• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không sao đâu, em vẫn ổn."

Cố Bắc Từ lạnh nhạt trả lời, không kìm được mà nhớ tới kiếp trước, sau khi cô bị Hoắc Tư Triệt kéo lên giường, Hứa Vận Nhi cũng gọi điện thoại tới ân cần hỏi han, thậm chí còn định tới chăm sóc cô.

Khi đó cô chỉ cảm thấy mình không còn ai bên cạnh, rất cần một người lắng nghe để chia sẻ hết nỗi lòng, bởi vậy liền lập tức đáp ứng yêu cầu của Hứa Vận Nhi. Hoắc Tư Triệt coi cô ta là người chị tốt của cô, không chỉ cho cô ta có tư cách tự do ra vào Phượng Hoàng, thậm chí còn sai Chiến Anh cho cô ta có một chiếc xe riêng để đưa đón.

Hứa Vận Nhi từ đó cũng có lý do đường hoàng mà ra vào Phượng Hoàng, đồng thời cũng tăng cơ hội được ở gần Hoắc Tư Triệt.

Mà cô cũng quá ngu ngốc, thất bại trong cảnh bẫy này.

Bây giờ, cô tuyệt đối sẽ không cho Hứa Vận Nhi cơ hội như vậy!

"Không được sao?"

Loading...

Hứa Vận Nhi không kiềm chế được cảm xúc, giương cao giọng lên, hiển nhiên không dám tin kết quả sẽ là như vậy.

Sau khi cô ta gửi đoạn ghi âm đó cho Hoắc Tư Triệt, đáng lẽ anh phải tức giận tới điên cuồng chứ? Không phải quan hệ của anh và Cố Bắc Từ càng trở nên gay gắt hơn sao, cho nên Cố Bắc Từ càng thêm hận cô t1?

"Chị họ, sao chị lại giống như đang hy vọng em gặp chuyện gì vậy?"

Cố Bắc Từ nửa đùa nửa thật nói ra, Hứa Vận Nhi liền sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, siết chặt điện thoại vội vàng giải thích.

"Làm sao có thể chứ! Chị là chị họ của em, dĩ nhiên luôn hy vọng em được bình an.

Chỉ là ngày hôm qua sắc mặt của Đại ma vương không được tốt lắm, chị sợ anh ấy làm gì em... Chuyện không tốt với em?

Chúng ta là người một nhà, em gặp phải uất ức gì, không cần phải chịu đựng, bất kể dù muộn tới bao nhiêu, chị đều có thể lập tức chạy tới chăm em!"

Cố Bắc Từ nhạy bén bắt được “ẩn ý” bên trong lời nói của Hứa Vận Nhi.

"Chị, sao mà chị biết được sắc mặt của Đại ma vương không tốt vậy? Lúc ấy chị ở tại hiện trường sao? Tại sao khi đó chị không có lao ra?"

Trong giây lát đầu dây bên kia liền trở nên yên lặng, rõ ràng Hứa Vận Nhi bị cô nói tới nghẹn họng.

Không nghĩ tới Cố Bắc Từ đột nhiên lại thông minh như vậy, thế mà lại nhận ra được chi tiết nhỏ này trong lời nói của cô ta.

"A a... Chị là nghe nói vậy, nếu như chị ở hiện trường, chị nhất định sẽ xông lên! A Từ, em thật sự không có chuyện gì sao?"

"Thật sự không sao."



Cố Bắc Từ cố ý lặp lại lần nữa, bỗng nhiên ẩn ý mà nói.

"Lần này là có kẻ tiểu nhân nào đó tố cáo với Hoắc Tư Triệt, cũng may là em cơ trí, đã hoá giải được hiểu lầm. Nhưng mà đừng để cho em biết kẻ tiểu nhân ấy là ai.

Nếu như em biết, em nhất định sẽ để cho cô ta sống không bằng chết!"

Cái lúc cô nói câu sau còn cố ý nhấn mạnh, Hứa Vận Nhi ở đầu dây bên kia nghe vậy trong lúc nhất thời sợ tới hết hồn hết vía.

Chẳng lẽ Cố Bắc Từ đã biết gì rồi sao?

"Nhưng mà em biết chị luôn đối xử với em tốt nhất, chị sẽ không hại em đâu, đúng không?"

Cố Bắc Từ đột nhiên thay đổi chủ đề, cười híp mắt hỏi.

Trái tim của Hứa Vận Nhi như ở trêи tàu lượn siêu tốc vậy, lúc lên cao tít, lúc rơi bộp xuống, cô ta vội vàng nói.

"Đương nhiên rồi, tất nhiên là chị sẽ không hại em!"

"Nếu như không còn gì nữa thì em cúp đây."

Cố Bắc Từ nói qua loa cho có lệ, không đợi Hứa Vận Nhi nói thêm gì, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Cô đây chính là muốn để cho Hứa Vận Nhi bị nghẹn chết luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK