An Mộ Thần ít nhiều cũng nghe được mấy lời của nhân viên tạp vụ.
Nếu là trước đây thì chắc chắn cậu sẽ để ý, nhưng bây giờ thì không quan trọng nữa, thể nào cũng được.
Cậu kéo lê cơ thể mệt mỏi lên tầng, vừa mở cửa, hơi nóng đã phả ra liên tục, căn phòng như lồng hấp làm cho người ta có cảm giác như mình sắp chín đến nơi.
Mặc dù An Mộ Thần đã làm ở công trường hơn nửa năm nhưng trưa nào bước vào đây, cậu cũng phải nhíu mày.
Nhiệt độ trong phòng ít nhất cũng phải hơn bốn mươi độ, bình thường cũng không ai muốn ở đây, kể cả trong giờ nghỉ ngơi, nếu không bị say nóng cũng không thể ngủ nổi trong không gian như thế này.
Nếu An Mộ Thần có lựa chọn khác thì cậu cũng không muốn ngủ ở đây.
Chỉ là mỗi ngày đều phải làm việc với cường độ cao, hơn một giờ chiều đã phải làm việc tiếp, nếu bây giờ không nghỉ một lát thì cậu thật sự không sống qua nổi buổi chiều.
Cũng may cậu thích nghi tốt, sau mấy ngày thích ứng với điều kiện khắc nghiệt này thì vẫn có thể ngủ được.
Cơm trưa chỉ gồm hai món mặn một món chay bình thường, An Mộ Thần cố gắng nuốt cơm và rau xào đến vàng cả lên, còn mấy miếng thịt mỡ trắng bóng thì cậu không ăn nổi.
Dạ dày cậu không tốt, lại làm việc nặng trong nửa năm qua, ăn uống không đàng hoàng nên sức khỏe càng ngày càng kém.
Cậu thật sự không thể ăn mấy thứ dầu mỡ, cho nên lúc nào cậu cũng ăn chay, càng ăn lại càng gầy.
Ăn qua loa nửa hộp cơm, An Mộ Thần nằm xuống chiếc giường khung sắt phía sau.
Giường vừa cứng vừa nóng nhưng An Mộ Thần mệt không chịu được, vừa nằm xuống đã nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi mình bên ngoài: "Tiểu An, Tiểu An, An Mộ Thần, có người tìm cậu!"
Cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã nghe thấy tiếng đập cửa.
Cậu không ngủ nổi nữa, cố gắng mở đôi mắt nặng nề rồi ngồi dậy.
Cả mặt đầy mồ hôi, cậu lau đi, khàn giọng trả lời lại: "Tôi ra ngay đây."
Lúc mở cửa ra, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt An Mộ Thần, cậu đưa tay lên che mắt, lúc thả tay xuống, đập vào mắt cậu là một lồng ngực mặc sơ mi trắng, chất liệu nhìn có vẻ không rẻ, chỉnh tề không một nếp nhăn.
Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nửa năm nay cậu chỉ thấy công nhân trên công trường, không mấy ai quan trọng chuyện ăn mặc.
Lao động trên công trường thì không bao giờ thấy quần áo sạch sẽ, lại càng khó thấy quần áo màu trắng sạch sẽ thế này nên An Mộ Thần rất ngạc nhiên.
Đối phương rất cao, nếu An Mộ Thần không ngẩng đầu lên thì không thể nhìn thấy mặt đối phương.
Cậu ngẩng đầu lên, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Đội mắt ảm đạm lập tức sáng lên: “Đỗ..
Đỗ Ninh Hạo.."
An Mộ Thần theo bản năng bước lùi về sau mấy bước, đôi môi run rẩy, nhìn dáng người cao lớn quen thuộc trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì.
Hình như đối phương cũng không định nói gì, chỉ nheo mắt nhìn An Mộ Thần.
An Mộ Thần nhìn bộ quần áo bao hộ trên người mình, mùi hôi chua không giấu được lại càng làm cậu khó xử.
Danh Sách Chương: