• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Nhiếp Miểu xuất hiện như anh hùng cái thế, ngôn từ sắc bén làm sắc mặt Nhiếp Hòa Nghi tái mét.
Đặc biệt là Nhiếp Miểu đi đến, tay đặt lên vai Nhiếp Hòa Nghi, hỏi: "Cậu còn muốn chặn Tiểu Chu tiên sinh nhà tôi đến khi nào?"
Lời này làm Nhiếp Hòa Nghi không chốn dung thân, cậu ý đồ phản bác, giải thích rằng mình không muốn chặn, chỉ là muốn mời Chu Ký Tình đi chơi công viên giải trí cùng bọn họ, nhưng bàn tay Nhiếp Miểu đặt trên vai cậu chặt hơn, đột nhiên dùng sức, khiến cậu lảo đảo lui về phía sau.
Nếu không phải Mộ Ngôn phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy cậu, có khi cậu đã ngã ngửa.
Nhiếp Miểu còn chẳng thèm xem bọn họ, cười nói với Chu Ký Tình: "Sếp à, xin lỗi, tôi đến muộn."
Chu Ký Tình nhìn Nhiếp Miểu đứng ở vị trí ban nãy Nhiếp Hòa Nghi đứng, cái cảm giác mây đen đến gần biến mất.
Hắn đi ra từ trong bóng râm, lấy vé vào cửa vẫn luôn để trong túi, đưa cho Nhiếp Miểu một tờ, lại nói: "Không sao, hiện tại còn chưa muộn."
Còn chưa tới giữa trưa, còn có thể lang thang trong đó rất nhiều giờ.
Chu Ký Tình đưa tờ vé cho anh trai soát vé, sau đó trả lời câu hỏi vẫn luôn không có cơ hội trả lời: "Vừa nãy tôi đứng trong bóng râm, không nắng."
Anh trai soát vé: "..."
Tôi lại quan tâm ông nắng không à?! Tôi là muốn hỏi ông mắc méo gì tạo công việc cho tôi!
Lời này tự nhiên là không nói ra, bởi vì Nhiếp Miểu cũng đưa cho anh trai soát vé một tấm vé, khiến con chó độc thân như anh ta cuối cùng hiểu ra tiểu soái ca đứng đây để làm gì.
Anh trai soát vé kiểm tra phiếu ra vào xong, miễn cưỡng cười vui nói: "Chúc hai vị một ngày nghỉ vui vẻ."
Nhiếp Miểu nhướng mày, nhận vé nói: "Cảm ơn."
Nói xong đuổi theo Chu Ký Tình đang chờ phía trước bốn năm mét, sóng vai mà đi.
Chỉ mới đi được hai ba bước, Nhiếp Hòa Nghi đã đẩy Mộ Ngôn đang đỡ mình ra, ở đằng sau hô một tiếng: "Chu Ký Tình! Anh sẽ hối hận! Ông nội tuyệt đối sẽ không để người kế thừa duy nhất của mình ở bên anh!"
Nhiếp Miểu nghe ngay lập tức trầm.

Đừng nhìn hiện giờ y ở chung hài hòa với Chu Ký Tình thế nào, nhưng y biết, đây đều là ảo ảnh, thành lập trên niềm tin của Chu Ký Tình rằng đây là một phần tình bạn, rằng y không hề có ý muốn yêu đương.
Chu Ký Tình không biết âm trầm trong lòng Nhiếp Miểu và cả sự khó chịu của y đối với Nhiếp Hòa Nghi, hắn phút chốc xoay người, vẻ mặt nghiêm túc lại nghiêm nghị.
"Nhiếp Hòa Nghi tiên sinh, xin cậu làm rõ ba điều." Chu Ký Tình rất tức giận, "Một, tôi hối hận hay không không liên quan đến cậu; hai, tôi với thầy Nhiếp thanh thanh bạch bạch, xin cậu đừng dùng tư tưởng dơ bẩn xác định quan hệ giữa tôi và thầy Nhiếp; ba, tôi lặp lại lần nữa, nếu cậu chấp mê bất ngộ, nghe không hiểu từ chối, thế thì tôi sẽ lựa chọn báo cảnh sát, cậu dẫn người theo dõi tôi, bao vây tôi, đã xâm phạm nghiêm trọng đến quyền riêng tư cùng với an toàn cuộc sống của tôi."
Nói xong, tức giận xoay người, nói với Nhiếp Miểu: "Thầy Nhiếp, chúng ta đi."
Nhiếp Miểu nhướng mày, đây là hoàn toàn tin tưởng y không có bất cứ suy nghĩ dơ bẩn gì sao?
Làm sao bây giờ? Trong lòng có một chút áy náy.
Một chút như lóng tay, không hơn không kém.
Ở một nơi như trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, công viên giải trí này cũng không tính là rất lớn.
Thứ bảy lại có rất nhiều nhà ba người lại đây chơi, rất nhiều trẻ em đều xếp thành hàng dài, hàng đợi tương đối ngắn cũng chỉ có trò chơi kích thích cần thiết đạt tới chiều cao quy định.
Chu Ký Tình đi một đoạn đường thật dài, sau khi phẫn nộ chậm rãi tan biến, hắn hỏi Nhiếp Miểu: "Thầy Nhiếp, hiện tại chỉ có tàu lượn siêu tốc tương đối ít người, đi tàu lượn siêu tốc được không?"
Nhiếp Miểu suy nghĩ một chút, loại trò chơi kích thích như tàu lượn siêu tốc thẳng đứng này đặc biệt hữu dụng để giảm căng thẳng, suy xét đến trải nghiệm không vui vẻ của Chu Ký Tình ở cổng, y dễ dàng đồng ý: "Tôi đi với anh, đương nhiên là anh muốn chơi cái gì, tôi liền theo chơi cái đó, liều mình bồi quân tử!"
Chu Ký Tình chững lại, có chút do dự: "Cậu, cậu có sợ độ cao không? Nếu không dám đi, không đi cũng không sao."
Nhiếp Miểu cảm thấy có chút buồn cười, lại có người như vậy sao? Mỗi một câu nói ra đều tỉ mỉ lắng nghe, rõ ràng là câu trêu đùa, cũng xem như thật.
"Không, tôi không sợ độ cao."
Chu Ký Tình nhíu mày: "Vậy sao cậu bảo liều mình bồi quân tử? Không phải vì sợ, lại muốn đi với tôi, cho nên mới khắc chế sợ độ cao?"
Nhiếp Miểu: "..."
Nhìn câu này coi, nếu là bạn trai người ta, mặc kệ là nam hay là nữ, đều sẽ thích.
Ai không thích một chàng trai có thể hiểu rằng mình đang nhượng bộ vì tình đâu?
Nhiếp Miểu kém chút nữa cho rằng mình dang nhượng bộ vì tình.
May mắn lý trí nói cho y, nếu ham miếng lợi dịu dàng thấu hiểu cực nhỏ này của Chu Ký Tình, vậy thì hôm nay sẽ không thể chơi trò tương đối kích thích.

Trò chơi kích thích tiêu hao kha khá thể lực, không để thể lực của Chu Ký Tình bị tiêu hao, y làm sao có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo?
"Không, tôi chỉ là nói quá, cộng thêm nói đùa thôi, trên thực tế tôi rất thích tàu lượn siêu tốc." Nhiếp Miểu nghĩ thầm, đàn ông chân chính, sao có thể sợ kẻ hèn tàu lượn siêu tốc được?
Chẳng bao lâu, Nhiếp Miểu đã phải trả giá đắt cho sự tự tin mù quáng của mình.
Chu Ký Tình vừa nghe y không sợ độ cao, hơn nữa vô cùng thích với trò chơi kích thích như tàu lượn siêu tốc, liền bắt đầu cùng Nhiếp Miểu chinh chiến trò chơi tàu lượn siêu tốc toàn bộ công viên giải trí.
Từ nơi cao ba mươi mét lao thẳng xuống, gió chính diện đánh tới, Nhiếp Miểu nhìn mặt đất càng ngày càng gần, trong đầu y chợt nảy ra ý nghĩ rơi xuống thành thịt nát, hơn nữa xung quanh toàn là tiếng thét tê tâm liệt phế, không biết sợ hãi có thể lây không, khi sắp sửa va chạm vào mặt nước, Nhiếp Miểu tim đập như sấm, thậm chí vì kinh sợ mà nắm chặt đai bảo hộ trên ngực, đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Chu Ký Tình bên cạnh, chỉ cảm thấy sướng điên, lúc lao dốc xuống từ trên cao, hồ nước tĩnh lặng đẹp không sao tả xiết.
Chu Ký Tình nghe được nhịp tim vì những tiếng hét chói tai, vì cấp tốc rơi xuống mà thùng thùng vang trong lồng ngực, nghĩ thầm, trên mạng không lừa người, trò tàu lượn siêu tốc này thật sự sẽ làm tim đập nhanh hơn.
Hắn hỏi α: "Tim thầy Nhiếp có đập nhanh hơn không?"
α: "..."
Đâu chỉ nhanh hơn đâu, phải so như sét đánh.
Nó có thể nói đây không phải tim đập nhanh hơn nó muốn không?
Nó muốn chính là tim đập thình thịch, thấy bây, vì tình tố âm thầm sinh ra mà tim đập nhanh hơn!
Nhưng Chu Ký Tình nói: "Tôi đã nghĩ thật lâu, thầy Nhiếp không muốn đến công viên giải trí chơi, tôi mời cậu ấy, cậu ấy đến đây vì tôi, lại đi tàu lượn siêu tốc theo lời mời của tôi, lúc này tim đập nhanh hơn, còn không phải vì tôi sao?"
α nghe xong, tìm không ra lỗ hổng, bèn soạn cái lý do này báo lên trên.
Song, kết quả đạt được là bác bỏ.
Lý do bác bỏ: Tim đập thình thịch, là tình yêu, không phải tàu lượn siêu tốc.
α: "..."
Chu Ký Tình đợi mười mấy giây, cũng không nghe được âm thanh hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, hắn rất chi là nghi hoặc hỏi: "α, có vấn đề gì sao?"
"Không có vấn đề!" α không dám nói chân tướng cho Chu Ký Tình, tự mình đi nói dối, quỳ cũng phải đi xong! Nó tự phân bổ tích phân trong tài khoản của mình, gửi Chu Ký Tình, "Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến: Tim đập thình thịch, khen thưởng, một trăm tích phân!"

Chu Ký Tình tính một chút, hiện tại mình có một trăm mười tích phân.
Mặc dù vẫn còn một chặng dài so với mười triệu tích phân, nhưng Chu Ký Tình cảm thấy con đường phía trước tràn ngập hy vọng.
Hắn rất chân thành nói: "Cảm ơn.

α, nhiệm vụ chủ tuyến tiếp theo là gì?"
α châm chước một lát nói: "Đối đãi thẳng thắn thành khẩn."
Chu Ký Tình nghe xong dừng một lúc, lâm vào trầm mặc.
Cho đến lúc tàu lượn kết thúc, Chu Ký Tình cũng không nói một lời nào với α.
Nhất là sau khi phát hiện sắc mặt của Nhiếp Miểu không tốt lắm, xuống khỏi chỗ ngồi liền vọt đến thùng rác bên cạnh nôn mửa, Chu Ký Tình càng thêm không có thời gian và tinh lực để nói chuyện với α, khiến những lời giải thích α chuẩn bị không có cơ hội nói ra.
Chu Ký Tình mua nước, sau khi Nhiếp Miểu nôn xong, đưa chai nước qua, rất có kinh nghiệm nói: "Súc một ngụm, sau đó lại uống hai ngụm, tôi còn mua nước đá, cậu có thể dùng nước đá rửa mặt, sẽ thanh tỉnh rất nhiều."
Nhiếp Miểu thấy Chu Ký Tình lo lắng và cả không tán đồng không vui, y có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi nói: "Tôi thật sự không sợ độ cao, nhưng lên lên xuống xuống, tốc độ cứ lúc nhanh lúc chậm, thật sự choáng đến hoảng.

Anh có say xe không? Đó đại khái là cảm giác của tôi."
Biểu cảm của Chu Ký Tình nghiêm túc: "Nếu trước kia cậu từng đi tàu lượn siêu tốc, cậu sẽ rõ ràng mình có thể ngồi không.

Bây giờ cậu nôn mửa, hoặc là trước đây cậu chưa từng đi, hoặc là cậu đang nhân nhượng tôi."
Thật là tổ tông.

Nhiếp Miểu nghĩ, làm sao lúc học làm một doanh nhân, hắn không có năng lực quy nạp tổng kết như vầy?
Nhiếp Miểu súc miệng, rồi lại nuốt mấy ngụm nước, mới giơ tay nói: "Rồi rồi, tôi thừa nhận đó giờ tôi chưa từng đi tàu lượn siêu tốc, tôi chỉ muốn thử một lần, không ngờ rằng lại bị chóng mặt..."
Y thật sự chưa từng đi tàu lượn siêu tốc.

Khi còn nhỏ cha mẹ bận, không rảnh đi với y; lớn lên rồi chính y bận, cũng không có người nguyện ý đi với y.

Nghĩ vậy, Nhiếp Miểu nghiêng đầu nhìn Chu Ký Tình, cười nói: "Nói mới nhớ, Tiểu Chu tiên sinh là người duy nhất mời tôi đến công viên giải trí."
Chu Ký Tình có chút không được tự nhiên với ánh nhìn mang theo cảm tạ của Nhiếp Miểu, hắn há miệng thở dốc, muốn nói bản thân ôm mục đích khác.
Một là muốn Nhiếp Miểu tim đập thình thịch để thu tích phân; hai là hắn cũng chưa từng đến công viên giải trí, nếu để một mình hắn đến, lại có chút sợ, cho nên mời Nhiếp Miểu đến cùng.
Nhưng chuyện hệ thống α này, không thể nói.
Chu Ký Tình chỉ có thể khô khan nói: "Cậu cũng là người duy nhất đến công viên giải trí với tôi...!Cảm ơn."
Nhiếp Miểu hơi kinh ngạc, biểu diễn tiếp theo của y còn chưa bắt đầu, còn chuẩn bị nếu Chu Ký Tình không tin, y liền kể lể thân thế khốn khó của mình, không ngờ Chu Ký Tình tin ngay tắp lự.
Chẳng qua thôi đi, tốt hơn hết là bớt nói dối dối, nếu như bị vạch trần, thì thật không khéo.
Nhiếp Miểu nghĩ, giờ y nôn một đống, nói thế nào Chu Ký Tình cũng sẽ không để y đi theo ngồi tàu lượn siêu tốc nữa.
Tự hỏi một lúc, Nhiếp Miểu nói: "Đây cũng là lần đầu anh đến, đối diện tàu lượn siêu tốc cũng không chút sợ hãi, thật là thiên phú dị bẩm!"
Chu Ký Tình không biết vì sao mà Nhiếp Miểu cũng lấy chuyện này ra khen hắn, hắn có chút ngượng ngùng nói: "Cũng không có gì, có lẽ là tố chất cơ thể tương đối tốt...!Hơn nữa tôi cảm thấy, khi lao từ cao xuống thấy, cảnh sắc bên dưới biến hóa, có thể trải nghiệm cảm giác gần xa cao thấp khác nhau, rất tuyệt, rất đẹp."
Đôi mắt hắn sáng rực khi hình dung cảnh đẹp.
Loại thích rõ ràng chính xác đó, tràn ra từ trong mắt hắn.
Nhiếp Miểu nhìn Chu Ký Tình như vậy, y nhịn không được cười, không trộn lẫn bất kỳ phần giả dối nào.
Chẳng qua đây chỉ là tạm thời, Nhiếp Miểu không quên kế hoạch của mình, thậm chí điều chỉnh theo tình hình thực tế, y nói: "Thế thật đáng tiếc, tôi không có cách đi tàu lượn với anh, không bằng anh đi đi, tôi ở gần đây chờ anh?"
—— Chờ cậu mệt chết, nếu anh không cẩn thận hôn cậu giữa đám đông chen chóc, cậu sẽ trốn không thoát.

Còn anh, cũng không phải cố ý.
======
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Nhiếp tâm cơ kỹ nữ sắp online.
Hôm nay Tiểu Chu không lẽ không đàn ông sao?
He he he, kính mong chờ xem Tiểu Chu thu phục đối đãi thẳng thắn thành khẩn như thế nào..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK