• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Tang cảm thấy hơi thở lạnh lẽo từ người đàn ông nào đó bủa vây

“Niên Tịch, em câm cái miệng cho anh.” Niên Quân Đình hung tợn hét lên, giận đến mức muốn nhét cô ấy trở lại bụng mẹ không cho ra.

Tiểu hỗn đản này, nói cái gì vậy chứ?

Ôm công chúa?.... chim nhỏ cần người bảo vệ?

Đối với đàn ông mà nói đó là nhục nhã trí mạng: “Em còn nói thêm câu nữa có tin anh cho cục cảnh sát khai trừ em không hả?”

“Anh, anh thật là quá đáng, người ta lo lắng cho anh mới vội vã chạy tới.” Niên Tịch bĩu môi nhưng không dám nói gì nữa.

“Thế sao? Nhưng từ lúc em vào tới giờ anh chưa nghe em an ủi câu nào.” Niên Quân Đình hừ nhẹ, thật là mẹ thế nào sinh ra con gái như thế, sớm hay muộn mình cũng tức chết mà xem.

“Anh đừng nói như vậy có được không? Em chỉ là thấy thần tượng của mình nên kích động mà thôi.” Niên Tịch sùng bái nhìn Lạc Tang.

Lạc Tang dở khóc dở cười bị một người phụ nữ nói ‘man’ không tốt lắm đâu.

Nhưng không nghĩ tới Niên Quân Đình còn có em gái làm cảnh sát: “Niên tiểu thư, những người quấy rối buổi sáng đã bắt được chưa, rốt cuộc ai đứng đằng sau vậy?”

“Nói đến cái này, anh, anh phải cảm ơn em đấy, em vì an nguy của anh nên lấy hết sức lực chưa bao giờ có, 2h ngắn ngủi tra ra được người đứng đằng sau rồi.” Niên Tịch đắc ý nói: “Em tra ra được người hát nước tiểu lên người chị Lạc Tang là công nhân công trường của công ty Cao Kiện kia, bọn em đã cho hắn về quy án, hắn nói cuối năm không trả tiền lương, quá tức giận nên mới làm như vậy còn nguyên nhân cụ thể nghe nói là do công ty anh bóc lột người quá đáng, bức ông chủ bọn họ nhập viện, công ty đến bờ phá sản, 6 tháng tiền lương cuối năm không có, không thể về đón năm mới, trong lòng khó chịu mới mang người tìm tới nơi, trước kia hắn từng vào tù nên không sợ trời không sợ đất, những người khác là do hắn xúi giục.”

Niên Quân Đình lạnh lùng hừ mộ tiếng, không hề cảm thấy ngoài ý muốn: “Hay cho Thăng Viễn, nằm viện còn không an phận, nếu ông ta bất nhân anh cũng không thể cho ông ta lối thoát.”

Niên Tịch nhìn bộ dạng âm trầm của anh trai biết anh chuẩn bị ra tay tàn nhẫn, liền mềm lòng nói: “Anh, nếu không dạy dỗ coi như xong, em nghe nói ông ta lớn tuổi, đang nằm viện, thật ra ông chủ xảy ra chuyện, người xui xẻo nhất vẫn là công nhân.”

“Em thì biết cái gì.” Niên Quân Đình nói: “Cao Kiện có ngày hôm nay là do anh một tay nâng đỡ, Thăng Viễn có bao nhiêu tiền anh còn không biết sao? Ông ta chỉ muốn không giao ra là muốn dành tiền cho con gái ở nước ngoài, 6 tháng cuối năm anh tra ra ông ta chuyển số tiền lớn ra nước ngoài, ông ta là muốn đi luôn, nhưng không muốn cấp lợi ích cho cổ đông, càng không phát trả tiền cho công nhân mà thoái thác trách nhiệm, đẩy lên đầu anh, anh quá nhân từ với ông ta, cho ông ta mặt mũi ông ta không cần còn ngấm ngầm giở trò với anh, xem anh dễ lừa lắm sao? Lạc Tang, đưa điện thoại cho tôi.”

Lạc Tang đang chăm chú lắng nghe, hội nghị ngày hôm qua cô có nghe thấy Niên Quân Đình đầu tư, cũng hiểu nhà đầu tư đều vì lợi ích nhưng hôm nay mới biết Niên Quân Đình đều nể mặt bọn họ mà nhẹ tay.

Mấy năm nay cô gặp nhiều ông chủ, công ty đình trệ cho nên nợ tiền công nhân, cuối cùng mang tiền đưa người ra bỏ trốn ra nước ngoài, ông chủ có tiền ở nước ngoài sung sướng chỉ đáng thương cho đám công nhân cực khổ không công.

Niên Quân Đình gọi điện thoại cho Lục Khang: “Cậu lập tức công khai số tiền trong tài khoản cùng phòng bệnh của Thăng Viễn ra ngoài, để đám công nhân biết càng sớm càng tốt, còn có đám cổ đông công ty nữa, ông ta động tay động chân vào tài chính công ty, độc chiếm hoa hồng, chờ công nhân đi tìm ông ta đòi tiền thì tìm người xách mấy thùng *** với nước tiểu, tốt nhất cho ông ta ăn hết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK