Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Chu Ký Tình có chút rầu rĩ không vui.
Hắn không lựa chọn theo lời α nói, mà là đứng dậy vào phòng làm việc, mở giấy Tuyên trên bàn, chuẩn bị vẽ tranh.
Lần này không vẽ núi cao vây quanh, mà vẽ ra phong cảnh cùng nước gợn ghi tạc trong đầu.
Vẽ tranh, đối với Chu Ký Tình mà nói, là một loại thư giải.
* Thư giải: giảm bớt nhưng còn cần tiếp tục.
Hắn tái hiện cảnh đẹp khi ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc vẽ tranh, phảng phất trở lại ban ngày một lần nữa, ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lại cảm thụ cảm giác kích thích khi lao xuống phía dưới, cùng với cảm giác kinh hỉ trước cảnh đẹp của ao hồ.
Tất cả buồn bực trong lòng tan đi.
Chu Ký Tình lấy di động, chụp lại bức tranh này, gửi cho Nhiếp Miểu.
"Bức đầu tiên.
Nếu thích, ngày mai tôi đem xuống tặng cho cậu."
Gửi tin nhắn xong, Chu Ký Tình liền cất di động, lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.
Hắn nói với α: "Tắt máy."
α không thành thật tắt máy như dĩ vãng, mà theo mãi không bỏ hỏi: "Nhưng ký chủ không cho tôi đáp án.
Nhiệm vụ chủ tuyến phải tiến hành điều chỉnh căn cứ theo lựa chọn của ký chủ."
Chu Ký Tình không bài xích tránh né, trên đường đi đến toilet hắn nói: "Tôi không làm nhiệm vụ chủ tuyến."
α: "!"
"Ký chủ, cậu nói cái gì? Cậu vì sao lại nghĩ không thông vậy? Cậu cậu cậu quên là nếu vị trí nhà giàu số một không còn, hai ta đều phải xong đời sao?!"
Chu Ký tình: "Tôi không có quên."
α: "Nhưng cậu từ bỏ nhiệm vụ chủ tuyến, cậu còn không định để Nhiếp Miểu giúp cậu!"
Chu Ký Tình dừng lại ở cửa toilet, rất là khó hiểu hỏi: "Tôi cũng không định không để thầy Nhiếp giúp tôi, tôi vẫn sẽ mời thầy Nhiếp làm gia sư, cùng với phụ tá, tôi cũng sẽ nỗ lực học tập."
α khó có thể lý giải Chu Ký Tình có ý tứ gì, nó vừa định truy hỏi tiếp, β lại gửi tin cho nó.
Sau khi lật xem tin nhắn, α ngừng một lát mới hỏi: "Điều này không có xung đột với nhiệm vụ chủ tuyến.
Vả lại, ký chủ, cậu đã quên cậu muốn phòng ngự tuyệt đối sao? Nó đòi hỏi một lượng tích phân kếch xù."
Chu Ký Tình nghiêm túc nói: "Đương nhiên là có xung đột.
Thầy Nhiếp là nhân viên, là một nhân viên xuất sắc, cậu ấy có thể hỗ trợ tôi rất nhiều, tôi đương nhiên cần phải cố gắng hết sức giữ cậu ấy lại, hy vọng cậu ấy vẫn luôn làm nhân viên của tôi, nhưng nếu cậu ấy có lý tưởng cao xa hơn, cũng muốn tự lập môn hộ, tôi cũng không thể làm theo lời cậu, đánh bài tình cảm, khóa hùng ưng ở trong lồng."
* Lý tưởng cao xa hơn gốc là 广茂的天地, mình hiểu là vùng trời cao rộng tươi tốt nên chém thế.
** Tự lập môn hộ: chỉ việc rời khỏi một tập thể nào đó để làm việc khác một mình.
"Về phòng ngự tuyệt đối." Chu Ký Tình thật sự vẫn có chút không buông được, nhưng hắn vẫn chém đinh chặt sắt nói, "Tôi sẽ không hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến nữa, cho nên sẽ không có được tích phân."
Một đời người, có rất nhiều thứ muốn có, nhưng không phải cứ muốn là có được.
Chu Ký Tình cảm thấy, bản thân có thể chấp nhận phần bất an kia.
"Tắt máy đi." Chu Ký Tình không muốn tiếp tục nói với α, "Tôi muốn rửa mặt."
Tầng dưới, 2002.
Nhiếp Miểu lẽ ra đã ngủ thiếp đi vì say rượu đang cong gối phải ngồi dựa vào ban công, trong miệng ngậm thuốc lá, cầm di động, nhìn chằm chằm bức tranh thủy mặc trên màn hình, kiếm nước tung bay, bọt nước to lớn, sóng gợn bập bềnh, đây đều là cảnh đẹp mà y đã bỏ lỡ vì nhắm mắt khi ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Nếu chưa từng gặp qua, liền không thấy tiếc nuối.
Nhìn bức tranh này, Nhiếp Miểu có chút hối hận.
Hối hận không được thấy cảnh trí trong tranh cùng Chu Ký Tình.
β thấy Nhiếp Miểu sau khi chỉ huy từ xa α hỏi một số câu, liền nhìn chằm chằm di động, xem bức tranh Chu Ký Tình gửi qua, nó nhịn không được nhắc nhở: "Ký chủ, hiện tại là thời khắc nguy hiểm của cậu, Chu tiên sinh đã quyết định không hoàn thành nhiệm vụ công lược của mình, nói cách khác, khi cậu công lược Chu tiên sinh, Chu tiên sinh sẽ không phối hợp với cậu, độ khó tăng cao."
Nhiếp Miểu cười một tiếng: "Không phải khá tốt sao? Bé ngoan kiên trì với nguyên tắc của mình, dù cho gặp phải sinh tử, gặp phải trắc trở, cũng tuyệt đối không đi sai đường, không bị dục vọng chi phối."
Thiện lượng cùng khắc chế, dung vào trong xương cốt.
Nhiếp Miểu không phải người như vậy, cũng căn bản chưa từng thấy qua người như vậy.
Mà người, luôn chạy theo những gì mình không có.
"Vả lại, ổng chỉ không hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, không phải đồng nghĩa với không phối hợp với tao.
Tao nghĩ, ổng vẫn sẽ giao du với tao, làm bạn với tao, sẽ bởi vì tao đối tốt với ổng mà trả giá bằng sự chân thành của mình.
Theo thời gian, ổng sẽ thuộc về tao, và tao cũng thuộc về ổng."
β có chút rối: "Cái gì?"
Nhiếp Miểu dùng ngón cái gõ gõ vào bức tranh, sau khi lưu về máy, y đứng lên, dập tắt thuốc lá, ném vào gạt tàn, đi chân trần vào trong.
"Không có gì, mày chỉ cần hiểu cách làm tốt một ống truyền lời, như vậy đủ rồi...!À, còn cần thông báo mệnh lệnh của mày, tao còn muốn kiếm tích phân."
Ống truyền lời β: "???"
"Chẳng lẽ tôi cũng chỉ là một ống truyền lời thôi sao?!"
Nhiếp Miểu hỏi: "Trừ cái này ra, mày còn có ích lợi nào?"
β nghẹn một hồi: "Ký chủ, cậu quên là ai gọi cho cậu lúc cậu cần tránh Chu tiên sinh, làm cớ cho cậu sao!"
Nhiếp Miểu một chút cũng không cảm thấy chột dạ: "Tao tốn tích phân nhờ mày."
Bây giờ β rất muốn đổi ký chủ với α, sao nó lại vướng phải một ký chủ gian trá như vậy!
Từng bút từng bút tính rõ ràng như vậy!
β có chút oán giận: "Ký chủ, vừa rồi cậu còn nói Chu tiên sinh là bé ngoan, không bị dục vọng chi phối, cậu không thể học tập Chu tiên sinh một chút sao?!"
Nhiếp Miểu hỏi lại: "Lời nói dối của α, mày cũng bị lừa sao? Nhiệm vụ chân chính của tụi mày, là làm tao và Chu Ký Tình nhà giàu số một ở bên nhau bạc đầu, không phải duy trì vị trí nhà giàu số một gì gì đó như α gạt Chu Ký Tình."
"Bên nhau bạc đầu là cái gì, là tao với Chu Ký Tình phải yêu nhau, bầu bạn đến già.
Là yêu nhau, chỉ có tao thích Chu Ký Tình không đủ, còn cần tao công lược cậu ta, để cậu ta thích tao.
Còn nhiệm vụ chủ tuyến của mày, nói một cách đơn giản dễ hiểu chính là mức độ tao công lược Chu Ký Tình."
"Mày muốn tao học tập Chu Ký Tình, không công lược đối tượng nhiệm vụ? Hoặc là nói chỉ công lược, không cần tích phân?"
β: "..."
Bây giờ nó không dám lên tiếng, một câu cũng không dám nói.
Sợ nói liền bại lộ mục đích.
Nhưng mà có một số việc, không phải câm miệng, Nhiếp Miểu sẽ không biết.
Nhiếp Miểu cười khẩy: "Vốn dĩ tao phải công lược Chu Ký Tình, nhiệm vụ chủ tuyến cũng nhất định phải làm, tao dựa vào cái gì mà không cần tích phân?"
β lắp bắp một câu: "Tôi, tôi chưa nói ký chủ không cần tích phân." Nó nhanh chóng tìm được lý do, "Tôi chủ hy vọng ký chủ có thể giống Chu tiên sinh, nhiều chút chân thành, bớt chút kịch bản."
Nhiếp Miểu tin nó có quỷ, chẳng qua cũng không vạch trần β.
Y cười cười nói: "Tin tao đi, không có kịch bản, là không theo đuổi được người...!Được rồi, đừng cân nhắc có không có nữa, CPU của mày không cân nhắc nổi đâu, vẫn thông báo nhiệm vụ chủ tuyến tiếp theo là gì hợp hơn."
"Nhiệm vụ tắm chung." β không tình nguyện thông báo.
Nhiếp Miểu huýt sáo, tán thưởng nói: "Thật là một nhiệm vụ không tồi."
*
Mười giờ sáng chủ nhật.
Chu Ký Tình sớm rèn tính, vệ sinh xong mới đi mua bữa sáng, mang kèm thêm bức tranh tối qua hắn vẽ xong xuống tầng, bấm chuông cửa nhà Nhiếp Miểu.
Nhiếp Miểu đã sớm biết hắn tới, nhưng vẫn cứ làm bộ còn chưa tỉnh ngủ lại mở cửa.
Tóc rối đến có tạo hình, đuôi mắt đỏ lên nhưng không có ghèn, mặt có vết ngủ nhưng vừa phải, sẽ không trông vừa xấu vừa chật vật.
Tâm cơ như Nhiếp Miểu, ngay cả tạo hình mới vừa rời giường cũng được xử lý tỉ mỉ.
Khi Nhiếp Miểu mở cửa, giả bộ thành bộ dạng hoàn toàn không chút phòng bị, không chút nào chú ý đến Chu Ký Ký Tình trước mặt mà ngáp, dụi mắt.
Cách bốn năm giây, như mới phản ứng người đứng trước mặt giông giống Chu Ký Tình, cơn buồn ngủ của y lập tức tan mất, trợn mắt há mồm nhìn Chu Ký Tình.
"Ủa sếp? Sao anh lại ở đây?!"
Chu Ký Tình không ngoài y dự đoán, nhíu mày: "Cậu không rõ ai tới liền mở cửa sao? Sao lại có thể không có ý thức an toàn như vậy?"
Chu Ký Tình không chỉ cài dây khóa trong phòng, còn cài đặt vân tay không thiết lập ấn vào sẽ lập tức báo cảnh sát trên khóa vân tay trước cửa.
Ý thức an toàn có thể nói phi thường cao.
Kiểu không chút bố trí phòng vệ mở cửa như Nhiếp Miểu, khiến Chu Ký Tình nhịn không được thuyết giáo.
Nghe hắn giảng, Nhiếp Miểu không hề cảm thấy không vui, ngược lại nở nụ cười: "Lần sau tôi nhất định không như vậy, tôi nhất định sẽ nhìn rõ người rồi mới mở cửa."
Chu Ký Tình hơi dừng lại, hắn chợt nhớ ra mình lời mình buột miệng thốt ra có hơi xen vào việc người khác, nhưng thấy Nhiếp Miểu không chút nào để ý, hơn nữa đáp ứng hắn sau này sẽ chú ý, trong thời gian ngắn cũng không biết nên tiếp tục nói, hay là tức thời sửa đúng hành vi xem vào việc người khác của mình.
Khi hắn đang do dự, Nhiếp Miểu bỏ thêm nắm lửa cuối cùng vào: "Cảm ơn sếp, trước kia không có ai quan tâm tôi như vậy, anh quan tâm tôi như như vậy, lòng tôi..." Nhiếp Miểu nghẹn ngào một chút, y ngẩng đầu cong mắt với Chu Ký Tình, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mờ mịt ánh nước, "Lòng tôi vui vô cùng, sếp, nếu anh là anh trai tôi thì tốt rồi."
Chu Ký Tình lập tức nhớ tới chuyện tối qua Nhiếp Miểu nằng nặc bắt hắn gọi anh, sau lại gọi hắn là anh.
Lỗ tai hắn nhịn không được đỏ lên, ho khan một tiếng, gãi gãi đầu nói: "Tôi, tôi chưa từng làm anh của ai cả."
"Nếu, nếu cậu không ngại, tôi cũng nguyện ý thử làm anh trai của cậu."
Nhiếp Miểu rất ngạc nhiên khi nghe những lời này.
Tối qua sau khi biết đối thoại của hắn và α, Nhiếp Miểu cho rằng Chu Ký Tình không muốn đánh bài tình cảm, hiện tại lại nói nguyện ý thử làm anh trai.
Đây là đã xảy ra chuyện gì, muốn đánh bài tình cảm?
Nhiếp Miểu nhanh chóng truy hỏi β: "α và Chu Ký Tình lại nói gì?"
Dùng thủ đoạn gì, khiến Chu Ký Tình tiếp tục bắt đầu tiến hành nhiệm vụ chủ tuyến?
β cũng không thể hiểu được, hỏi α một chút.
Giờ phút này α cũng ngớ luôn, nó một bên nói β mình cũng mờ mịt, một bên thận cẩn thận hỏi Chu Ký Tình: "Ký chủ, không phải cậu nói không làm nhiệm vụ chủ tuyến sao? Vì sao còn muốn làm anh em với Nhiếp tiên sinh?"
Chu Ký Tình lập tức phản bác α: "Tôi không phải đang làm nhiệm vụ chủ tuyến, đây không có liên quan đến nhiệm vụ chủ tuyến.
Tôi chỉ là, chỉ là thầy Nhiếp muốn tôi làm anh trai cậu ấy, và tôi, cũng muốn."
Hắn chưa bao giờ có người thân.
Thật ra α cũng không hiểu được lời của Chu Ký Tình có ý tứ gì.
Trở thành anh em, vốn dĩ chính là lựa chọn nó cho Chu Ký Tình mà!
Nó đúng sự thật thuật lại câu trả lời cho β, β cũng không rõ.
Nhưng Nhiếp Miểu hiểu.
Nhiếp Miểu nhìn chằm chằm Chu Ký Tình, càng có thêm tò mò mãnh liệt với quá khứ của Chu Ký Tình.
Rốt cuộc là dạng quá khứ gì, mới khiến hắn muốn có một người thân?
Chu Ký Tình đợi lâu không được câu trả lời, cho rằng Nhiếp Miểu từ chối, đáy mắt hắn hiện lên mất mát, nhưng ngay sau đó liền khôi phục như thường, hắn đưa bữa sáng và tranh cho Nhiếp Miểu, rồi nói: "Bữa sáng và tranh, cho cậu hết, tôi đi trước.
Về những gì vừa nói, thầy Nhiếp cứ coi ——"
Nhiếp Miểu biết Chu Ký Tình muốn né tránh, sau khi nhìn thấy mất mát trong mắt Chu Ký Tình, lòng chua chua chát chát, có xúc động muốn hôn lên mí mắt hắn, đuổi đi sự mất mát đó.
Dưới sự cảnh cáo của lý trí, Nhiếp Miểu ấn xuống phần xúc động kia.
Y cười với Chu Ký Tình, cong mắt đào hoa như vầng trăng non, vừa trong sáng vừa thuần khiết.
Nhiếp Miểu cắt lời Chu Ký Tình: "Tôi có cái nhũ danh, Nhiếp Tiểu Miêu."
======
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Tiểu Miêu: Nếu đã là anh em, liền phải ngủ với tôi..
Danh Sách Chương: