Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Chu Ký Tình là một người cực dễ cảm thấy thẹn.
Bộ dáng nôn mửa bị đưa lên toàn mạng, hắn có một loại cảm giác phẫn nộ bị mạo phạm.
Đồng thời có chút sợ hãi.
Sợ những ngôn từ ác liệt, bị người ghê tởm nhục mạ, bị mắng không giữ vệ sinh công cộng, không gia giáo vân vân.
Những thứ này làm một cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, sở hữu cảm giác tự ti giấu kín, giấu sâu trong nội tâm, không dễ dàng đụng vào được.
Này đó Nhiếp Miểu không biết, y sấm rền gió cuốn xử lý cục diện rối rắm trên mạng xong, tâm tình sung sướng chuẩn bị đi tìm Chu Ký Tình, để hắn một cuộc điện thoại, bảo hắn đi gọi 110, đưa minh tinh tuyến ba kia vào cục cảnh sát, lại lần nữa củng cố cái thiết lập anh hùng này.
Lại không ngờ, y nhận được lại là Chu Ký Tình đuổi đi.
"Xin lỗi, thầy Nhiếp." Đáy mắt Chu Ký Tình một mảnh âm trầm, không vui cùng phẫn nộ bị hắn gắt gao đè nặng, ẩn nhẫn, "Hiện tại tôi không quá muốn gặp cậu, xin cậu tạm thời đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Nhiếp Miểu: "???"
Thằng nhãi này, dùng xong thì vứt?!
Nhiếp Miểu bị tức đến cười, nhưng nghĩ đến cái tính chó má này của Chu Ký Tình, y mà trực tiếp phủi tay đi, về sau đừng nghĩ đến việc càng gần một bước.
Châm chước mấy phen, ngoài đời bất quá trong chớp mắt.
Y tiến lùi có độ, hỏi: "Là việc làm của tôi ở phương diện kia khiến anh không hài lòng? Có thể cho tôi một lời nhắc nhở, như vậy về sau tôi sẽ không mắc sai lầm tương tự, sếp, trong tương lai chúng ta còn phải thường xuyên ở chung, nếu cái gì anh cũng đều không nói, tôi có chút lo lắng anh sau này sẽ luôn bị tức giận như vậy."
Chu Ký Tình là điển hình của ăn mềm không ăn cứng.
Cùng là dò hỏi, Nhiếp Miểu nhẹ nhàng dò hỏi, khiến lửa giận lẫm liệt của Chu Ký Tình tiêu chút.
Nhiếp Miểu nhìn sắc mặt của Chu Ký Tình hòa hoãn, cũng liền không giậm chân tại cửa nữa, chậm rì rì đi qua, nhìn chằm chằm mặt mày của Chu Ký Tình, nếu đối phương có nửa phần không vui, y liền sẽ lập tức dừng lại.
Một hành động này làm Chu Ký Tình cảm giác được Nhiếp Miểu tôn trọng mình, hắn nhịn không được nghĩ, Nhiếp Miểu là người tốt, đại khái là tình huống khẩn cấp, không có suy xét chu toàn như vậy, cũng không nghĩ tới hắn...!Hắn để ý việc video nôn mửa bị bày ra trước mặt công chúng như thế.
Chu Ký Tình cho rằng chính mình có vấn đề, hắn nhìn Nhiếp Miểu đã ngồi xuống đối diện mình, rũ mi rũ mắt tạ lỗi: "Xin lỗi, là vấn đề của bản thân tôi.
Thầy Nhiếp cậu không cần suy nghĩ nhiều, tôi sẽ tự mình điều chỉnh tốt."
Thôi ngậm mồm đi.
Nhiếp Miểu nghĩ, với cái tính chó của mày có thể tự mình điều chỉnh tốt mặt ngoài, nhưng e là trong lòng đã tích lũy oán hận, trường kỳ lâu dài khẳng định là muốn đường ai nấy đi với tao.
Nhiếp Miểu bày ra kỹ thuật diễn tinh vi, ôn hòa hỏi: "Thật sự không thể nói cho tôi nghe sao?"
"Tôi là một sinh viên mới ra xã hội, đối nhân xử thế trong văn phòng, tôi còn chưa hiểu biết nhiều, tuy sếp nói không phải vấn đề ở tôi, nhưng sếp à, một cây làm chẳng nên non, khi nào tôi không biết mà vô ý làm sai, anh sẽ phẫn nộ như lúc này sao?"
"Sếp, anh rất tốt, nhưng mà không đại biểu sếp khác cũng sẽ tốt như vậy, nếu tôi rời khỏi bên anh, đi đến nơi khác xin việc, lại gặp phải vấn đề tương tự thì sao?"
Sau khi nói cho hết một chuỗi lời dài này, ánh mắt Nhiếp Miểu sáng quắc nhìn chằm chằm Chu Ký Tình, cầu xin nói: "Sếp, anh giúp tôi đi, cho tôi biết vì sao anh không cao hứng, để từ đó tôi hiểu được, đến tột cùng tôi đã phạm phải vấn đề nào, như vậy sau này đi ra ngoài công tác, cũng không đến mức vì phạm sai lầm mà không được trọng dụng."
Một người gánh vác hoàn toàn sai lầm, cũng không dễ chịu.
Nhiếp Miểu thò qua, muốn gánh vách với hắn, ở trong một loại tâm lý trốn tránh, Chu Ký Tình dao động.
Do dự một lát sau, hắn nói: "Tôi nhìn thấy cậu phát đoạn video tôi ẩu tâm trừu tràng." Ngừng lại, hắn rất là bí mật hít vào một hơi, diện vô biểu tình nói, "Tôi không thích."
Nhiếp Miểu là người cực kỳ thông minh, lập tức hiểu vì cái gì mà Chu Ký Tình tức giận.
Hắn cực kỳ để ý tới riêng tư.
Đổi lại thành bất kỳ ai khác, Nhiếp Miểu sẽ trực tiếp oán một câu đây là cái giá tối thiểu phải trả để giải quyết vấn đề.
Nhưng đối với Chu Ký Tình, Nhiếp Miểu lập tức nói: "Thật xin lỗi, tôi không có suy xét đến vấn đề riêng tư của sếp, bây giờ tôi lập tức liền đi bảo xóa bỏ video, đảm bảo sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này...!Anh, có thể cao hứng một chút không?"
Chu Ký Tình ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Nhiếp Miểu.
"Đương nhiên." Nhiếp Miểu nói với Chu Ký Tình với giọng điệu hối lỗi, "Nếu có ai đó lưu trữ video, tôi xác thật có thể tinh chuẩn ngắm bắn máy tính, hoặc là di động, hoặc là USB của họ ——"
Chu Ký Tình lập tức nói: "Không được, cậu không thể làm như vậy, đó là trái pháp luật."
Khóe môi Nhiếp Miểu khẽ cong lên, những lời này rốt cuộc cũng chờ tới rồi.
Nhiếp Miểu đào hố chờ quy củ tinh nhảy xuống rất sung sướng, nhưng trên mặt không hiện sơn lộ thủy, y lộ ra một nụ cười khổ: "Tôi biết, nhưng nếu không xóa bỏ, anh sẽ cứ khó chịu."
Sự quan tâm dịu dàng khiến Chu Ký Tình mềm lòng.
Hắn nghiêng đầu nhìn xem giao diện Weibo mở ra trên máy tính bảng, chữ bạo đỏ rực làm cho toàn thân Chu Ký Tình đều mất tự nhiên, thậm chí cảm giác trong văn phòng kín gió này, có vô số đôi mắt, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.
Hắn phút chốc tắt màn hình máy tính bảng, sau đó ném vào trong ngăn kéo, khóa lại.
"Không xem, sẽ không khó chịu." Chu Ký Tình nói, "Chẳng qua, lần sau cậu không thể làm như vậy."
Lần tới Nhiếp Miểu đương nhiên sẽ không làm như vậy, đã biết là đường dây cao thế, còn đi dẫm, đây không phải đầu óc có bệnh sao?
"Tôi đảm bảo tuyệt sẽ không có lần sau!" Nhiếp Miểu cười với Chu Ký Tình, "Vậy tôi có thể báo cáo với anh quá trình tôi giải quyết vấn đề được không?"
Chu Ký Tình vẫn nhớ rõ cảnh báo của α, học tập trở thành một doanh nhân thành đạt, trước mắt là điều phi thường trọng yếu với hắn.
Hắn là một học sinh ngoan, gật đầu nói: "Vậy làm phiền thầy Nhiếp."
Giải pháp của Nhiếp Miểu cho vấn đề minh tinh tuyến ba Thẩm Khản này, thực chất là ở chỗ công kích áp đặt đạo đức.
Sau khi ghi hình phát ra, y để cho quan hệ công chúng bắt đầu marketing, trọng điểm là anh hùng vô tội, cùng với Thẩm Khản ép buộc đạo đức.
Sau lại có chứng cứ của Hà Nhạc, trực tiếp ấn Thẩm Khản ở vị trí ác nhân.
Cuối cùng dùng tài khoản Weibo của tập đoàn Chu thị đăng lên một bài thanh minh: Anh hùng, không cứu người không tự cứu.
Theo đó để quan hệ công chúng kéo thủy quân, đem một câu như vậy trải dài ra, phương hướng trải dài chính là những lời bình rất phẫn nộ của Chu Ký Tình ở cửa toilet.
Tuy rằng vẫn còn hắc tử như cũ, nhưng bị năng lực quan hệ công chúng mạnh mẽ của tập đoàn Chu thị đè bẹp.
Nhiếp Miểu nói: "Anh hùng thời hiện đại, là kêu gọi tự cứu chứ không phải chờ người đi cứu.
Hơn nữa đại V của các ngành sản xuất có người dẫn dắt viết tiểu luận văn tán dương một phen, ủng hộ một phen, từ nay về sau sẽ học theo anh, người bắt anh làm anh hùng giúp yếu liền sẽ giảm, ngay cả khi có, cũng sẽ không lấy kiểu phương thức đánh bất ngờ tới áp đặt đạo đức anh như Thẩm Khản."
"Có chỗ nào không rõ không? Tôi nói chi tiết cho anh."
Chu Ký Tình nhăn mày, suy nghĩ hồi lâu, hắn phảng phất nơi nào cũng đều hiểu, lại có vẻ như nơi nào cũng đều không rõ.
Không chờ hắn nói ra một cái nguyên cớ, Lưu Hằng ở cửa gõ gõ nói: "Nhiếp tiên sinh, hiện tại Thẩm tiên sinh đang ở phòng khách la to, nói chúng ta bắt cóc hắn, cầm tù hắn...!Cậu báo cảnh sát chưa? Cảnh sát còn không tới, chúng ta có thể không giữ hắn được, hắn muốn chạy."
Nhiếp Miểu lập tức lấy ra di động, đưa cho Chu Ký Tình, cười nói: "Tôi quên mất, mục đích chính khi đến đây, chính là để anh đi báo cảnh sát, trần thuật thương tích của mình, dùng pháp luật bảo vệ chính anh."
======
Lời editor: Có thể một vài người đọc mấy chương gần đây sẽ cảm thấy cách xử lý tình huống của Chu Chu có phần buồn cười và cũng sẽ có cảm thấy khó chịu với tính cách của ẻm, nhưng đó thật sự là việc của một người bình thường sẽ làm (trừ việc ẻm tuân thủ nguyên tắc quá mức).
Hơn nữa ẻm là người hướng nội, mình có thể lý giải được hành động của ẻm, vì nếu là mình mình cũng sẽ làm thế..
Danh Sách Chương: