Loại cảm xúc thấy chủ vui cũng vui theo này rất tốt.
Niên Quân Đình vừa muốn quay đầu cho Lạc Tang ánh mắt tán thưởng lại đúng lúc nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô, mặt mày hoàn toàn không che dấu được sự hưng phấn, ngay cả đôi mắt bị cặp kính đen to che lại, lúc này sáng như vì sao, đẹp tới nỗi làm trái tim anh ta đập lỡ một nhịp, trông cô ta hoàn toàn không có hơi thở nên có của người đàn bà vốn ba mươi tuổi.
Sao đột nhiên anh ta lại cảm thấy Hứa Lạc Tang này trẻ tuổi, kiều diễm cơ chứ.
Anh ta nhướn mày, gương mặt trầm xuống.
Niên Quân Đình cảm thấy không vui vì điều này.
Lúc cô ta lau người cho mình còn làm bộ đi quyến rũ mình, như vậy thì cũng thôi đi, hiện tại ở nơi đông người nhìn chằm chằm thế này mà cũng dám làm như vậy.
Quá không quy củ.
“Má ơi, Đình ca, một ván thắng hết trở về, sớm biết người chăm sóc của anh vượng chủ như vậy, em sẽ không kiến nghị cô ấy bắt bài.” Em họ hối hận đến xanh ruột, mọi người đều oán trách anh ta.
“Có lẽ là ngẫu nhiên thôi.” Niên Quân Đình lạnh nhạt nói một câu sau đó để Lạc Tang tiếp tục bắt bài.
Ngoài dự đoán đêm hôm nay may mắn vô cùng.
Tới giờ ăn cơm, Niên Quân Đình thắng hơn 5 vạn, ngay cả anh ta cũng kinh ngạc, đánh bài nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ may mắn như ngày hôm nay.
Chẳng lẽ người đàn bà này thật sự vượng mình hay sao?
Niên Quân Đình tùy tay cầm một chồng tiền mặt đưa cho Lạc Tang: “Khen thưởng cho cô.”
Lạc Tang ngẩn ra, nhìn chồng tiền đỏ rực trước mặt, ít nhất cũng phải mấy ngàn, đối với cô mà nói là số tiền lớn nhưng cô không muốn nhận liền lắc đầu cự tuyệt: “Tiền này không phải của tôi.”
Niên Quân Đình nhíu mày, bỗng nhiên cười nói: “Lạt mềm buộc chặt hả?”
Lạc Tang ngẩn ra.
“Đàn bà chơi trò này tôi thấy nhiều lắm nhưng dù sao cô cũng từng cứu tôi, cô không giống bọn họ, tôi vẫn phải nói cho cô biết, dù là ngoại hình hay tuổi tác, cô đều không hợp với khẩu vị của tôi, tôi không thích chơi trò mập mờ.”
Lạc Tang run run khóe môi, hoàn toàn không nắm giữ được mạch não của người đàn ông này.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Niên Quân Đình xoay đầu, hiển nhiên không muốn tiếp tục vấn đề này.
.......
Cơm trưa là do mấy người thím cùng nhau làm, ước chừng hơn 20 món, đều là món thôn quê nhưng vô cùng cầu kì, Niên Quân Đình ăn mấy miếng không hiểu sao không có khẩu vị.
Tết đến đều ăn mấy món nay, vừa dầu mỡ vừa chán, ngược lại nhớ tới mấy món rau dưa mà hôm qua Lạc Tang xào, không phải thứ cao sang gì nhưng sắc hương đều đủ.
Vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn người đàn bà bên cạnh, ăn thật là ngon lành nhưng lại rất quy củ.
Anh ta nhớ rõ trước kia có mấy người nhà nghèo tới nhà họ ăn cơm, bởi vì ăn uống quá mức cao sang cho nên bọn họ không biết phải ăn như thế nào, cuối cùng gây ra không ít chê cười.
Mà cô ta, không hề giống bọn họ chút nào, giống như trước kia vẫn luôn là bộ dáng này.
Càng nghĩ ánh mắt anh ta càng cổ quái.
Buổi tối đến chỉ có mấy người Niên gia cùng mấy người hầu.
Bà nội Niên ăn cơm xong liền phát lì xì cho cháu trai, cháu gái và người hầu, ngay cả Lạc Tang cũng không quên, bao lì xì rất dày làm cô cảm thấy bất an, dù sao cô mới làm việc không được bao lâu.
“Nhận lấy đi.” Niên Quân Đình nhàn nhạt nói: “Đây là thói quen của người Niên gia chúng tôi.”
“Đúng vậy, huống hồ ta còn nghe nói hôm qua cháu cứu Đình Đình nhà chúng ta.” Bà nội Niên hòa ái đặt lì xì vào tay cô.
Lúc này Lạc Tang mới ngại ngùng nhận lấy lì xì.
Tiếp theo, mọi người Niên gia cùng nhau ngồi xem chương trình đón tết, Niên Quân Đình ngồi xem một lát cảm thấy nhạt nhẽo quá liền liên lầu, cũng may ở Niên gia còn có đàn ông, anh ta có thể để quản gia tắm rửa giúp mình.
Gầy đây mỗi ngay đều là Lạc Tang tắm rửa cho, lúc trước cô ta còn đỏ mặt một hồi, hiện tại càng lúc càng lạnh nhặt, mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà lau chỗ kia của mình làm anh ta vô cùng khó chịu.