Tư Đồ Duệ không biết có bao nhiêu người còn nhớ mình nhưng anh cũng không có ý định lộ mặt, bèn bảo Đỗ Ninh Hạo tái xe đến thẳng tòa ký túc xá 6 số ba Tư Đồ Dương đang ở.
Anh ngồi trong xe nhìn ra ngoài, khung cảnh sân trường gợi nhớ rất nhiều kí ức cũ.
Mười năm đã thay đổi rất nhiều thứ, anh tưởng rằng những năm tháng tươi đựp ấy sẽ chẳng để lại điều gì trong cuộc đời của anh, cùng lắm chỉ là một bước trong quá trình bước về phía trước.
Thế nhưng hôm nay, khi đặt chân lên mảnh đất quen thuộc tràn đầy hơi thở thanh xuân này, anh mới hiểu những chuyện đã xảy ra chưa bao giờ bị quên lãng mà chỉ là tạm thời chìm vào nơi sâu thẳm trong ký úc.
Thật trùng hợp, ký túc xá anh ở khi đó cũng là tòa số ba, không ngờ rằng mười năm sau, em trai của anh cũng ở đây, trên đời này thật sự có quá nhiều chuyện trùng hợp.
Đã từng trải qua cuộc sống ở đây, đương nhiên anh có thể hiểu được vì sao Tư Đồ Dương không thích ở trường.
Ký túc xá quá đơn sơ, là con nhà giàu thì đều không muốn ở đây.
Mấy hôm nay, nghe nói tên nhóc kia vì muốn trốn mình mà phải chui rúc trong ký túc xá, đúng là làm khó cậu ta rồi.
"Đại ca, có cần tôi lên gọi Tiểu Dương xuống không?" Đỗ Ninh Hạo hoi.
Mấy ngày nay không biết có phải do Tư Đồ Dương cố ý không nhận điện thoại của Tư Đồ Duệ hay không mà gọi mãi mới chịu bắt máy, không phải là không nghe thấy tiếng chuông thì cũng là lên lớp quên mang theo điện thoại.
Tư Đồ Dương ghét nhất là việc học hành, bảo cậu ta ở lại trường thì chẳng khác nào lấy mạng của cậu ta, làm sao có thể nghiêm túc học hành đến mức quên đèm cả thứ duy nhất để gϊếŧ thời gian là điện thoại chứ? Cho nên cậu ta có lí do lí trấu thế nào, Tư Đồ Duệ cũng không hề tin.
"Không cần, đưa điện thoại cho tôi."
Đỗ Ninh Hạo lấy điện thoại của mình ra đưa cho anh.
Nhưng còn chưa bấm số, đôi mắt sắc bén của Tư Đồ Duệ đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc từ trong kính chiếu hậu.
Thế là anh trả lại điện thoại cho Đỗ Ninh Hạo.
"Sao vậy a? Anh không gọi nữa à?"
"Đằng sau!" Tư Đồ Duệ thản nhiên lên tiếng, mắt nhìn vào kính chiếu hậu.
Đỗ Ninh Hạo nhìn theo ánh mắt anh thì thấy Tự Đồ Dương, anh ta thầm nghĩ, nếu tên ranh con này thấy anh hai đích thân đến tìm, chắc sẽ sợ đến nhũn chân!
Vừa nghĩ đến cảnh ấy là đã thấy thú vị rồi.
Lúc này Tư Độ Dương hoàn toàn không hay biết anh hai đáng sợ đang đợi phía truớc.
Cậu ta nhíu mày, trên khuôn mặt quyến rũ tràn đầy vẻ ghét bỏ, cậu ta trừng Khương Thừa Hữu đi bên cạnh mình, phàn nàn: “Đều tại cậu, tôi đã nói với cậu rồi, đồ ăn ở nhà ăn không phải cho người âau.
Cậu cứ kéo tôi đi, ăn không no thì đã đành, còn thấy buôn nôn nữa.
Tôi muốn đánh cậu một trận."
Tư Đồ Dương nói rồi giơ tay làm ra vẻ muốn đánh người, Khương Thừa Hữu vội lùi về sau mấy bước: "Ngoài trường cũng có xa lắm đâu, chẳng qua hôm nay không muốn ra ngoài nên ăn thôi, ai ngờ đồ ăn dở đến mức đó.
Lúc nãy chẳng phải tôi đã bảo cậu ra ngoài ăn với tôi hay sao? Cậu không chịu đi theo tôi đó chứ."
"Trời nóng như vậy, ra ngoài mồ hôi ướt nhẹp thì ăn uống gì nữa.
Bỏ đi bỏ đi, cậu đặt cho tôi một cái pizza ăn lót dạ đi!" Tư Đồ Dương cáu kỉnh.
Dạo này vì chuyện của anh hai, cậu ta vẫn luôn không vui, thể nên Khương Thừa Hữu cũng không chấp cậu ta.
Nhưng Khương Thừa Hữu vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cậu định không về thật à?"
Lúc trước Tư Đồ Dương chịu đến trường là may rồi, đừng mơ cậu ta chịu ở lại ký túc xá.
Hai năm qua cậu ta năm lên giường không đến mười lần.
Lần này đã ở lại hết mấy ngày liền, đúng là kỳ tích.
Danh Sách Chương: