“Thường thôi.” Niên Quân Đình kiêu căng hất cằm nói: “Chờ học hỏi thêm.”
Lạc Tang hừ trong lòng, thế mà ăn miếng rõ to.
Đồ ăn chị Lan làm cũng không thấy anh ta ăn ngon như vậy.
“Cái này mà còn bảo là thường?” Niên Tịch không quen nhìn cái bản mặt của anh trai, trực tiếp gắp hết cá vào bát của mình: “Nếu anh cảm thấy bình thường vậy em không khách khí mà ăn hết đâu, đã lâu chưa ăn món cá nào ngon như vậy.”
“Niên Tịch, em có biết lễ phép hay không hả?” Niên Quân Đình trơ mắt nhìn món cá mình thích ăn không còn, tức giận suýt nghẹn cả cơm.
“Đều là người trong nhà cần gì phải câu nệ chứ?” Niên Tịch nháy mắt đầy vô tội: “Anh, hay là anh thích ăn cá này?”
Niên Quân Đình: “Anh không phải thế.”
‘Vậy là được rồi.” Niên Tịch ăn vui sướng: “Chị Lạc Tang, sau này em quyết định thường xuyên tới ăn ké, đồ ăn trong cục chúng em không ngon chút nào.”
Niên Quân Đình cắn răng nói: “Anh không chào đón.”
“Em lại chẳng cần anh hoan nghênh.” Người nào đó biểu hiện mình chẳng quan tâm.
Niên Quân Đình: “…”
Tuyệt đối là bữa cơm mệt lòng nhất mà anh ta từng ăn.
Lạc Tang ở bên cạnh nhìn gương mặt anh tuấn banh ra của Niên Quân Đình, muốn giận lại không dám phát tác, bản mặt như táo bón vậy, cô cúi đầu cười.
Kiêu ngạo, độc miệng cũng là bệnh, cô trị không được thì em gái anh ta trị giùm…
...….
Sáng ngày 30, Lạc Tang cùng Niên Quân Đình, Niên Tịch ngồi xe về Niên gia, Niên gia cách Hạ thành chừng 20km, trang viên thiết kế có phong cách Tô Châu, có ngọn núi giả, suối phun, đình đài lầu các, biệt thự theo kiến trúc đời Minh, thoạt nhìn rất có văn hóa lịch sử.
Đêm 30, cửa biệt thự dán đầy câu đối, chữ phúc, treo đèn lồng đỏ.
Bãi đậu xe đã có vài chiếc xe hơi đậu, có xa hoa cũng có loại bình thường, chỉ có điều giống nhau chính là biển số vô cùng hiển hách.
Lạc Tang đẩy Niên Quân Đình đi vào, phòng khách đã có mười mấy người, có người đang chơi mạt chược, có người đang trò chuyện, còn có trẻ con cãi nhau ầm ĩ, phần lớn là con cháu Niên gia.
“Đình Đình và tiểu Tịch về rồi sao?” một bà cụ chống gậy đỏ mắt đi ra: “Đình Đình, lần trước nghe nói cháu xảy ra tai nạn xe cộ, bà nội muốn đi thăm cháu nhưng ba và ông nội cháu không cho, chậc chậc, cháu xem cháu còn phải ngồi xe lăn, phải đến bao giờ mới khỏi chứ, mệt bọn họ nói cháu bị thương không nặng.”
“Cháu dưỡng thương một thời gian là sinh long hoạt hổ ngay, bà nội yên tâm đi.”
Niên Quân Đình vừa nói xong, một người đàn ông trung niên ngồi trên sofa hừ lạnh: “Bảo nó đừng đi làm ăn cứ đòi đi, nhìn xem, bị thương còn chưa khỏi, ngày hôm qua còn bị người ta hắt nước tiểu trước mặt bàn dân thiên hạ, con còn nghe Diêu cục trưởng nói là mười mấy người vây lại ẩu đả, không phế nó là may mắn lắm rồi.”
“Ba, không đến mức đó đâu, bọn họ muốn dọa anh con mà thôi, anh ấy có thân phận gì chứ, ai không muốn sống mới dám động.” Niên Tịch cười nói.
“Được rồi, không nói Đình Đình nữa.” bà nội Niên liếc xéo con trai: “Đi làm ăn còn an toàn hơn làm chính trị, anh đừng quên lúc trước Đình Đình ở bộ đội thiếu chút nữa thì chẳng còn mạng mà về.”
“Tết nhất đừng nói mấy chuyện không vui đó.” Ông nội Niên đổi đề tài: “Đình Đình, con cũng khuyên mẹ con về ăn tết đi, đã bao lâu rồi, chẳng lẽ hai vợ chồng cứ phải ly hôn hay sao?”
“Cháu không biết, chuyện của bọn họ cháu lười quản.” Niên Quân Đình trầm mặt, liếc mắt nhìn quả bưởi trên bàn: “Bóc cho tôi múi bưởi.”