Sau gần 30 phút đi bộ, bốn người Vô Thường vừa đi, vừa suy nghĩ, lại vừa im lặng rốt cuộc đã đặt chân ngay trước cánh rừng xanh có chiều rộng tầm 2km.
-Hừm…ửm? Thú vị.
Sau một nụ cười nhẹ bất chợt hiện lên, Vô Thường vượt qua thân thể nhỏ nhắn của Phượng Tiên Nhã, tiến lại gần bìa rừng, khoảng cách giữa cơ thể hắn và cọng cỏ đầu tiên trong rừng chỉ là 10cm nhỏ nhoi.
Đưa tay phải lên ra hiệu ba người Quan Vũ dừng lại, Vô Thường sau một hồi quan sát cây cỏ, ánh nắng, chim chóc líu ríu bên trong, hắn liền nhắm mắt đứng ngây như khúc một gỗ tại chỗ.
Điều hắn làm không khỏi khiến ba người Quan Vũ trong lòng nổi lên sự kỳ quái, tự hỏi bản thân là hắn đang làm gì khi mà lần này vẫn như trước, ba người Mị Ảnh Lam không hề cảm nhận được động tĩnh gì đặc biệt hay nguy hiểm nào tiến đến gần họ.
“Mẹ, nơi này không cho ta liên hệ với các linh sao?”
Dù đã qua 30 giây liên kết các “linh” nhưng đều không nhận được hồi đáp, Vô Thường chỉ đành mở mắt, chấm dứt hành động giả bộ thăm dò cánh rừng phía trước trong khi ngay từ lúc tiếp cận với cánh rừng, hắn đã nhìn ra được sự bất thường của nó.
Vô Thường quay người nói với ba người Quan Vũ.
-Các ngài có muốn biết cánh rừng xanh này có điểm gì dị thường không, hay là chúng ta sẽ quay người rời đi, tìm kiếm khu rừng khác?
-Ta muốn biết Thường huynh.
Ngay lập tức Quan Vũ lên tiếng, nối sau là Phượng Tiên Nhã và Mị Ảnh Lam.
-Tiên Nhã cũng muốn biết.
-Muội cũng giống vậy.
Đang lúc hiếu kỳ vì sao Vô Thường dừng lại, không tiến vào cánh rừng, lại được hắn hỏi có muốn biết nguyên nhân thì đơn nhiên ba người đều muốn kiến thức. Có hay không trong cánh phía trước lại có quái thú mai phục mà bọn họ không thể cảm ứng được.
-Được, nhưng chỉ một mình Vũ huynh thôi. Tiên Nhã tiểu thư đã được ta trợ giúp không lâu trước, còn Lam muội lại để khi khác.
Đáp lời ba người, Vô Thường lập tức khiến Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã xịu mặt, tiếp đó hắn nhìn Quan Vũ.
-Vũ huynh lại chỗ của ta.
Quan Vũ nhoáng một vài bước chân liền đã đi đến ngay bên cạnh Vô Thường. Vô Thường lại hỏi hắn.
-Vũ huynh có thể thả lỏng cơ thể và có thể khiến tâm trí trở nên trống rỗng, vô ưu, vô lo trong một phút?
-Hoàn toàn có thể, chỉ như lúc ta sáng tạo thần thông để đột phá Linh Nhân cảnh, không có gì đáng ngại.
Sau vài giây chần chừ, suy nghĩ liệu Vô Thường có ra tay độc ác với mình, Quan Vũ dứt khoát đáp.
Nghĩ lại mấy giờ đồng hồ này, với năng lực của Vô Thường thì giết hắn sẽ rất đơn giản, không cần phải làm ra tình huống hiện tại.
-Vậy mời Vũ huynh lùi đến vị trí này.
Vô Thường đi ra sau vài bước rồi điểm chân ở dưới đất. Quan Vũ tức thì bước đến và đứng ngay vị trí Vô Thường vừa điểm.
Nhìn Quan Vũ như đã sẵn sàng, Vô Thường nói.
-Giờ thì nhìn về khu rừng, nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái vô ưu, vô lo, đợi khi nghe được tiếng ta nói thì hãy làm theo.
Không nhiều lời, Quan Vũ tức thì nhắm mắt lại, chẳng mất vài giây ý thức của hắn liền như đã tan biến khỏi cõi đời, không hề có cảm giác với bất cứ thứ gì xung quanh.
Vô Thường bên cạnh tính toán thời gian.
Phía sau, Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã toàn lực theo dõi diễn biến phía trước.
Hơn 10 giây sau.
“Vũ huynh, Vũ huynh. Nếu ngươi nghe được thì hãy giơ thẳng cánh tay phải về phía trước.”
Ý thức Quan Vũ đang như không tồn tại trên đời bỗng nghe thấy tiếng gọi của Vô Thường, ý thức của Quan Vũ lập tức hiện ra ở một không gian đen tối, điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn đã thoát khỏi trạng thái vô ưu, vô lo, ý thức trở về sự trống trải, xung quanh chỉ là một bóng đen mơ hồ.
Hiểu được ý nghĩa câu nói của Vô Thường vang lên trong tâm trí (Vô Thường truyền âm), Quan vũ giơ thẳng tay chỉa về phía trước.
“Bước về trước một bước ngắn”
Quan Vũ bước chân.
“Bỏ qua cảm giác ta cầm tay ngươi di chuyển, một lần nữa hãy tiến vào trạng hái vô ưu, vô lo”
Ở bên ngoài, Vô Thường đã cầm lấy bàn tay phải của Quan Vũ. Bên trong, Quan Vũ lần nữa thả lỏng tâm thần, ý thức lần nữa truy tìm cảm giác vô ưu, vô lo.
Mãi đến hơn 5 phút sau, ý thức Quan Vũ mới chính thức biến mất khỏi thế gian.
-Vũ huynh, Vũ huynh…
Vô Thường gọi lớn bên tai Quan Vũ liên tục nhưng không thấy Quan Vũ phản ứng, hắn liền biết Quan Vũ đã “thăng”. Ngay lập tức, hắn hướng cánh tay phải của Quan Vũ về ranh giới giữa rừng và bên ngoài, khoảng cách giữa đầu ngón tay và bìa rừng chỉ vẻn vẹn có 2cm.
1cm, 7mm, 5mm, 3mm, 2mm…
Ngay lúc “2mm” này, Vô Thường vội vã đẩy Quan Vũ ra đằng sau.
-KHÔNG!
Đồng thời ngay khi Vô Thường vừa đẩy Quan Vũ ra, Quan Vũ chợt thình lình hét lớn một tiếng đầy sự khủng hoảng, sợ hãi tột độ. Mắt hắn mở to, gương mặt trắng bệch, thân thể run rẩy cố trụ vững sau khi bị Vô Thường đẩy về phía Tiên Nhã và Mị Ảnh Lam.
-Thế nào Vũ huynh, ngươi thấy điều gì?
Vô Thường cười tà trong lòng, bên ngoài lại ra vẻ nghiêm túc hỏi Quan Vũ.
Quan Vũ hơi thở nặng nề, sau vài giây nhận ra bản thân an toàn lại nghe Vô Thường hỏi, ánh mắt sợ hãi của hắn chuyển từ cánh rừng qua người Vô Thường, sau đó lại chuyển về cánh rừng trước mặt lần nữa.
Hắn sau vài giây điều hòa khí tức, nuốt khan nước bọt, hơi thở, thân thể dần ổn định. Hắn đâu đó vẫn còn khủng hoảng nhìn chằm chằm cánh rừng mà nói, âm giọng không thể giữ vẫn bình tĩnh được dù đã cố.
-Mới vừa nãy, tự dưng trong ý thức ta hiện lên một cái miệng rất lớn, cái miệng này nó muốn nuốt ta vào, ta cũng cảm giác cơ thể tự động di chuyển rồi sắp chui vào miệng nó. Lúc đó, ta liền bật tỉnh.
-Hừm, vậy có phải ở trong cái miệng đó là khung cảnh rừng y hệt khung cảnh trước mặt này?
Vô Thường chỉ tay về cánh rừng hỏi.
-Đúng, chính là nó, nó hoàn toàn trùng khớp mọi chi tiết, kể cả cái cây khô có ba nhánh kia cũng y hệt. Thường huynh, ngươi cũng đã thấy cái miệng đó?
Quan Vũ đã ổn định hơn đáp.
-Đùa, nếu ta không thấy nó thì ta làm sao chỉ cách giúp Vũ huynh thấy nó đây?
Sau đó, Vô Thường lại nói.
-Vũ huynh nhìn bàn tay phải của ngươi xem, có gì khác lạ không?
Nghe vậy, Quan Vũ tức thì giơ tay lên, quan sát kĩ càng một loạt từ khớp nối vai cho đến đầu năm ngón tay. Hai giây sau, hắn kinh ngạc nói.
-Lông tay của ta đều dựng ngược lên hết. Đây là tình huống gì vậy Thường huynh?
-Ha hả.
Vô Thường cười nhẹ, sau đó hắn nhìn tổng thể ba người tính luôn cả Phượng Tiên Nhã và Mị Ảnh Lam dù rất tò mò nhưng chỉ “dám” im lặng lắng nghe. Hắn nói.
-Đi, thời gian chúng ta không nhiều, vách bình chướng cũng đang thu hẹp lại, nên là vừa đi ta lại vừa nói.
Bốn người lần nữa sát vào nhau rời đi, lần này họ là đi hướng lên trên (bên phải, còn bên trái là dẫn đến bình chướng), không tiến vào cánh rừng.
Đi được một đoạn, Vô Thường nói.
-Cánh rừng vừa rồi chúng ta chạm mặt, nó thật ra là một vùng đất bất ổn, có lẽ nếu chúng ta bước vào sẽ không có đường ra, buộc chúng ta phải loay hoay cho đến khi tự động hoặc bị ép rời khỏi cuộc tranh đoạt.
-Đúng như ta nghĩ.
Quan Vũ lòng còn sợ hãi cảnh tượng đã xuất hiện trong ý thức, nhưng suy luận căn bản đã ổn định, hắn không ngu quá mức đến nỗi không đoán ra được nguyên nhân khiến Vô Thường không dẫn họ bước vào rừng.
Phượng Tiên Nhã và Mị Ảnh Lam cũng đều suy nghĩ giống Quan Vũ.
Ban đầu, trừ Quan Vũ, cả Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã trước khi đến cuộc tranh đoạt sinh khí, hai nàng đều đã được chỉ dạy rất kĩ càng mọi thứ cùng với lượng lớn thông tin quý giá, cần thiết cho cuộc tranh đoạt, thiết nghĩ cuộc tranh đạo sẽ không quá khó đối với hai nàng khi mà hai nàng đều đã có chuẩn bị từ trước.
Nhưng rồi cho đến khi gặp tình huống 187 con quái thú nhỏ và 2 con quái thú “mặt chó mình rết”, hai nàng mới hiểu được sự khủng bố của nơi này, lý thuyết các nàng có bất quá chỉ là lý thuyết suông, chúng không thể miêu tả chính xác được thực trạng kinh khủng của mảnh đại lục kỳ bí này.
Từ sau khi được Vô Thường tự nguyện chia sẽ kiến thức, kinh nghiệm về cách thức sử dụng linh lực, đồng thời còn được Vô Thường “bảo kê” bằng toàn bộ khả năng. Ba người gồm cả Quan Vũ ngoài việc thỉnh thoảng cảm ứng xung quanh dị động, đa phần đều là xem xét kiến thức vừa đạt được từ Vô Thường.
Bây giờ, Vô Thường lại dừng chân, tạo vẻ phía trước có vấn đề, ba người lập tức đã chuyển từ những câu khó hiểu “hắn đang làm gì, tại sao dừng lại?” giống như tình huống 187 con quái thú lúc đầu, thành những câu “phía trước có nguy hiểm gì? Tại sao ta lại không cảm ứng được?”, đồng thời họ vẫn luôn xem xét hành động của Vô Thường để làm bước đệm cho sự suy đoán tình huống của mình.
Và rồi khi ba người nhìn thấy hành động không dám đưa tay, chân hay bất cứ thứ gì vượt qua ranh giới giữa bên ngoài và bên trong rừng của Vô Thường, họ đã đoán trong đầu ra vài loại nguy hiểm, trong đó cao nhất chính là vùng đất bất ổn.
Cho nên lúc này khi Vô Thường nói đáp án của hắn, ba người đều không tỏ ra quá kinh ngạc, mà thay vào đó là sự thắc mắc muốn biết Vô Thường vì sao xác định được đó là vùng đất bất ổn, đồng thời cũng than thở cho bản thân, vì sao bản thân lại không thể phát hiện được một chi tiết gì dù là nhỏ nhoi, bản thân yếu như vậy?.
Vô Thường đi bên cạnh nhìn biểu cảm nét mặt của ba người, chẳng mấy chốc hắn đã nắm được tám, chín phần suy nghĩ trong đầu họ. Do vậy, hắn cũng không đợi mọi người thắc mắc hỏi han hay là suy diễn lung tung dạng như “hắn sử dụng linh lực giỏi nên cảm ứng được, còn ta lại yếu nên không thể”, “vừa rồi hắn làm như vậy với tên Quan Vũ nhằm mục đích gì”, “có hỏi hắn hắn cũng sẽ không trả lời đâu”.
Vô Thường dùng một mạch các từ ngữ nhanh gọn giải thích.
-Đối với vùng đất bất ổn vừa rồi, cảm ứng bằng linh lực dù là của ta hay của cả ba ngài đều sẽ không có tác dụng, cảm ứng có quét vào rừng, nó đều phản hồi lại rất bình thường, tựa như khu rừng đó chẳng có gì bất ổn.
Cả ba người Quan Vũ đều tập trung lắng nghe tựa như một đệ tử đang lắng nghe bài giảng của sư phụ.
-Tuy nhiên, ngay khi ta tiến đến gần mảnh rừng đó, cơ thể của ta lại có cảm giác sợ hãi nó và báo tín hiệu đến cho ta. Cho nên ta đã nhanh chóng xác định ra được vấn đề của mảng rừng trước mắt.
-Cũng không cần kỳ lạ, ta sẽ giải thích từ đầu về nguyên lý khiến cơ thể Vô Thường ta có thể báo được nguy hiểm.
Theo như định luật dạy học của Vô Thường, kiến thức hắn chỉ đưa ra, còn có luyện thành hay không thì tùy người có ngộ tính cao hay thấp, hắn không rãnh để chỉ cặn kẽ từng chút một. Do vậy nên hắn cũng không để ba người Quan Vũ hỏi thêm, hắn cứ trực tiếp nói hết những gì muốn nói để được rãnh miệng (rãnh miệng để hắn tập trung nghiên cứu sức mạnh vừa ăn trộm được từ ba người).
-Khi đứng trước một người có ác ý với các ngươi hay căm thù các ngươi, các ngươi vì sao sẽ thấy có một trận hàn khí ớn lạnh thân thể?
-Khi có kẻ muốn giết ngươi, ngươi vì sao sẽ cảm thấy có sát khí nhắm đến bản thân?
-Khi có kẻ theo dõi sau lưng, các ngươi tại sao lại tự dưng có cảm giác mà quay đầu nhìn?
-Thậm chí, các ngươi làm sao có thể cảm nhận được tu vi của kẻ yếu hơn hoặc mạnh hơn chút ít?
-Và còn rất, rất nhiều trường hợp khác.
-Tất cả…
Đang muốn nói tiếp, Vô Thường bỗng nhìn thấy vẻ mặt của ba người Quan Vũ, hắn liền trở nên lặng tiếng một hồi.
Theo Vô Thường quan sát thấy, dường như những lời hắn đang nói chỉ có Quan Vũ là hiểu và biết, còn Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã thì đều là một bộ ngơ ngác từ đầu đến cuối. Có lẽ trong ba người, Quan Vũ là kẻ từng trải qua chém giết nhiều người cũng như nguy hiểm kề cận, còn hai vị tiểu thư Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã hoàn toàn là một bông hoa đẹp luôn được người người đối xử tốt.
Bởi vậy, hắn quay người nói với hai vị đương kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc.
-Hai tiểu thư có lẽ không hiểu gì, nhưng hãy có gắng ghi nhớ hết, tương lai về sau, Vô Thường tin chắc hai tiểu thư sẽ rất cần đến nó. Và nên nhớ một điều rằng, đừng trốn trong nhà nữa, hãy thoát ra ngoài, mở lên đôi cánh tự do bay trên bầu trời đi.
Quay lại vấn đề chính, Vô Thường tiếp tục bài giảng.
-Tất cả những thứ ta vừa nói, đó được gọi chung là “tín hiệu” của cơ thể.
-Vũ huynh, chắc những thứ vừa rồi ta nói ra, ngươi cũng đều biết, nhưng mà ta muốn nhấn mạnh với ngươi một điều, đó chỉ là đẳng cấp dễ nhất mà cơ thể của ngươi cảm nhận được, nếu nó phức tạp hơn, chẳng hạn như cánh rừng vừa rồi, ngươi chết chắc. Hãy cố gắng tìm hiểu nó và đi sâu vào nó hơn để đạt được đẳng cấp cảm nhận cao hơn.
-Ra là vậy, ta hiểu rồi Thường huynh.
Kiến thức này dù có đúng hay sai, dù có thật hay không thật, Quan Vũ cũng trước tiên ghi nhớ, về sau khi có thời gian sẽ nghiệm chứng. Vô Thường thần bí đã cho kiến thức thì dại gì không nhận lấy.
Vô Thường tiếp tục nói.
-Vừa rồi, ta yêu cầu Vũ huynh tiến vào trạng thái vô ưu, vô lo, chính là vì khi ở tình trạng như thế, cảm nhận của ngươi mới chân thật nhất, cơ thể của ngươi mới cảm ứng rõ ràng nhất sắc thái nguy hiểm của thiên nhiên.
-Không nói đến ý thức của Vũ huynh nhìn thấy điều gì, nhưng chỉ với những sợi lông tay dựng đứng lên khi bàn tay ngươi đã gần như chạm vào bìa rừng. Điều đó đã nói lên rằng, cơ thể của ngươi, bàn tay của ngươi đang sợ hãi, sợ hãi một thứ gì đó mà ngươi không thể thấy.
-Tốt rồi, kiến thức chỉ bấy nhiêu thôi. Vẫn như cũ, đừng hỏi gì Vô Thường ta, để ta được nghỉ ngơi, thư giãn đôi chút.
Dứt lời, Vô Thường tức khắc im lặng giống như một người kín tiếng, ít nói. Đôi hắn mắt suy tư, bàn chân tuy chậm chạp nhưng vững bước.
Kiến thức về “tín hiệu” của cơ thể thật ra còn rất nhiều trọng điểm cần được nói đến, nhưng Vô Thường cũng ngại nói ra, vì hắn biết chắc ba người Mị Ảnh Lam đều sẽ không thể hiểu nổi.
Sau bao nhiêu năm tháng nghiên cứu tại thế giới tu luyện rồi đem ra so sánh với thế giới Pháp thuật, Vô Thường đã tìm ra được một cái định luật “cán cân vô cùng công bằng” giữa hai thế giới, và đây cũng có thể là một trong rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc hắn lại có thể xuyên việt (theo hắn phỏng đóan).
Ở thế giới Pháp thuật, sức mạnh tuy không bằng thế giới tu luyện nhưng bù lại con người lại rất thông minh, tiến bộ, trình độ suy diễn, tư duy, sức sáng tạo của họ đạt đến một đỉnh cao vượt trội. Nào là internet, game, hoạt hình, phim ảnh, máy báy, tàu vũ trụ, tàu ngầm, công nghệ sinh sản vô tính, trò chơi thực tế ảo,… khó có thể nói hết trình độ văn minh của họ.
Còn ở thế giới Tu luyện, sức mạnh rất bá đạo, có thể dùng tay che trời, chưởng nát tinh cầu, nhưng tiếc là đầu óc không được thông minh cho lắm, họ chỉ giỏi trong việc ỷ thế hiếp, ta đây “con cha cháu ông”, “ta mạnh ta có quyền”. Bất quá bù lại, nam nhân hay nữ nhân đều rất xinh đẹp, tu vi càng cao, vẻ đẹp càng lớn, càng hấp dẫn. Đặc biệt là nữ nhân.
Nếu Vô Thường trước khi xuyên việt qua đây mà chưa một lần “dập nát vườn đào” hay “kim long phá khe núi” (ý nói là còn xử nam), chắc hắn nhìn thấy nữ nhân liền đã rơi nước miếng đầy đất, thậm chí là lợi dụng quyền thế của Nhậm gia để xin gia gia tìm nữ nhân xinh đẹp về làm ấm giường cho hắn, hoặc cũng có thể hắn tự tay đi “gieo giống” khắp nơi, bởi lẽ nữ nhân thế giới này quá mức xinh đẹp. Từ dáng người mảnh khảnh, cặp ngực căng tròn tuyết trắng, mông vểnh khe đẹp, cặp chân như ngọc thon dài, cho đến gương mặt kiều diễm, mị nhãn như tơ, hơi thở như lan, môi đỏ như nước kẹo mê hoặc chỉ muốn khiến người mút chặc vào,…
“Hô ly sệttttttttttttttt!!!” là cái tràng âm thanh đầu tiên của Vô Thường khi nhìn vào gương mặt của vài thiếu nữ đã hầu hạ hắn lúc hắn còn bé.
Tuy có chút lạc đề, nhưng tóm lại, những loại kiến thức Vô Thường nghiên cứu và hiểu biết, hắn chỉ truyền đạt đến bề ngoài, còn muốn hiểu về trong thì phải tự thân lĩnh ngộ.
-Chúng ta biết rồi.
Thấy hắn như vậy, ba người Quan Vũ lần nữa lâm vào trầm mạc, vừa tập trung suy nghĩ trong đầu về nguồn kiến thức khó hiểu của Vô Thường, vừa bước theo bên cạnh hắn.
Xét cho cùng, bốn người bọn họ dù gì cũng là người lạ xa lạ, kết quả như vậy cũng là điều hiển nhiên sẽ diễn ra.
“Ngươi lại khiến ta yêu ngươi hơn rồi đấy… hi, hi, hi… hà hà hà… (tiếng thở)”
Âm thầm nhưng lặng lẽ, Mị Ảnh Lam đang cố kìm nén khát khao cháy bỏng muốn chiếm đoạt đối với người nam nhân đầu tiên trong cuộc đời nàng mà có thể khiến tim nàng đập loạn, đập lớn.
Liệu rằng, nàng có thể kìm nén được bao lâu?