Khuôn mặt người đàn ông không chút biểu tình tựa lưng vào ghế, mỗi cái giơ tay nhấc chân để toát lên khí chất đế vương. Ánh mắt anh thi thoảng sẽ hướng về phía đại sảnh, đáy mắt lạnh lẽo dần dần ngưng kết tụ thành băng sương.
Thời gian buổi tiệc đã sắp bắt đầu, lúc này đây xung quanh người anh bao trùm một sát khí muốn tàn sát.
Chỉ còn lại có ba phút, Cố Bắc Từ người phụ đáng chết này còn chưa tới!
Chiến Anh không dám tưởng tượng tiếp theo bộ dạng tức giận của anh sẽ như thế nào, máu chảy thành sông, thi hoành khắp nơi.....
Sắc mặt ba mẹ của Hoắc Tư Triệt cũng theo thời gian mà càng ngày càng trầm xuống.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Tiếng chuông vang lên, là thời gian bữa tiệc tối đã chính thức bắt đầu. Sắc mặt Hoắc Tư Triệt ngày càng trở nên băng giá, toàn bộ không khí xung quanh đại sảnh như muốn đóng băng.
Loading... Chiến Anh đã tưởng đến cảnh tượng cho dù cô có tự sát, thì anh cũng sẽ không cho cô cơ hội!
“Phanh!”
Cánh cửa trong một khắc kia bị người ta mở ra, mọi người theo tiếng nhìn lại, động tác động thời hít hà một hơi, kinh diễm mà há to miệng.
“Trời ơi! Xinh đẹp quá!”
“Rốt cuộc là thiên kim nhà nào, mà sao trước đây tôi chưa từng gặp qua? Thật là xinh đẹp!”
“Khoan đã! Sao tôi cứ cảm thấy cô ấy đặc biệt giống một người? Cố Bắc Từ! Cô ấy là Cố Bắc Từ!”
“Cái gì? Cô ấy là Cố Bắc Từ?”
Cố Bắc Từ mặc một chiếc váy màu đỏ lệch một bên vai và eo thắt lưng, làm tôn lên làn da trắng mịn như tuyết của cô. Trêи mặt nở một nụ cười tinh xảo, bình tĩnh tiếp nhận mọi ánh mắt kinh diễm của bọn họ.
Cô tới đây như toàn bộ thế giới chỉ có mình cô.
Thời điểm cô xuất hiện, Hoắc Tư Triệt liền lập tức đứng lên, trong ánh mắt sâu thẳm kia chỉ có thân ảnh của cô, khí lạnh quanh thân lập tức tản ra.
Màu đỏ kia tựa như mùa xuân đến với dòng sông băng lãnh nghìn năm.
Ba mẹ Hoắc Tư Triệt nhìn thấy cô ăn mặc đoan trang, khí chất kinh diễm như vậy, sắc mặt lập tức hòa hoãn không ít, ba cô là Cố Thanh Nguyên cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cố Bắc Từ ngẩng đầu ưỡn ngực, dọc theo thảm đỏ ở chính giữa đại sảnh mà chầm chậm đi về phía trước, khí thế giống như nữ vương đi dạo.
Kiếp trước cô bị Hoắc Tư Triệt bắt trở về, một lòng chỉ nghĩ đến việc hủy diệt tiệc đính hôn.
Cho nên cô ăn mặc vô cùng thấp kém, váy đen ngắn cũn cỡn kết hợp hoa văn xấu xí, dung mạo như quỷ, đại náo hội trường, làm cho hai nhà Hoắc Cố mang tai mang tiếng.
Đến khi ba mẹ của Hoắc Tư Triệt chán ghét cô tới cực điểm, ba mẹ thân sinh vô cùng thất vọng cô, còn cho rằng cô không còn thuốc nào có thể chữa được.
Ngược lại, Hứa Vận Nhi lại trang điểm đoan trang hiền thục, đặc biệt công phu, không chỉ có ba cô vui liền thông báo với mọi người nhận cô ta làm con nuôi, mà cô ta còn lấy được lòng của mẹ Hoắc Tư Triệt.
Cố Bắc Từ nhớ rõ, chính lúc cô sắp chết thì Hứa Vận Nhi còn đến trước mặt khoe khoang, nói cô ta sắp đính hôn cùng với Hoắc Tư Triệt.
Hứa Vận Nhi! Một đời này, tôi sẽ không cho cô cơ hội đâu!
Đứng ở trong góc trêи tầng hai, Hứa Vận Nhi nhìn chằm chằm về phía Cố Bắc Từ, cả người phát run.
Tại sao lại như vậy? Cố Bắc Từ không hề dơ dáy mà đại náo bữa tiệc tối sao?
Vì cái gì mà cô ta hao tổn tâm cơ trang điểm mới giành được một điểm ca ngợi, thì Cố Bắc Từ chỉ là đổi váy là có thể nhẹ nhàng thắng được, mọi ánh mắt kinh diễm điều hướng về phía cô chứ?
Sự ghen ghét làm cho khuôn mặt của Hứa Vận Nhi trở nên dữ tợn, nhưng không ai thèm để ý đến cô ta đang có cái biểu tình gì.
Giờ này khắc này, các tân khách theo bản năng mà nhường đường tạo thành con đường ở giữa, ánh mắt mọi người đầy si mê dõi theo bóng dáng của Cố Bắc Từ.
Ký ức xa xôi rốt cuộc cũng bị đánh thức, thời điểm thiên kim của Cố gia 14 tuổi đã là đệ nhất mỹ nhân ở Đế Kinh!
Cố Bắc Từ mắt nhìn thẳng bước lên bậc thang, khẽ gật đầu hành lễ với ông cụ Hoắc, mỉm cười ngọt ngào nói.
“Ông nội Hoắc, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ như Nam Sơn!”
Cố Bắc Từ nói xong, liền nhìn về phía người đàn ông nãy giờ vẫn chưa hề rời mắt khỏi mình, khẽ nhướng mày.
Xem đi, em tới rồi! Nói được thì làm được!
Danh Sách Chương: