- Còn mày…
Bất chợt quay đầu về bên phải đối với một con quái thú chân ngựa, đầu hổ, mình chó đang nằm sấp run rẩy bên cạnh một bông hoa màu vàng có năm cánh hoa, Vô Thường dùng hai ngón tay chỉ về nó, sau đó giơ lên cao, con quái thú to lớn tầm 15m này tức thì bay lên không trung.
-Chết đi!
Ý niệm vừa động, thân thể con quái thú liền chia năm xẻ bảy, tay, chân, đầu, thân, mỗi thứ một nơi cùng màu huyết màu vàng rơi lả tả xuống đất.
-Ha… ha ha… HA HA HA…
Dùng linh lực bao quanh thân thể để máu quái thú không nhiễu xuống người, tiểu Vô Thường cứ thế đứng cười, cười một nụ cười hết sức nham hiểm, hết sức khoái trá, hết sức điên cuồng, trong đó dường như còn có ẩn chứa sự sung sướng của tự do.
…
Hai ngày sau.
-Cuối cùng cũng tìm thấy một nơi.
Đã đứng một lúc khá lâu dưới mảnh đất sa mạc chỉ toàn cát và ánh nắng chói chang trên bầu trời, Vô Thường rốt cuộc di chuyển.
Từ sau khi rời khỏi ba người Quan Vũ, Vô Thường hắn không đi thẳng mà lựa chọn đi qua vùng địa hình sa mạc để tránh trường hợp bốn người đoàn tụ khi chưa đến vùng trung tâm, đồng thời hắn cũng muốn tìm về tài nguyên chủ chốt của nơi này, sẵn tiện thử một vào chiêu thức hắn vừa sáng tạo nếu trên đường có gặp phải quái thú.
Trải qua hai ngày thời gian đi trên đất cát đáng lẽ phải rất nóng vì là sa mạc, nhưng thực tế lại chẳng khác gì đất thường trong rừng hay bên khu địa hình của ba người Quan Vũ. Vô Thường đi, có lẽ số hắn không được tốt nên không hề gặp phải một quái thú, nguy hiểm, hay tài nguyên nào trên đường.
Sự cảm ứng của hắn đối với các dòng năng lượng sức mạnh đang chảy xung quanh cũng đều vô dụng vì chúng quá mờ nhạt, chưa thể hiện quá rõ ràng một hướng cố định. Và cho đến ngay tại thời điểm lúc này, cảm ứng của hắn mới nghiêng thẳng về một hướng đi*, hướng tây bắc (theo chiều dọc).
*Cảm ứng của hắn dĩ nhiên phải có giới hạn phạm vi năng lực.
-Rất mạnh, càng ngày càng mạnh, hơn nữa không chỉ có một.
-Ha hả, vậy thì mới thú vị.
Càng tiến về hướng tây bắc, các dòng chảy mà Vô Thường cảm ứng được lại càng mạnh hơn, điều này nói rõ nơi hắn sắp đến sẽ rất kinh khủng, có thể là yêu thú còn ghê gớm hơn cả Linh Sư cảnh bình thường, bất quá nó lại chỉ càng khiến bước chân của Vô Thường trở nên nhanh hơn, cấp tốc hơn tiến đến.
-Hừ… hừ… hừ…
-Grừ…
Hai nghìn hai trăm mét trên đường đi, phía trước Vô Thường, một đám binh lính được hình thành từ đất cát sa mạc chợt vùng dậy đứng lên, tất cả đều có sức mạnh vượt quá Linh Nhân cảnh viên mãn 100 sợi xích.
-Grừm!
Đồng lúc kêu lên một tiếng kinh dị, tổng cộng 25 binh lính đồng loạt mang theo đôi mắt đỏ tấn công về Vô Thường đang cách chúng 100m với tốc độ rất nhanh.
Nếu đứng đây không phải là Vô Thường mà là một trong chín người còn lại của Nhân tộc tham gia cuộc tranh đoạt, khi thấy 25 binh lính bằng cát có gương mặt dữ tợn chẳng khác gì quỷ này, lại còn có đôi màu đỏ tựa máu và sức mạnh không thua kém một Linh Nhân cảnh 100 sợi xích đã tiếp cận vô hạn với Linh Sư cảnh đang tiến đến, họ tuyệt đối là rùng mình sợ hãi, ý niệm bỏ chạy là đã nằm sẵn trong đầu, cho dù có là Điệp Văn Thanh hay Tiêu Thần mạnh mẽ.
Bất quá đối với Vô Thường, Linh Sư cảnh như hai con “mặt chó mình rết” hắn còn giết được thì không có lý gì hắn phải sợ 25 con điểm sinh khí này.
-Ồ, vậy ra ta đã có vật để thí nghiệm sức mạnh mới rồi nhỉ.
Khẽ dừng bước chân cười tà, ngón trỏ của Vô Thường bỗng cháy nên một ngọn lửa tím.
-Vù.
Một tay phóng ra, ngọn lửa tím dùng tốc độ không tưởng bay qua người đám quái thú nhưng không chạm trúng bất kỳ một binh lính nào, sau đó dừng lại ở trên không, ngay tại vị trí cát vàng mà đám binh lính đã trỗi dậy.
-Gừ!
Khoảng cách hơn 100m đối với một tu luyện giả Linh Nhân cảnh không phải là dài, cho nên khi ngọn lửa bay qua đám binh lính cát chưa được hai giây, chúng cũng đã tiếp cận phạm vi 20m của Vô Thường.
Vô Thường đứng đó trong tư thế một tay bỏ túi quần nhìn về đám binh lính chỉ còn cách vài giây sẽ tiếp cận hắn, hắn nói.
-Ta không có thời gian để chơi với các ngươi, cho nên là… vĩnh biệt.
-Vụt!
Hai từ “vĩnh biệt” vừa dứt, Vô Thường ngay lập tức biến mất. Cái biến mất này là thật sự “biến mất” tại chỗ chứ không phải hắn di chuyển với tốc độ cực nhanh nhờ vào việc bạo phát linh lực như mấy lần trước.
-Vụt!
Bên đó Vô Thường biến mất, bên đây, ngay tại vị trí ngọn lửa lơ lừng, Vô Thường lập tức hiện ra, ngọn lửa cũng tan biến đi.
-Phù Lục (bùa chú) là đây sao?
-Hà hà, nó khá là thú vị!
Cảm nhận thân thể không hề mất mác bất cứ một thứ gì trên người khi dịch chuyển bằng Phù Lục bên trong kiến thức phần lớn là trộm được từ Phượng Tiên Nhã và Mị Ảnh Lam, Vô Thường nở nụ cười tà dị khi thí nghiệm đầu tiên của hắn đã thành công mỹ mãn.
Phù Lục, mà nói đơn giản thì chính là bùa, chúng là một công cụ rất thần kỳ lại nhỏ gọn với nhiều chức năng tiêu biểu như: gia cường tốc độ hấp thụ linh khí, phát ra công kích, trợ giúp hộ thể, dịch chuyển, truyền tin,… được các Phù Sư cao quý chế tạo ra.
Thông thường, Phù Sư để tạo ra một tấm Phù Lục, họ sẽ dùng chính linh lực của bản thân hoặc máu của các loài vật để làm “nét chữ”, và một loại vật liệu có khả năng lưu trữ các “nét vẽ” đã được vẽ ra chẳng hạn như: cục đá, viên sỏi,…
Tấm Phù Lục có tồn tại dài lâu và có trở nên suy yếu hay không sẽ phụ thuộc vào vật liệu chứa “nét vẽ”.
Tấm Phù Lục ban đầu mạnh hoặc yếu đều là do “nét vẽ”. Nét vẽ tạo thành nhờ linh lực, thì nếu linh lực có cấp độ càng cao, Phù Lục sẽ càng mạnh. Nét vẽ tạo thành nhờ máu của loài vật thì loài vật đó khi sống mạnh mẽ ra sao, tấm Phù Lục sẽ mạnh mẽ thế đó.
Còn tấm Phù Lục có năng lực như là tàng hình, lôi điện, phóng hỏa, dịch chuyển,… đều tùy thuộc vào Phù Sư truyền năng lực nào vào chúng, tất nhiên, những năng lực đó phải nằm trong khả năng của Phù Sư (Tâm Đan) đó.
Đó là tất cả quá trình để tạo ra một tấm Phù Lục mà một Phù Sư – theo kiến thức của Nhân tộc bấy lâu nay, phải làm.
Thế nhưng khi kiến thức về Phù Lục rơi vào tay Vô Thường, nó lại trở nên biến dạng theo hướng của hắn.
Theo Vô Thường, để trở thành Phù Sư thì dĩ nhiên, tu luyện giả đó phải có ít nhất một sợi xích đã kết nối được với mảnh không gian sức mạnh của Phù Lục. Do vậy, nghề Phù Sư trở nên cao quý, thậm chí còn cao quý hơn cả Đan Sư, Trận Pháp Sư, Luyện Khí Sư,… vì có quá ít người kết nối được với mảnh không gian sức mạnh Phù Lục này.
Vô Thường tất nhiên cũng là một trong số những Phù Sư ít ỏi đó dù cho hắn chưa được bất kỳ Công Hội Phù Lục nào của Nhân Giới công nhận.
Vô Thường là Phù Sư, hắn có linh lực, hắn có năng lực toàn mỹ của Tâm Đan, hắn cũng có luôn vật liệu để vẽ của chính mình là “linh lực”**.
Và một tấm Phù Lục mang theo năng lực dịch chuyển hắn từ nơi này đến nơi khác ngay trước mặt 25 đám binh lính này là minh chứng cho việc hắn đã thành công khi dùng “linh lực” làm vật liệu để vẽ.
**Chỉ mình hắn có thể dùng “linh lực” như là vật liệu, bởi lẽ Tâm Đan của hắn cho phép hắn làm như vậy.
Để tấm Phù Lục mang hình dáng ngọn lửa tồn tại là vì nó có khắc ấn là “nơi đến”, dùng mắt vẽ ra Phù Lục có khắc ấn “nơi đi”, Vô Thường vừa tránh thoát khỏi rủi ro chết người do có khả năng cao sẽ bị dịch chuyển đi lung tung trong cõi vô định khi không có “điểm đến và điểm đi”**, lại vừa có thể biến mất trước mặt đám binh lính cát vàng dữ tợn.
Đây thật sự lại là một chiêu thức gây sợ hãi hoang man cho bất cứ một ai nhìn thấy của Vô Thường.
Bất quá vì sức mạnh Linh Nhân cảnh của hắn còn yếu, hắn biết bản thân sẽ có một giới hạn dịch chuyển nhất định, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa biết được là bao nhiêu km vì chưa có thời gian kiểm chứng.
**Tựa như nhắm mắt mò đường, cẩn thận bị rơi xuống vực hoặc chui vào miệng núi lửa. Ngoài ra tiến trình vẽ bùa rất khó khăn chứ ko đơn giản như Vô Thường. Về sau lại chi tiết.
-Luyện Đan, Phù Lục đã xong.
Đứng ở vị trí đám binh lính được tạo ra, Vô Thường nhỏ bé vẫn là tư thế một tay bỏ túi quần mà tự nhẩm.
-Tiếp theo sẽ là các ngươi đấy Luyện Khí, Đồ Đằng, Trận Pháp à.
-Ha ha ha… HA HA HA…
Vừa bước đi tiếp về hướng tây bắc lại vừa cười, tay phải không bỏ túi quần của Vô Thường bỗng đưa lên cao bóp chặt lại.
-Bùng!
-…
Không một tiếng la hét thảm thiết trong đau đớn, 25 binh lính cát ở đằng sau lưng hắn đều bị một ngọn lửa tím vây quanh, sau đó ngay lập tức đã trở về tro bụi được cơn gió nhẹ thổi đi.
Giết chết 25 binh lính có sức mạnh ngang với cực hạn Linh Nhân cảnh 100 sợi xích, vòng tay của Vô Thường lại từ màu vàng chuyển sang màu xanh lục.
Ở bên ngoài, Nhân Giới lại thêm một lần sinh khí nữa ngay sau khi luồng sinh khí thứ ba chỉ vừa kết thúc cách đó năm phút thời gian.
Nhân tộc một lần lại thêm một lần nữa khóc thét trong vui mừng sung sướng.