Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Nhiếp Miểu lại chuyển vào phòng ngủ chính.
Nhìn hai cái giường riêng biệt, Nhiếp Miểu nói: "Em cảm thấy nên ghép hai cái giường này lại.
"
Sự gian nan và yếu ớt của Nhiếp Miểu trong nhà vệ sinh, khiến Chu Ký Tình cảm thấy có ý thức trách nhiệm và thương tiếc Nhiếp Miểu.
Hắn không biết có thể cho Nhiếp Miểu cái gì, cho nên rất cảm thấy thẹn, rất thẹn thùng, hắn cũng đồng ý đề nghị gộp hai chiếc giường thành một của Nhiếp Miểu.
Chu Ký Tình đi dọn ngăn tủ nhỏ giữa hai giường, mới vừa dọn ra tới, đã thấy Nhiếp Miểu đứng bên mép giường rất ít khi ngủ kia, đẩy đẩy, đem cái giường đó dán sát bên cửa sổ.
Y quay đầu nhìn Chu Ký Tình, cười nói: "Gần sát cửa sổ, sáng nào em cũng kéo rèm cho anh.
"
Vẻ đỏ ửng trên mặt Chu Ký Tình vừa mới phai đi lại trồi lên.
Hắn nghĩ, tối hôm qua khi Nhiếp Miểu đưa hắn đã say rượu vào phòng, biết hắn ngủ chiếc giường sát cửa sổ kia, để không khiến hắn xấu hổ, còn cố ý tìm lý do kéo rèm cửa.
Hầu kết Chu Ký Tình lăn lộn, đột nhiên tiến lên nắm lấy cổ tay Nhiếp Miểu.
Khi Nhiếp Miểu nhướng mày chờ hắn nói chuyện, Chu Ký Tình cẩn thận hít thở vài lần, sau đó mới ngẩng đầu, với vẻ mặt đỏ bừng, nghiêm túc với Nhiếp Miểu: "Không phải vì tiện kéo rèm mới ngủ trên giường đó.
"
Tim Nhiếp Miểu khẽ nhúc nhích, y biết Chu Ký Tình muốn nói gì.
Tuy thẹn, nhưng vẫn nói trắng ra: "Là vì anh nhớ em.
"
Nhiếp Miểu đoán trước được những lời này, nhưng khi nghe thấy vẫn không nhịn được ôm chầm lấy Chu Ký Tình, nâng mặt hắn, thoải mái hôn.
Hành động hôn môi này, luôn kéo con người ta trầm mê.
Nhiếp Miểu lại hận không thể nặn Chu Ký Tình vào trong cốt nhục mình, bất tri bất giác liền sờ lên vòng eo thon chắc nhưng hữu lực của người kia.
Lúc đầu ngón tay tinh tế vân vê, Chu Ký Tình cầm bàn tay tác loạn của y, đỏ mặt nói: "Không được.
"
Vừa rồi trong phòng tắm, biểu cảm của Nhiếp Miểu thoạt có vẻ gian nan, Chu Ký Tình không muốn để Nhiếp Miểu chịu khổ, mặc dù sau đó hắn cũng dùng tay giúp Nhiếp Miểu, nhưng hắn cảm thấy loại chuyện này, vẫn phải học tập một chút, chờ đến khi hắn không làm Nhiếp Miểu đau đớn, lại đến.
Nhiếp Miểu lại tưởng Chu Ký Tình không muốn.
Y không miễn cưỡng, ngăn chặt hung thú ngo ngoe rục rịch trong lòng, giơ tay xoa xoa mặt Chu Ký Tình, không còn hung ác khi hôn môi, nhẹ nhàng hỏi: "Mệt rồi?"
Chu Ký Tình lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Em sẽ khó chịu.
"
Nhiếp Miểu sửng sốt, kinh ngạc nhìn Chu Ký Tình, không phải mệt, mà là không muốn khiến y khó chịu?
Đây là đang thương tiếc y.
Nhiếp Miểu thiếu niên phản nghịch, nhưng ngay thời điểm thanh xuân chính trực, phải gánh vác trọng trách gia tộc trên lưng, y từ ban đầu bị người trong nhà chê phiền, đến được người tôn kính, chưa bao giờ có người suy xét đến y có khó chịu không.
Cổ họng y có chút khô khốc: "Anh, sao anh lại cảm thấy em khó chịu?"
Chu Ký Tình có chút ngượng ngùng: "Em khóc, nuốt, nuốt không xuống.
"
Rõ ràng nuốt không xuống, nhưng vẫn muốn ăn, lúc ấy Chu Ký Tình rất thoải mái, nhưng cúi đầu thấy đôi mắt ngấn nước của Nhiếp Miểu, thần sắc vội vàng muốn nuốt hắn vào, sảng khoái cùng thương tiếc trộn lẫn với nhau.
Hắn cảm thấy, Nhiếp Miểu mỗi ngày cười ha hả, rất thích hắn, thích đến bản thân khó chịu, cũng muốn khiến hắn vui vẻ, làm hắn thoải mái.
"Bởi vì em thích.
" Tay Nhiếp Miểu đè trên gáy Chu Ký Tình, làm hắn cúi đầu chút, môi hôn lên hàng mi khẽ run của Chu Ký Tình, "Vô cùng thích, em muốn anh thoải mái.
"
Chu Ký Tình nói: "Anh biết.
"
Anh biết em thích anh rất nhiều.
Chu Ký Tình âm thầm nghĩ vấn đề học tập, phải nắm chắc xếp lịch trình, đồng thời ôm lấy eo Nhiếp Miểu, phối hợp với thân mật của Nhiếp Miểu, nhỏ giọng nói, "Anh cũng thích em, cũng sẽ làm em thoải mái.
"
*
Chuyện học tập này, được Chu Ký Tình sắp vào lịch trình.
Khi Nhiếp Miểu thay Chu Ký Tình quản lý công ty, Chu Ký Tình ngồi trong văn phòng, không vẽ tranh, mà dùng laptop bắt đầu tra tư liệu.
Hắn thậm chí chuẩn bị giấy bút, nghiêm túc muốn ghi chép trọng điểm.
α nhìn không nổi: "Ký chủ, cậu có thể lựa chọn mua sắm đạo cụ, đảm bảo khiến Nhiếp tiên sinh hưởng thụ tình yêu.
"
"Hôm trước ký chủ hoàn thành đối đãi thẳng thắn thành khẩn ③, đại được 1000000 tích phân, tuy rằng tiến độ của thương tiếc trìu mến chỉ hoàn thành một phần hai, còn chưa kết toán tích phân, nhưng cậu đã có được 111000 tích phân, cửa hàng tích phân có rất nhiều thứ tốt chờ cậu đó!"
Chu Ký Tình có chút do dự, cửa hàng tích phân xác thật toàn là thứ tốt, nhưng hắn muốn tích cóp tích phân mua phòng ngự tuyệt đối cho Nhiếp Miểu, tích phân không thể dùng bừa.
Hắn nhìn các bước chi tiết tra được trên laptop, hơi suy xét nói: "Trước không mua, tôi thử một lần đã.
"
Nếu học rồi, vẫn khiến Nhiếp Miểu không thoải mái, hắn sẽ dùng đến tích phân.
Sau khi nghĩ kỹ, Chu Ký Tình mới óc tâm tư phân đến mặt khác: "Cậu nói tôi hoàn thành nhiệm vụ đối đãi thẳng thắn thành khẩn? Khi nào? Còn có trìu mến thương tiếc.
.
"
α đè nặng nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, chỉ vì suy xét cho Chu Ký Tình một công đạo.
Cách một hai ngày, α đã sớm tìm từ.
Nó bình bình nói: "Đúng vậy, khi cậu tỏ tình với Nhiếp tiên sinh, tất cả nhiệm vụ đều bắt đầu phục vụ nhằm trở thành người yêu với Nhiếp tiên sinh.
"
Trước α đã nói với Chu Ký Tình vấn đề lựa chọn, lúc này nghe thấy α nói cũng không giật mình, chỉ là có chút ngượng ngùng.
Hắn ho khan một tiếng, lảng sang chuyện khác: "Hoàn thành nhiệm vụ lần sau có phải tôi sẽ có một triệu tích phân không?"
α thả rắm cầu vồng: "Đúng vậy, ký chủ quá lợi hại, tất cả nhiệm vụ kế tiếp đều là một triệu tích phân, cậu có thể tích cóp mười triệu tích phân, mua phòng ngự tuyệt đối, từ đây đao thương bất nhập.
"
Chu Ký Tình hít sâu một hơi hỏi: "Vậy nhiệm vụ tiếp theo là gì?"
α dừng một chút, im lặng bảy tám giây hỏi: "Ký chủ xác định muốn biết sao?"
"Đương nhiên.
" Chu Ký Tình có chút khó hiểu, "Không nói cho tôi, làm sao tôi kiếm tích phân được?"
Hiện tại hắn đã không bài xích việc kiếm tích phân.
Hắn muốn đối xử tốt với Nhiếp Miểu, Nhiếp Miểu bình thường ôn hòa hữu lễ, tiến thối có độ, nhưng đối với thợ săn, còn chán ghét hơn cả Chu Ký Tình, trước kia tay không tấc sắt cũng chạy đi đả thương thợ săn, để ngăn chặn tương lai thợ săn đánh lén Nhiếp Miểu, Chu Ký Tình cảm thấy hắn cần phải có một cái phòng thủ tuyệt đối cho Nhiếp Miểu, như vậy Nhiếp Miểu mới không bị thương.
"Được rồi, hy vọng ký chủ không cần hối hận.
" α nhỏ giọng nói thầm câu này, sau đó bắt chước ra âm hắng giọng, làm bộ đứng đắn nói, "Nhiệm vụ tiếp theo kỳ thật là đồng bộ với Nhiếp tiên sinh, cậu ta làm bất cứ chuyện gì với cậu, cậu cần phải mạnh dạn biểu đạt cảm nhận ra, nếu có thể viết thành luận văn tám trăm chữ càng tốt.
"
Chu Ký Tình sửng sốt một chốc.
Đồng bộ với nhiệm vụ của Nhiếp Miểu?
Nhiệm vụ tiếp theo của Nhiếp Miểu là gì?
Chu Ký Tình truy hỏi α, lại không có kết quả, hắn đành phải tạm thời gác chuyện này sang một bên, nghiêm túc lại nghiêm túc nhìn laptop học tập.
Khi vào vài trang web, còn đưa vào không ít virus vào laptop.
*
Bộ phận an ninh mạng tập đoàn Chu thị.
Một chàng trai trẻ với đường chân tóc lùi về phía sau không ít cầm một cái laptop, gõ vang cửa văn phòng cấp trên của bọn họ.
Trò chuyện khoảng bốn năm phút, chàng trai ôm laptop đi ra.
Cậu ta vừa mới trở về vị trí của mình, đồng nghiệp lập tức xông tới, bà tám hỏi: "Thế nào, lão đại nói thế nào?"
Chàng trai không lên tiếng, lão đại bộ phận bọn họ đã ăn mặc nhân mô cẩu dạng đi ra, còn gõ gõ cửa kính, cảnh cáo nói: "Trong lúc làm việc, đừng ở chỗ này châu đầu ghé tai, đi làm việc của mình đi.
"
Nói xong, anh ta liền rời đi.
Dựa theo tình báo nhận được, tìm một vòng quanh lều quảng cáo, rốt cuộc tìm thấy Nhiếp Miểu đang ở cùng Lưu Hằng.
Chờ đến khi Nhiếp Miểu nói xong việc với người khác, cấp cao bộ phận an ninh mạng lập tức lên chào hỏi, tự giới thiệu nói: "Nhiếp đặc bí, tôi là Du Tử Hành của bộ phận an ninh mạng, có chút việc, muốn nói chuyện riêng với cậu.
"
Nhiếp Miểu nhận ra Du Tử Hành này, chuẩn xác mà nói là toàn bộ các bộ trưởng bộ phận của Chu thị, Nhiếp Miểu đều nhớ rõ rành mạch, còn có không ít nhân viên có bản lĩnh, y cũng nhớ rõ tên cùng đặc điểm.
Nhiếp Miểu đưa đồ vật trên tay cho Lưu Hằng, bổ sung một câu: "Sắp đến giờ cơm, anh gửi cho sếp trước, bảo ảnh đừng vẽ tranh lâu quá, lát nữa tôi lên.
"
Lưu Hàng dạo này đi theo Nhiếp Miểu, trong lòng thấu đáo quan hệ giữa sếp và Nhiếp Miểu, gã chỉ học những gì muốn học, không hỏi bất cứ điều dư thừa.
Gã gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Nhiếp Miểu đi theo Du Tử Hành đến góc khuất, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "An ninh mạng của công ty có vấn đề gì sao?"
Du Tử Hành thấy xung quanh không có ai, cũng nói thẳng: "Nhiếp đặc bí, buổi sáng hôm nay, mạng văn phòng tầng hai mươi ba của sếp, có vào một số trang web không quá! có virus xâm nhập, nếu cứ thế trong thời gian dài, khả năng sẽ bị ai đó tìm thấy sơ hở, từ đó xâm lấn mạng nội bộ công ty chúng ta, lấy được các văn kiện mật.
"
Chỉ nhắc nhở như vậy, Nhiếp Miểu liền biết có chuyện gì.
Nhưng y không lập tức gật đầu, mà hỏi Du Tử Hành: "Lương hằng năm của bộ trưởng Du không thấp nhỉ?"
Du Tử Hành không hiểu sao Nhiếp Miểu đột nhiên nói cái này, anh ta mờ mịt gật đầu: "Đúng vậy, phúc lợi của công ty đối với mỗi nhân viên, đều rất tốt.
"
Nhiếp Miểu cười cười, lại hỏi: "Hy vọng năng lực của bộ trưởng Du xứng đáng với mức lương này, làm bộ trưởng bộ phận an ninh mạng, phục vụ Chu thị, là để các anh xử lý hết thảy rắc rối trên mạng, chứ không phải lại đây nhắc nhở lãnh đạo, không nên thế nào.
"
Vẻ mặt Du Tử Hành hơi cứng lại, không nói.
Còn Nhiếp Miểu, người cực kỳ an hiểu đánh một cái lại đưa cho táo ngọt, nói: "Bộ trưởng Du làm tốt, ở phương diện quản lý an ninh mạng, công ty rất xem trọng, việc tăng lương nhân sự gần đây, khẳng định sẽ thiên về bên này.
"
Hàm ý chính là mặc kệ sếp làm cái gì, xem trang web nào, với tư cách là bộ trưởng bộ phận an ninh mạng, anh ta phải bảo vệ tốt phòng tuyến mạng, không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy hứng thú của sếp, cho sếp một môi trường an toàn.
Làm tốt, tăng lương, thêm phúc lợi.
Chút xấu hổ trong lòng Du Tử Hành hoàn toàn mất, nở nụ cười nói: "Hiểu rồi hiểu rồi, cảm ơn Nhiếp đặc bí nhắc nhở.
"
Tách ra với Du Tử Hành, Nhiếp Miểu lên thẳng tầng hai mươi ba.
Lúc ra thang máy, căn bản không giấu được ý cười.
Các chị em xuống lầu chuẩn bị ăn cơm thấy, nhỏ giọng nghị luận: "Dường như Nhiếp đặc bí hôm nay rất cao hứng, khẳng định gặp chuyện tốt gì.
"
"He he he, cảm giác có liên quan đến sếp, khẳng định là sếp nói với cậu ấy mấy lời ngọt.
"
"Trời ạ, cô cũng đu cp sếp với Nhiếp đặc bí?!"
!
Mấy cô nhân viên, khi làm việc phi thường nghiêm cẩm, hơn nữa sau khi biết Nhiếp đặc bí chỉ trông ôn hòa, chèo cp cũng chỉ dám âm thầm lén lút, bây giờ có người bắt đầu, tất cả các cô gái đều tiến tới tham gia, đỏ mặt nói phát hiện của mình.
"A, tôi chết mất, nghe mấy cô nói, tôi cảm thấy bọn họ là thật, tôi pha kè! Nhiếp đặc bí siêu chiều sếp!"
"He he he, tôi cảm thấy sếp cũng siêu chiều Nhiếp đặc bí á! Toàn bộ công ty đều giao cho Nhiếp đặc bí rồi!"
!
Bọn họ nghị luận sôi nổi, Chu Ký Tình và Nhiếp Miểu đều không biết.
Khi Nhiếp Miểu vào văn phòng, thấy Chu Ký Tình vẫn luôn chờ mình ăn cơm, nghĩ đến chuyện ban nãy Du Tử Hành nói, Nhiếp Miểu nhịn không được đi qua hôn hôn bé con của y, khàn giọng hỏi: "Chu Chu, buổi chiều muốn trốn việc không?"
======
Tác giả có lời muốn nói:
He he he.
Trốn việc làm gì nà?.
Danh Sách Chương: