“Soàn soạt soàn soạt..... Hoắc Tư Triệt! Sao cậu lại ở chỗ này?”
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ kinh ngạc nhìn Hoắc Tư Triệt, thậm chí anh ấy còn sợ tới mức hàm răng không khống chế được và đánh vào nhau.
“Đây là em thề?”
Trong mắt Hoắc Tư Triệt vừa mới bốc cháy lên một chút tín nhiệm thì lập tức hòa tan, bị một mảnh lạnh băng thay thế.
“Đây đều là trùng hợp, lần này khẳng định em sẽ không lại chạy trốn!”
Loading... Cố Bắc Từ sợ tới mức buông lỏng tay Hoắc Tư Triệt ra, nhưng chính động tác nhỏ này của cô lại làm cho ánh mắt của người đàn ông đối diện càng thêm lạnh lẽo, quanh thân đều tỏa ra nồng đậm sát khí!
“A Từ! Em không phải sợ cậu ta!”
Cố Thất Giác nhân cơ hội kéo cô qua, dùng thân thể của mình che chắn ở trước mặt cô. Mặc dù rõ ràng anh cũng đang rất sợ Hoắc Tư Triệt đến nỗi toàn thân phát run, nhưng vẫn kiên quyết mở miệng nói.
“Hoắc Tư Triệt! Hiện tại cậu còn chưa là gì của A Từ đâu! Tôi là anh hai của con bé, có quyền đưa con bé về nhà!”
“Cút.”
Sắc mặt Hoắc Tư Triệt đầy âm trầm, anh đứng lên. Trạng thái bạo ngược của người đàn ông hệt như Tử Thần cứ chậm rãi mà đến gần.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!
Trong lòng Cố Bắc Từ lộp bộp một tiếng, xong đời rồi, toàn thân cô không khỏi phát lạnh!
“Tôi sẽ không... A!”
Lời nói của Cố Thất Giác còn chưa kịp nói xong, thì đã bị Hoắc Tư Triệt nắm lấy cổ áo mà xách lên, nhẹ nhàng ném sang một bên.
Hoắc Tư Triệt đi đến trước mặt cô, lệ khí quanh thân không ngừng tỏa ra, nháy mắt làm cho Cố Bắc Từ không dám thở mạnh, trong mắt thế giới của cô liền trở nên tăm tối, không một ánh sáng.
“A Từ! Em mau chạy đi!”
Cố Thất Giác đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô.
Cố Bắc Từ nắm chặt tay lại, khắc chế không cho chính mình phát run, đứng im tại chỗ không có động đậy.
“Vì cái gì không chạy?”
Hoắc Tư Triệt khẽ nhíu mắt lại, chậm rãi vươn tay bắt lấy cằm cô, ngón tay dài tinh tế mơn trớn lên cánh môi của Cố Bắc Từ, giống như đang tòi nghiên cứu cái gì.
Hình ảnh này hệt như Tử Thần đang đối xử từ bi cho người sắp chết.
Cố Bắc Từ không ngừng tự cổ vũ ở tận dưới đáy lòng mình, bức chính mình ngẩng đầu lên, đối diện với Hoắc Tư Triệt, biểu tình nghiêm túc, nói.
“Em đã nói rồi, Em sẽ không chạy trốn nữa. Em sẽ xuất hiện đúng giờ ở tiệc đính hôn cùng với anh, sau đó sẽ gả cho anh.”
Kiếp trước, đối đầu với anh cô chỉ có thua thiệt thôi.
Một lời này là cô đặt ở trong lòng.
Danh Sách Chương: