Cố Bắc Từ còn chưa nói xong, đằng sau đột nhiên vang lên một giọng đàn ông trung niên giận dữ.
Cô lập tức xoay người lại, chỉ nhìn thấy một nhóm người đứng đông nghịt ở cửa, có Cố Thanh Nguyên, còn có ba mẹ của Hoắc Tư Triệt, ông cụ Hoắc và ông cụ Cố.
Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt phức tạp, bầu không khí này thật giống như là… bắt gian tại trận!
Tâm trí của Cố Bắc Từ nảy lên một nhịp! Được lắm Hứa Vận Nhi! Đây là sợ hôm nay không hại chết được cô, thủ đoạn một cái tiếp một cái!
“A Từ, hôm nay là ngày đính hôn trọng đại của con và Tư Triệt, sao con có thể…”
Tô Phù Dung đột nhiên lên giọng giả vờ kinh ngạc, chỉ mong sao tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy.
Bà ta cố tình xoay đổi tình thế, quả nhiên, sắc mặt của các trưởng bối đều sa sầm xuống.
“A Từ, nhân lúc các trưởng bối đều ở đây, chúng ta hãy thú nhận đi! Anh sẽ đưa em đi!”
Loading... Cố Bắc Từ đang nghĩ phải làm thế nào, Tưởng Ngọc Đường đột nhiên la to lên, mở hai tay lao về phía cô…
Vậy mà lại muốn ở trước mặt mọi người vu khống cô! Quá nham hiểm!
Trong góc hoa viên, Hứa Vận Nhi cuối cùng cũng nhếch miệng hài lòng.
Cố Bắc Từ, ở trước mặt tất cả mọi người bị Tưởng Ngọc Đường ôm trong ngực, đội lên đầu Hoắc Tư Triệt một chiếc mũ xanh lớn, lần này hình ảnh của cô trong mắt các trưởng bối chắc hẳn đã xấu không thể nào cứu vớt được nữa rồi nhỉ?
Bắt đầu từ hôm này, cô lấy gì để đấu với tôi?
Cô ta còn chưa đắc ý đủ, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua bên người, trong nháy mắt Hoắc Tư Triệt đã lao tới trước mặt Cố Bắc Từ.
“Làm sao có thể!”
Hứa Vận nhi theo bản năng bộc phát ra, lòng cô ta đang nảy lên cao, rồi lại như rơi xuống vực sâu.
Cố Bắc Từ tìm được một góc độ thích hợp, lúc chuẩn bị không giả vờ nữa, kɧօáϊ chí đá Tưởng Ngọc Đường một cú!
Lúc này, có một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô, lực đạo mạnh mẽ không dễ kháng cự lại, đập mạnh vào người cô.
Cô thuận theo lực đạo đó tại chỗ xoay nửa vòng, rơi vào một cái ôm cứng rắn rộng rãi, đối diện với đôi mắt sâu hun hút.
Hoắc Tư Triệt…
Lúc này tất cả mọi người và cảnh vật nhanh chóng bay đi, khung cảnh trở nên trống rỗng, thế giới này như chỉ còn anh.
Cố Bắc Từ trong lòng có muôn vàn lời nói, đột nhiên không biết nên nói lời nào mới tốt, cuối cùng cái miệng nhỏ nhắn lắp bắp, uỷ khuất mong chờ nhìn anh.
“Sao anh bây giờ mới đến?”
Có lẽ là ở kiếp trước cô chưa bao giờ nói chuyện với Hoắc Tư Triệt như vậy, giọng nói mềm mại ngữ khí uỷ khuất của cô khiến cho Hoắc Tư Triệt sững sờ trong giây lát.
Con ngươi trong veo của anh trong chớp mắt hiện lên tia u ám khó lường, đột nhiên kéo Cố Bắc Từ ra, nhấc chân hung hăng đạp lên ngực của Tưởng Ngọc Đường.
Tưởng Ngọc Đường bất ngờ bị Hoắc Tư Triệt đạp ngã xuống đất như đống rác lại nôn ra một ngụm máu.
Cố Bắc Từ định thần lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tưởng Ngọc Đường trêи mặt đất.
Tốt lắm, Cố Bắc Từ tôi có thù tất báo, các người đã tặng cho tôi một món quà lớn như vậy, tôi làm sao có thể không đáp lễ đây!
“Ngọc Đường ca ca! Anh đừng giả vờ nữa! Tôi đã biết anh và chị Vận Nhi có mối quan hệ tình cảm sâu đậm.
Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, sẽ không cản trở hai người yêu nhau nữa!
Bây giờ tôi đã có Triệt ca ca rồi, anh ấy sẽ làm tôi hạnh phúc, cũng chúc cho hai người hạnh phúc!”
Cố Bắc Từ dựa vào trong ngực Hoắc Tư Triệt, dốc sức nặn ra hai giọt nước mắt, mở miệng nói với một biểu cảm thương tâm tiếc nuối.
“Cái gì? Hứa Vận Nhi cùng cậu ta ở bên nhau rồi?”
Anh hai Cố Thất Giác sững sờ nhìn Tưởng Ngọc Đường trêи mặt đất.
Những người khác có mặt tại đây cũng giống hai ngẩn người trông giây lát.
Tuy nhiên khi chính tai nghe được đại ma vương Cố Bắc Từ nói rõ, sắc mặt của cha mẹ Hoắc Tư Triệt trái ngược lại dịu đi rất nhiều.
“Không không không! A Từ, không phải như những gì mọi nghĩ đâu, chị và Tưởng Ngọc Đường chỉ là mối quan hệ bạn học bình thường, thậm chí còn không tính là bạn bè!”
Hứa Vận Nhi đang trốn trong góc tối rốt cuộc không nhịn được nữa vội vội vàng vàng xông ra, sắc mặt tái nhợt thanh minh.
Mặc dù cô ta giống như đang giải thích với Cố Bắc Từ nhưng ánh mắt lại luôn luôn nhìn Hoắc Tư Triệt, chỉ sợ Hoắc Tư Triệt tin những điều đó.
Danh Sách Chương: