Lạc Tang giật mình, không phải phu nhân gia đình càng giàu có càng bắt bẻ không tiếp xúc sao? Sao vị Niên phu nhân này dễ ở chung như vậy, còn hỏi han chuyện này… giống như đi xem mắt vậy: “Tôi tên là Lạc Tang… năm nay 30 tuổi.”
“30…?” Mộ Dung Trừng kéo dài hơi, lộ vẻ tiếc hận vô cùng nhưng rất nhanh kéo chị Lan tới: “Sau này vị Lạc tiểu thư này sẽ ăn cơm với Đình Đình, Đình Đình ăn gì cô ấy ăn cái đó, cô ấy là người chăm sóc lại không phải người hầu, tất cả mọi người đều là quan hệ thuê mướn, bình đẳng nhau.”
“Mẹ...” Niên Quân Đình hung ác trừng mắt: “Đây là nhà con, mẹ đừng có động tay vào được không? còn như vậy nữa con sẽ tuyệt thực, không ăn đâu.”
“Con không ăn thì không ăn” Mộ Dung Trừng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vừa lúc tiết kiệm lương thực, nếu con có đói bụng, có bản lĩnh thì tự mình ra ngoài mà ăn, hoặc là tự đi mà làm, nhưng mà cái bộ dạng tàn phế này của con ăn một bữa cơm còn cần người xúc, con sẽ chẳng làm được gì đâu.”
“Mẹ....” Niên Quân Đình giận run cả người.
Bộ dạng này của anh ta làm Lạc Tang nhớ tới người bị bệnh trúng gió, Niên phu nhân thật quá cấp lực rồi.
“Được rồi, mẹ là mẹ con, cái nhà này mẹ làm chủ, trừ khi con không muốn người mẹ này.” Mộ Dung Trừng sờ đầu lông dù của tiểu Tứ: “Còn có chuyện này, mẹ chuẩn bị xây thêm tòa nhà ở phía Nam, người lo không hết nên tạm thời điều Ngô quản gia đi qua, bên này giao cho chị Lan và Lạc tiểu thư phụ trách.”
Niên Quân Đình ngẩn người, ý thức được không đúng chỗ nào: “Mẹ không đủ người thì thuê thêm, chỗ con chỉ có ba người, con lại đi lại không tiện, mẹ còn muốn đào người đi, có người làm mẹ như mẹ sao?”
“Không phải con không thích người nhiều náo nhiệt sao? lại nói mẹ nghe nói Ngô quản gia làm việc cẩn thận, mẹ rất yên tâm.” Mộ Dung Trừng nói xong liền nhìn nhìn đồng hồ: “Không thèm nghe con nói nữa, 10 giờ mẹ còn có hội nghị quan trọng, đi trước đây.”
Bà đứng lên lại móc một tấm danh thiếp được cho Lạc Tang: “Lạc tiểu thư, nơi này giao cho cô, nếu Đình Đình bắt nạt cô thì gọi cho tôi.” Nói xong liền phất tay rời đi.
“Cho nên mẹ tới đây làm cái gì hả?” nói tới thăm mình, căn bản là tới đào người đúng hơn.
Kiếp trước mình làm chuyện gì xấu xa mà kiếp này có bà mẹ thế này không biết.
Niên Quân Đình cảm giác mình sẽ tuổi xuân chết sớm mà thôi.
Tâm tình Lạc Tang cũng không tốt đi đâu được, nếu Ngô quản gia bị điều đi rồi vậy chẳng phải sau này mỗi ngày cô sẽ phải lau người cho Niên Quân Đình hay sao?
Nghĩ đến mỗi ngày đều phải đối mặt với tiểu Đình Đình của anh ta, cô không cách nào bình tĩnh được.
“Đưa di động của tôi tới đây.” Đột nhiên Niên Quân Đình vươn tay, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Rốt cuộc thái độ Mộ Dung Trừng đối với Lạc Tang quá kỳ quái.
Lạc Tang lấy lại tinh thần, vội cầm di động đưa qua.
Niên Quân Đình nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ Hàn: “Có phải ông lại nói gì với mẹ tôi không hả?”
“Mỗi ngày phu nhân đều hỏi tới bệnh tình của ngài, tôi nói chuyện ngài gọi tôi tới, tôi cho là chuyện này quan trọng..”
“Hàn Minh, ông có tin sau này tôi không thuê ông nữa không hả?” sắc mặt Niên Quân Đình lập tức xanh mét, toàn thế giới không phải phải chỉ có ông là bác sĩ thôi đâu.