Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude.
Ngôn Tình Sắc
======
Thành phố B, Hồng Quốc Phong hôm nay phá vỡ thường lệ, không đi đào vàng.
Mà là trực tiếp vào trang chủ của Chu Ký Tình, muốn nhìn xem liệu vị tân nhân này có sáng tác tác phẩm mới không.
Về phần trên mạng, một đám cho rằng tác giả của bức tranh này là CEO tập đoàn Chu thị Chu Ký Tình, ngay từ đầu Hồng Quốc Phong đã không quá tin.
Nếu thật là CEO tập đoàn Chu thị, nhà giàu số một thế giới, sẽ bán tranh của mình ở lĩnh vực hội họa sao? Vả lại chỉ bán bốn chữ số?
Sao có thể.
Nhưng khi nhìn thấy giao dịch bị hủy, Hồng Quốc Phong bùng nổ, nghĩ vị họa sĩ mới này, có phải nhìn thấy giá cả trên mạng cao như vậy, liền phiêu, nên mới hủy bỏ giao dịch?!
Hồng Quốc Phong tức giận không thôi, ngừng xem trang chủ của họa sĩ mới, lựa chọn trò chuyện riêng.
Bàn phím trong tay gã bang bang vang, chuẩn bị gửi một chuỗi lời dài qua, muốn nói với vị họa sĩ mới này, muốn giá cao thì có thể lén nói, một lời không hợp đã hủy giao dịch là có ý gì?!
Ngay khi chuẩn bị gửi đi, Hồng Quốc Phong nhìn thấy hai tin nhắn.
Tin thứ nhất là: Quốc Phong tiên sinh, tôi muốn hỏi anh có phải anh mua tranh của tôi rồi lấy danh nghĩa Chu Ký Tình CEO tập đoàn Chu thị bán lại với giá cao không? Nếu đúng là như vậy, thật xin lỗi, tôi muốn hủy bỏ giao dịch.
Tin thứ hai là: Thấy Quốc Phong tiên sinh đã một tiếng vẫn chưa trả lời, tôi ngầm cho rằng ngài muốn lấy tranh của tôi bán lại cho người khác với giá không phù hợp, cho nên tôi hủy giao dịch.
Xin thứ lỗi.
Hồng Quốc Phong: "!!!"
Tôi không phải, tôi không có, tôi tự mình giữ mà!
Hồng Quốc Phong nhanh chóng xóa những dòng vừa gõ, gã lấy tốc độ quái vật xúc tua, bùng nổ một đợt, gõ ra một chuỗi dài từ.
"Sơn Thủy tiên sinh! Hồng Quốc Phong tôi dùng nhân cách đảm bảo, tuyệt đối là lấy về giữ riêng, hoàn toàn không có ý định bán lại! Xin ngài nhất định phải bán cho tôi! Tôi thật sự phi thường thích tranh của ngài!"
Sau đó lại nhanh chóng lật trang chủ của Chu Ký Tình, trong lòng mặc niệm đừng bán, đừng bán...
Giao diện vừa chuyển, đập vào mắt đầu tiên chính là thông báo màu đỏ treo trên trang chủ.
"Lưu ý với người mua tranh của tôi, phàm là dùng danh nghĩa của CEO tập đoàn Chu thị Chu Ký Tình bán lại giá cao, bị tôi bắt gặp thì dù là người mua hay người bán, tôi đều sẽ cho vào blacklist.
Hy vọng mọi người thật sự thích, nên mới mua, không bị tư bản mê hoặc."
Hồng Quốc Phong: "..."
Lần đầu gã nhìn thấy người khiêm tốn đến nước này.
Đây là đẩy tiền ra ngoài đó!
Phía dưới một mảnh la mắng, tất cả đều đang mắng họa sĩ mới không biết tốt xấu.
Cũng có người lý trí nói, làm giao dịch ngầm với người nào đó, thật sự nói không chừng.
Đại khái là thấy được lời của những người lý trí này, Ký Tình Sơn Thủy khóa tranh, chỉ để tranh tồn tại trên trang chủ, nhưng không thể mua sắm.
Hồng Quốc Phong: "!"
Còn cơ hội!
Nghĩ đến đây, khi gã muốn dùng tình đả động, dùng lý thuyết phục, thuyết phục Ký Tình Sơn Thủy, gã nhận tin nhắn mới, là nhắc nhở đặc biệt.
Tài khoản của Hồng Quốc Phong, chỉ có đặt nhắc nhở đặc biệt cho một người.
Đó chính là Ký Tình Sơn Thủy.
Hồng Quốc Phong mừng rõ như điên, vội vàng nhấp vào giao diện tin nhắn xem.
"Ngài chắc chứ? Cũng không định bán lại giá cao cho người khác?"
Hồng Quốc Phong bảo đảm: "Tôi đương nhiên sẽ không bán cho người khác, Sơn Thủy tiên sinh, ngài xem tài khoản của tôi liền biết, tôi là nhà sưu tập, tôi lưu trữ rất nhiều tác phẩm tranh, người mới, lão luyện, tất cả đều có.
Hơn nữa, tôi thật sự thích tranh của Sơn Thủy tiên sinh, vô cùng đẹp, tôi xem tranh hai mươi năm, ngoại trừ một số tranh cổ, đại gia hiện đương đại, tranh của ngài là bức tranh có linh tính nhất tôi từng thấy!"
"Nói thật, tối qua lúc tôi thấy cái giá này, tôi thật sự bị dọa, tuy rằng không thấy vật thật, nhưng tôi dám dùng nhãn lực xem tranh nhiều năm của mình ra đảm bảo, tranh này, nếu để tôi ra giá, hẳn phải gấp trăm lần giá của ngài."
Chu Ký Tình ngồi trước máy tính, thấy lời của Hồng Quốc Phong, có chút mờ mịt.
Quốc Phong tiên sinh này, có phải đôi mắt không được tốt không?
Tranh của hắn, rất có linh tính?
Chu Ký Tình do dự một chút, cuối cùng nói: "Cảm ơn ngài khích lệ, nhưng quả thật chuyết tác, không đáng cái giá đó.
Nếu ngài có thể đảm bảo không dùng thân phận Chu Ký Tình CEO tập đoàn Chu thị ra lăng xê, cố ý nâng giá.
Vậy tôi sẽ dựa theo giá gốc, bán cho ngài."
* Chuyết tác: khiêm xưng tác phẩm của mình.
Hồng Quốc Phong: "?"
Họa sĩ mới này, không phải ngu si hả? Gã đã nói nguyện ý dùng sáu chữ số để mua, vì sao hắn cứ khăng khăng bốn chữ số vậy?
Hồng Quốc Phong muốn hỏi vị Sơn Thủy tiên sinh này vì sao từ chối giá cao, nhưng lại lo lắng mình mà hỏi thêm câu nữa, dẫn tới vị Sơn Thủy tiên sinh này không bán cho gã, thì mất nhiều hơn được.
Gã chính là phi thường tâm thủy bức tranh này, gấp không chờ được muốn được lấy vật thật.
* Tâm thủy: thích, thiên vị, hợp tâm ý.
Hồng Quốc Phong lập tức nói: "Cảm tạ!"
Chu Ký Tình thấy vậy, rất nhanh chóng thành lập lại giao dịch, gửi riêng cho Hồng Quốc Phong.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Chu Ký Tình nói: "Ngày mai tôi ra ngoài chuyển phát nhanh cho ngài."
"Không không không!" Hồng Quốc Phong điên cuồng gõ chữ, "Xin hỏi có thể giao trực tiếp không! Tôi thấy ngài cũng là người thành phố B, ngài đang ở đâu, tôi có thể tự mình đi gặp ngài không? Nếu trên đường chuyển phát nhanh xuất hiện vấn đề gì, tôi sẽ đau lòng chết mất!"
Chu Ký Tình nhìn thoáng qua bức tranh mình đã đóng khung xong.
Đây là sau khi tan tầm hôm nay, hắn tự mình mua vật liệu đóng khung, đến lúc đó gửi chuyển phát nhanh, còn thêm hộp gỗ niêm phong, căn bản không có chuyện tranh bị hư.
Chẳng lẽ vị Quốc Phong tiên sinh này lo rằng xảy ra cháy nổ khi vận chuyển?
Chu Ký Tình nghĩ, vị Quốc Phong tiên sinh này thích bức tranh này như vậy, còn lo đến sự kiện xác suất nhỏ...!Vậy giao trực tiếp cũng không phải không thể.
"Có thể, tôi hy vọng gặp mặt ban ngày, buổi tối không tiện lắm." Buổi tối của Chu Ký Tình đó giờ luôn dùng để vẽ tranh, hắn không muốn trì hoãn thời gian này, "Ban ngày ngài có thể đến tập đoàn Chu thị tìm tôi, sẵn tiện cho tôi biết tên của ngài được không? Tôi nói với quầy lễ tân một tiếng, đến lúc đó ngài có thể trực tiếp đến tầng hai mươi ba tìm tôi, bút danh cũng có thể."
Hồng Quốc Phong: "???"
Tập đoàn Chu thị?
"Sơn Thủy tiên sinh, ngài làm việc ở tập đoàn Chu thị? Ngài thật sự là CEO của tập đoàn Chu thị Chu Ký Tình Chu tiên sinh sao?"
Chu Ký Tình cũng không nói dối: "Đúng vậy, là tôi."
*
"Sếp, anh có thể bán đồng giá bức tranh được đóng khung tỉ mỉ này cho tôi không?" Vào giờ ăn cơm giữa trưa, Nhiếp Miểu thật sự nhịn không được, chỉ vào hộp gỗ Chu Ký Tình đặt trên bàn trà hỏi.
Chu Ký Tình đang vùi miếng thịt mỡ duy nhất trong bát vào cơm, muốn nhân lúc mình không chú ý mà ăn nó.
Nghe thấy bức tranh Nhiếp Miểu nói, hắn mờ mịt ngẩng đầu hỏi: "Tại sao? Cúc bách nhật không đẹp sao?"
Nhiếp Miểu nuốt nước miếng, chống cằm, phì cười nói: "Đẹp, nhưng bức tranh khác của anh, tôi cũng cảm thấy đẹp."
Chu Ký Tình có chút khó xử: "Cái này tôi đã đáp ứng người khác."
Hơi suy xét, lại nói lời thấm thía: "Cậu không được chân trong chân ngoài, nó không tốt.
Hơn nữa tranh của tôi, không đẹp làm sao, cậu dùng tiền lương của cậu mua tranh của tôi, không lời."
"Làm sao lại không lời được! Lời chứ, lời lớn!" Nhiếp Miểu còn chưa kịp nói chuyện, một người đàn ông trung niên đã hấp tấp xuất hiện ở cửa, gã nghe thấy lời của Chu Ký Tình, phi thường kích động nói, "Chu tổng! Thứ tôi nói thẳng, xin cậu đừng coi nhẹ chính mình! Tranh của cậu, thật sự vô cùng đẹp!"
Nhiếp Miểu quay đầu lại xem ông già này, nheo đôi mắt lại.
Chính là người này đoạt tranh y muốn sao?
Người tới đúng là Hồng Quốc Phong, trời mới biết tối hôm qua sau khi gã biết Ký Tình Sơn Thủy thật sự chính là Chu Ký Tình, cả người có bao nhiêu hưng phấn.
Không phải bởi vì muốn gặp CEO tập đoàn Chu thị Chu Ký Tình, mà là bởi vì gã hỏi thăm qua, Chu Ký Tình mới hai mươi lăm tuổi! Có linh khí lại có kỹ năng hội họa lão luyện, đây quả thật chính là thiên tài!
Hồng Quốc Phong hưng phấn phát run, gã đến trước mặt Chu Ký Tình, có hơi muốn bắt tay với Chu Ký Tình, nhưng mới có ý tưởng này, Nhiếp Miểu đã nhìn thấy, chắn đằng trước.
Nhiếp Miểu đưa lưng về phía Chu Ký Tình, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Hồng Quốc Phong: "Hồng tiên sinh, thời gian của ông chủ chúng tôi rất gấp, tranh, bây giờ liền giao cho ông, phiền ông cầm tranh rời đi, được không?"
Hồng Quốc Phong nhìn thấy người trẻ tuổi cực có thiên phú này, kích động đến không phân được phương hướng.
Gã tiếp nhận tranh Lưu Hằng đưa, lắp bắp nói: "Tranh, à, đúng, còn có tranh ——"
Hồng Quốc Phong ôm hộp gỗ, kiểu đóng gói nghiêm cẩn này, vừa thấy đã chính là người thạo nghề.
"Chu tổng, không biết có thể cho tôi thưởng thức tranh tại chỗ không?"
Nhiếp Miểu nhíu mày, thầm nghĩ lão già này có ý gì? Còn không tin người, cho rằng Chu Ký Tình bán tranh giả?
Mặc dù vừa rồi Nhiếp Miểu muốn thu thập tất cả lời nói của Chu Ký TÌnh, một chút cũng không muốn lão già này lấy tranh đi, nhưng hiện tại gã lại hoài nghi Chu Ký Tình, Nhiếp Miểu với năng lực khống chế siêu cường không khỏi dâng lên vài phần không vui.
Nhưng Chu Ký Tình nói: "Có thể.
Kiểm tra một chút là nên."
Hồng Quốc Phong gấp không chờ nổi đặt hộp lên bàn làm việc của Chu Ký Tình, mở ngay tại chỗ.
Sau khi lấy được tranh đã đóng khung, Hồng Quốc Phong phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc: "Quả nhiên không như tôi sự đoán, vật thật còn đẹp hơn trên ảnh rất nhiều! Ý cảnh này, ý cảnh này...!Chu tổng, có phải khi cậu vẽ bức tranh này, cảm thấy đặc biệt áp lực không? Thành phố làm cậu rất áp lực sao?"
Chu Ký Tình sửng sốt, hắn không ngờ Hồng Quốc Phong có thể nhìn ra.
Không phải mắt nhìn không tốt? Vậy vì cái gì một hai phải khai sáu chữ số? Chẳng lẽ ngốc nghếch lắm tiền?
Không chờ được Chu Ký Tình đáp lại, Hồng Quốc Phong cũng không thèm để ý, gã bắt đầu nói lời tâng bốc, chít chít oa oa không ngừng, một mình đứng tại chỗ tuôn một tràng dài rắm cầu vồng, còn là kiểu sêm sêm nhau.
Nhiếp Miểu phát hiện, trong đám rắm cầu vồng của Hồng Quốc Phong, Chu Ký Tình thế mà có chút ngượng ngùng.
"Cảm ơn." Chu Ký Tình vành tai đỏ ửng, khóe môi khẽ nhếch, "Cảm ơn lời khen của ngài, về sau tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng."
Hồng Quốc Phong mở to mắt nhỏ chờ mong hỏi: "Không biết liệu tôi có vinh hạnh trở thành khách hàng cân nhắc đầu tiên khi Chu tổng bán tranh không?!"
Nhiếp Miểu lập tức ném bỏ ý tưởng để Chu Ký Tình nghe lời tán tương từ một số nhân sĩ chuyên nghiệp, xem mồm nói: "Ngại quá, Hồng tiên sinh, tranh của sếp chúng tôi, khách hàng cân nhắc đầu tiên, là tôi."
Hồng Quốc Phong lúc này mới phân tầm mắt cho Nhiếp Miểu.
Gã hơi hơi nhíu mày: "Vị tiên sinh này, xin hỏi cậu hiểu hội họa không? Hiểu được ý cảnh cùng với tấm lòng người vẽ tranh không? Nếu cậu mua tranh vì lấy lòng cấp trên, đây là một sự sỉ nhục với họa sĩ."
Nhiếp Miểu: "?"
Y không hiểu hội họa? Từ khi sinh ra y đã xem qua vô số danh họa, thu thập tất cả tranh nổi danh, không nổi danh, cổ kim nội ngoại, y không thể nói là có hết, nhưng tuyệt đại bộ phận y đều xem qua!
Là cái gì mang sự tự tin cho Hồng Quốc Phong này?
Chỉ bằng đám rắm cầu vồng ban nãy?
Bất luận là giám định thưởng thức, hay là lời khen có cánh, Nhiếp Miểu y còn chưa thua ai đâu!
======
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Chu: Hôm nay cũng là một ngày được khích lệ.
[Đỏ tai.jpg]
Lời editor: Tâm sự một tẹo, chả là dạo gần đây mình lại đi học thêm á, giáo viên rất dễ thương, chọn giờ thiêng không hà, về nhà cái mình đi ngụ luôn chứ không đụng vào cái gì hết.
Vì lý do đó nên mình không có thời gian canh giờ đăng Watt, trên Wordpress thì lên lịch (bữa nào không thấy là do mình chưa lên kịp).
Túm cái quần lại là mình không có thời gian để đăng liên tục như hồi trước, bữa nào có thời gian thì lên không thì thôi ha..
Danh Sách Chương: