Từ khi Tư Đồ Duệ rời khỏi thủ đô đến thành phố Kim Dương, cuộc sống của anh luôn rất nề nếp, sáu giờ rưỡi sáng thức dậy, sau đó chạy bộ, mấy năm nay chưa bao giờ gián đoạn.
Vì vậy khi anh mở mắt ra, nhìn điện thoại đã là chín giờ, anh cảm thấy bản thân hoa mắt rồi, hoặc là anh vẫn chưa tỉnh ngủ.
Sau khi lắc đầu vài lần, thời gian vẫn thế, anh nhíu mày, vừa ngồi dậy đã thấy một đống lộn xộn ở trên chăn, thậm chí ở một góc của tấm chăn còn có vết máu rất rõ ràng.
Tư Đồ Duệ nhìn chằm chằm vào vết đỏ rực kia, trong đầu lập tức hiện ra những ký ức hỗn loạn của đêm qua.
Cảnh tượng anh ở trên người của một thanh niên xa lạ ùa về.
Cuối cùng anh đã nhận ra một vấn đề, hình như anh đã cưỡng bức một người con trai không quen biết rồi.
Sao có thể như vậy chứ?
Mặc dù anh đang trong độ tuổi sức lực dồi dào và thích đàn ông, nhưng điều này không có nghĩa là người đàn ông nào cũng lọt vào mặt anh.
Khi nhớ lại biểu hiện của mình vào đêm qua, dường như anh thật sự đã xúc động quá mức, giống như một con thú vậy.
Anh trở nên thèm khát như vậy từ khi nào, hơn nữa anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm.
Trong lúc anh đang suy nghĩ thì cấp dưới Đỗ Ninh Hạo gọi điện thoại tới: "Chuyện gì thế?"
"Đại ca, không phải anh nói buổi sáng phải trở về nhà cũ sao ạ?" Giọng nói của Lộ Tử Tiêu truyền đến từ đầu dây bên kia, lúc này anh mới nhớ ra hôm qua mình đã nói như thế.
"Tôi đang có việc, một tiếng nữa tôi về."
"Đại ca có chuyện gì sao, có cần bọn em giải quyết giúp anh không?"
"Không cần, các cậu cứ chờ ở dưới tầng là được."
Hôm qua, sau khi đến Ngân Tú, anh đã bảo những thân tín của mình là Đỗ Ninh Hạo và Lộ Tử Tiêu tự đi chơi.
Giờ họ đã ở đây để đón anh rồi nên chắc cũng đang ở trong Ngân Tứ.
Sau khi cúp máy, Tu Đồ Duệ lại nhìn về phía ga trải giường, anh đột nhiên nhớ đến nhà cũ Tư Đồ mà Lộ Tử Tiêu vừa nhắc đến, vừa nhắc đến nhà cũ thì nhớ đến thằng em trai.
Nếu anh nhớ không lầm thì hôm qua sau khi vào Ngân Tứ, thứ duy nhất anh chạm vào miệng chỉ có ly rượu mà Tư Đồ Dương đưa, sau khi uống thì anh thấy mình trở nên vô cùng kích động.
Nghĩ đến đây, mắt anh hơi tối lại, thằng nhóc này còn dám gài bẫy cả anh trai, to gan đấy!
Anh gọi điện thoại cho Tư Đồ Dương, phải đổ chuông vài lần cậu ta mới nghe máy.
Tư Đồ Dương thật sự không muốn nghe, ngày hôm qua sau khi quản lý Trần bảo người lên đó, bởi vì sợ bị đánh nên cậu ta đã chạy về trường học luôn.
Cậu ta định tắt máy để anh không tìm thấy, nhưng nghĩ lại như vậy chẳng phải là đang chột dạ sao? Anh cậu ta thông minh như vậy, chỉ cần tỉnh dậy thì sẽ biết ngay những chuyện tốt mà cậu ta đã làm.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, tim gan của cậu ta đã run rẩy đến mức sắp vọt ra ngoài.
Cậu ta thúc trắng đêm nghĩ xem phải đối phó với anh thế nào, cậu ta thật sự lo rằng anh trai sẽ lấy gây đập mình, vì vậy cậu ta quyết định kiên quyết không thừa nhận chuyện bỏ thuốc.
"Anh, anh dậy sớm thế!" Tư Đồ Dương cười rộ lên hỏi.
"Nói đi, chuyện hôm qua do em làm phải không?"
Tư Đồ Duệ không hề lớn tiếng nhưng trong đầu Tư Đồ Dương đã tự động hiện ra gương mặt tức giận của anh, bàn tay cậu ta run lên, suýt thì làm rơi điện thoại xuống đất.
"Chuyện gì vậy? Anh đang nói gì vậy?"
"Còn giả vờ à?"
"Giả vờ đâu, ngày hôm qua anh bảo em về trường nên em đã về ngay lập tức rồi mà.
Sau khi về trường thì em đi ngủ, anh nói xem em làm gì được?"
Lần này Tư Đồ Duệ không nói gì, nhưng Tư Đồ Dương ở đầu dây bên kia đã không chịu nổi nữa, cậu ta vẫn không quen nói dối anh mình, vì vậy cậu ta bèn vội vàng nói: "Được rồi anh, nếu đã không có việc gì thì em cúp dây, em sắp phải lên lớp rồi!"
Tư Đồ Duệ cầm điện thoại, trong lòng chắc chắn chuyện này do thằng nhóc Tư Đồ Dương làm ra, nếu không thì sao phải vội vàng cúp máy như vậy, lát nữa xử lý cậu ta sau.
Danh Sách Chương: