họ sẽ không thể nhớ rõ bóng dáng của một ai đó từng tồn tại trong nhóm, nhưng hắn chắc chắn họ vẫn không quên rằng họ là một nhóm đang cố gắng tìm điểm sinh khí về cho Nhân Giới.
Hơn hai giờ trôi qua.
-Đã đến lúc rồi nhỉ?
-Tạm biệt… và cho ta gửi lời xin lỗi, thật sự xin lỗi!
Cảm ứng được Phượng Tiên Nhã đang run mí mắt sắp thức tỉnh. Vô Thường để lại đôi lời rồi xoay thân hình nhỏ bé rời đi, và cho đến khi đã trôi qua thêm 20 phút để đảm bảo Phượng Tiên Nhã đã thay quần áo vào người, Vô Thường tức thì phá giải sức mạnh trói buộc Mị Ảnh Lam và Quan Vũ ngủ say, khiến hai người họ từ từ tỉnh dậy.
**Tác đã Bỏ sót 1 chi tiết: Tâm Đan hay Đan Điền là nằm một ở thế giới khác và thế giới này có kết nối với bụng của tu luyện giả, chứ không phải nằm ở trong bụng (tức là thân thể) của tu luyện giả. Cho nên có mất cái bụng, tu luyện giả ko mất đi sức mạnh.