“A Từ, em không sao chứ? Đã đỡ cảm lạnh chưa?”
Cố Bắc Từ vừa mới đi ra, Hứa Vận Nhi lập tức xông tới muốn nắm lấy tay cô, dáng vẻ vô cùng lo lắng cho cô, thật giống như vừa rồi cái gì cũng đều chưa xảy ra.
Lật mặt nhanh như vậy, giải Oscar thiếu cô ta một chiếc cúp rồi đấy.
Đột Nhiên Cố Bắc Từ nhớ lại, quả thật là kiếp trước Hứa Vận Nhi đã trở thành ảnh hậu, bảo sao cô ta có thể lừa gạt được mình, vòng quanh giữa mấy tên đàn ông đó.
“Em không sao, chỉ là vừa rồi có chút lạnh thôi.”
Cố Bắc Từ lặng lẽ tránh bàn tay của Hứa Vận Nhi, thản nhiên trả lời.
“Thiệt là làm chị lo lắng chết đi được, vừa rồi Đại Ma Vương thật hung dữ quá, anh ấy không có bắt nạt em chứ?”
Hứa Vận Nhi làm như quan tâm mà mở miệng hỏi, nhưng những từ ngữ hình dung về Hoắc Tư Triệt, đều vô cùng tiêu cực.
Kiếp trước Cố Bắc Từ không chú ý rằng, thật ra từ đầu Hoắc Tư Triệt đều không làm chuyện xấu gì với cô, nhưng trong lời nói của Hứa Vận Nhi, cô ta luôn cố ý dẫn dắt cô sinh ra thành kiến với Hoắc Tư Triệt, theo đó mà hiểu lầm giữa cô và Hoắc Tư Triệt ngày càng sâu sắc... Lần này cô sẽ không để cho mụ trà xanh này như ý muốn!
“Không có đâu, em phát hiện anh ấy không hung dữ như vậy đâu, còn khoác áo giúp em nữa.”
Cố Bắc Từ nói, còn cố tình nghiêng người để Hứa Vận Nhi nhìn thấy âu phục trêи người mình.
Hứa Vận Nhi lập tức trợn to hai mắt, không nghĩ tới Cố Bắc Từ lại phản ứng như vậy, đáng lẽ cô nên nghe theo lời mình, giống như trước mà xỉa xói Hoắc Tư Triệt sao?
Trong nháy mắt, khi nhìn thấy bộ âu phục nam tính trêи người Cố Bắc Từ, trong mắt Hứa Vận Nhi hiện lên sự ghen tị, nhưng chỉ nửa giây sau, cô ta đã tiêu hóa tốt phần cảm xúc này.
Chẳng qua ở kiếp này, Cố Bắc Từ sẽ không bỏ qua ánh mắt của Hứa Vận Nhi, cô không thể không khâm phục khả năng che giấu và nhẫn nại của Hứa Vận Nhi.
Kiếp trước trông ngọt ngào ngốc nghếch như thế, ai cũng không ngờ tới Hứa Vận Nhi lại là một ả trà xanh cao cấp nha.
Hiện tại nhìn trà xanh bị khuất phục, tâm trạng của Cố Bắc Từ lập tức thoải mái hơn nhiều.
Hứa Vận Nhi, ngày tháng của chúng ta còn dài...
“Vận Nhi, A Từ đã đính hôn với Tư Triệt rồi, sau này nói chuyện phải chú ý một chút.”
Anh cả Cố Khiêm vẫn không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Hứa Vận Nhi, giọng điệu mở hồ ẩn chứa ý cảnh cáo.
“Em sai rồi anh cả, cũng vì em muốn tốt cho A Từ, nên nhất thời thiếu suy nghĩ...”
Vừa lúc Hứa Vận Nhi cúi đầu nhận sai, hốc mắt ửng đỏ, cũng là lúc Cố Thanh Nguyên và Tô Phù Dung từ phía đối diện bước tới.
Thấy tình huống này, Cố Thanh Nguyên lập tức nhíu mày ghét bỏ nhìn chằm chằm Cố Bắc Từ nói.
“Đã đính hôn rồi còn không hiểu chuyện như vậy, lại còn bắt nạt chị Vận Nhi của con.”
Trong lòng Cố Bắc Từ sắp phun máu rồi, sau khi mẹ qua đời, người ba Cố Thanh Nguyên đối xử với cô rất lạnh lùng, và khi mẹ con Tô Phù Dung ra mắt Cố gia, địa vị của cô xuống dốc không phanh, hiện tại đã đến mức Hứa Vận Nhi khóc thì là lỗi của cô.
“Ba, là tự Hứa Vận Nhi muốn khóc, liên quan gì đến A Từ chứ!”
Anh hai Cố Thất Giác bất mãn nói.
“Ta còn không biết tính con sao, che chở cho nó, không phân đúng sai!”
Cố Thanh Nguyên vẫn cố chấp với quan điểm của mình, trong mắt ông, Cố Bắc Từ luôn có lỗi.
“Người không phân biệt đúng sai, là ba mới đúng? Ba có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?”
Cố Bắc Từ lạnh lùng nhìn Cố Thanh Nguyên, ảnh mắt thản nhiên nhìn lướt qua Tô Phù Dung đang thân mật đứng cạnh ba mình.
Kiếp trước lúc sắp chết trong tù, Hứa Vận Nhi lấy tư thế của người chiến thắng khoe khoang với nàng.
“Cố Bắc Từ, không chỉ anh Ngọc Đường của mày quỳ gối dưới váy tao, mà ba của mày, và mẹ của tao, hôm này chính là lễ cưới của hai bọn họ...”
Nhớ lại lời Hứa Vận Nhi nói, hai tay đang buông hai bên của Cố Bắc Từ siết chặt thành nắm đấm.
Tại sao vậy? Cố Thanh Nguyên!
Không phải ông bảo cả đời này chỉ yêu một mình mẹ, cả đời không tái hôn sao?
Danh Sách Chương: