• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô đang nói giỡn sao?” Niên Quân Đình trào phúng nói: “Làm người chăm sóc có gì tốt, đổ phân đổ nước tiểu, vừa mệt vừa bẩn, cô gặp tôi là cô may mắn lắm rồi, nếu đụng phải lão già nào, ngày ngày lau cái thân thể tàn tạ đó thật làm người ta ghê tởm. Làm bảo mẫu tuy chẳng cao sang gì nhưng ít ra ở chỗ này vừa không mệt, tiền lương cao, còn đóng bảo hiểm, cơ bản là nhận không, cô có biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn chen vào biệt thự của tôi không, đừng không biết tốt xấu như vậy.”

Anh ta càng nói càng trầm giọng, đôi mắt âm u.

Lạc Tang đau đầu không thôi, cô rất nghiêm trọng hoài nghi mình nói thẳng dù có nhiều tiền đi nữa cũng không có hứng thú làm bảo mẫu có bị anh ta xé xác hay không.

Có đôi khi ăn nói là phải uyển chuyển một chút, nhưng phải uyển chuyển thế nào mới làm không anh ta tức giận đây?

Đầu óc xoay chuyển một hồi, cô mới lắp bắp nói: “Tôi cự tuyệt là vì… à… tôi sợ tiếp tục ở bên cạnh Niên tổng, phát hiện ngài ưu tú, đến lúc đó tình căn sinh ra không cách nào kiềm chế.”

Sau khi nói xong cô cũng cảm thấy mình không tốt cho lắm.

Nhưng Niên Quân Đình thì ngẩn ngơ, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.

Anh ta biết Hứa Lạc Tang này thích mình nhưng đột nhiên thổ lộ thẳng thừng như vậy làm mình chẳng kịp chuẩn bị tâm lý.

Người đàn bà này chẳng biết e lệ chút nào.

Nhưng cô ta nói không phải không có đạo lý.

Nghĩ nghĩ anh ta trầm ngâm nói: “Cô tự mình hiểu lấy như vậy là không tồi, tôi nghĩ cũng phải, một khi đã như vậy thì thôi đi.”

Đột nhiên lại cảm thấy có chút tiếc hận.

Dù sao Lạc Tang hầu hạ mình cũng rất thư thái.

....

Ở lại Niên trạch ba ngày, Niên Quân Đình mang theo Lạc Tang về biệt thự thiên hồ ở Hạ thành.

Lúc rời đi, bà nội Niên biết cháu trai thích ăn bưởi cho nên để quản gia chuẩn bị túi lớn nhét vào cốp xe, ít ra cũng phải mười mấy quả.

Lạc Tang nhìn nhiều bưởi như vậy quả thật muốn khóc.

Trở lại biệt thự, có không ít khách khứa tới chúc tết, cũng may chị Lan đã trở lại, nhưng thiếu người hầu, không đủ người cho nên Lạc Tang vừa phải bưng trà rót nước vừa phải hầu hạ Niên Quân Đình, đến trưa còn bị sung quân đi giúp chị Lan nấu nướng.

Mới mấy ngày ngắn ngủi cô gầy 6 cân (3kg), mắt kính cũng không che được quầng mắt bị thâm.

Đến ngày mồng 7, cô cùng Niên Quân Đình đến công ty, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm đầu năm cho nên đám nhân viên đều chỉnh tề đứng dưới cổng chờ Boss.

9h, Lạc Tang đẩy Niên Quân Đình tiến vào, sáng nay cô chọn cho anh ta một bộ tây trang màu mận chín, trang phục cắt may tỉ mỉ khoác lên thân hình hoàn mỹ của anh ta, dù ngồi trên xe lăn cũng ưu nhã như quý thiếu gia, sau đó, Lục Khang đi theo đằng sau phát lì xì cho nhân viên.

Nhân viên nhận lì xì, mặt mày vui vẻ vô cùng.

“Niên tổng, Niên tổng, cầu xin cậu buông tha cho chúng tôi đi.” Tiếng ồn ào bên ngoài phá vỡ không khí tốt đẹp đầu năm.

Một đôi vợ chồng đầy tang thương sốt ruột muốn xông vào cửa lại bị bảo vệ ngăn lại.

“Niên tổng, tôi quỳ xuống cho cậu.’ hai vợ chồng không vào được dứt khoát quỳ ngoài cổng, không ngừng dập đầu.

Đám nhân viên công ty nghị luận sôi nổi.

“Là vợ chồng Thăng Viễn.” Lục Khang bẩm báo: “Cuối năm dựa theo anh phân phó, bọn họ đón năm mới không được nên tới cầu tình.”

Cầu tình?

Có cầu như vậy sao? Người không biết còn tưởng mình làm ra chuyện thương thiên hại lý gì.

“Cho bọn họ vào.” Niên Quân Đình lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK