Tư Đô Duệ nhíu mày, thế giới này có rất nhiều người đồng tính, anh cũng không để ý hết được.
Tu Đồ Duệ nghĩ vậy, định không nhìn nữa xe đã chạy qua người đó.
Mái tóc che khuất tầm mắt, nhưng cái cằm nhọn hoắt lại cực kỳ nổi bật.
Xe chạy chầm chậm, góc nghiêng cũng từ từ thay đổi, gương mặt của người đó dần dần trở nên rõ ràng.
Gò má cậu xanh xao, mặt mũi bình thường, lông mày nhíu chặt có vẻ rất khó chịu.
Tư Đồ Duệ híp mắt, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Mình không quen người này, nhưng tại sao lại có cảm giác nhau đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Đúng lúc này, nam sinh kia ngẩng đầu lên, đuối mắt hẹp dài khẽ nhướng để tộ ra đôi mắt phượng.
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt này và đôi mắt trong trí nhớ của Tư Đồ Duệ như hòa làm một.
Tư Đồ Duệ ngồi thẳng người, vội vàng nói: "Dừng xe!"
Đỗ Ninh Hạo không hiểu chuyện gì nhưng anh ta vẫn dừng lại: "Sao vậy đại ca?"
"Chờ tôi!"
Tư Đồ Duệ lập tức mở của xe, chạy đến chỗ người kia.
Lúc này An Mộ Thần đang vô cùng khó chịu.
Cậu muốn sờ mông mình xem sao, nhưng xung quanh đông người, nếu mình làm thật, chắc chắn sẽ bị nhìn thấy.
Hiện giờ Internet phát triển, mọi tin đồn đều lan truyền rất nhanh, cậu không thể dễ bị hiểu lầm là đồng tính luyến ái được.
Cậu ghét nhất là ánh mắt ghét bỏ của mọi người.
Vì vậy dù khó chịu đến đâu, cậu vẫn cố nhịn, dù sao cũng chỉ cần đi thêm 100 mét nữa thôi.
An Mộ Thần tự an ủi mình như vậy rồi bắt đầu bước đi.
Đột nhiên cậu cảm thấy trước mắt mình tối đi, cậu thấy một đôi chân thon dài nên nhìn thêm vài lần.
Cậu thấy một một người đàn ông mặc sơ mi và quần tây đen.
Bộ quần áo ôm trọn thân hình cao lớn của anh ta, đường cong hiện lên rõ ràng dưới lớp vải, khiến người ta muốn xem đằng sau đó có phải là cơ ngực căng tràn như mình tưởng tượng hay không.
An Mộ Thần cảm thấy rất hâm mộ.
Thể trạng của cậu vốn gầy, dù cố gắng thế nào cũng không thể có được dáng người như thế.
Sau vài giây sửng sốt, cậu nhận ra mình hơi vô lễ khi nhìn chăm chăm người ta.
Thế là cậu ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với đôi mắt sâu như có lực hút, hút cả người cậu vào bên trong.
Nhưng chưa được vài giây, cậu đột nhiên trợn mắt.
An Mộ Thần vội vã lùi lại phía sau, kí ức ác mộng ập về như thủy triều mạnh mẽ khiến cậu không kịp chuẩn bị.
Gò má vốn đã trắng bệch lại càng tái nhợt đi, có vẻ rất sợ hãi.
"Anh, anh, là anh.." An Mộ Thần run rẩy, không ngừng lùi lại phía sau.
Cậu cảm thấy mình nên xông lên liều mạng với người đàn ông này, nhưng hình ảnh bị xuyên sâu vào, bị ghìm xuống mạnh mẽ không ngừng xoay như chong chóng trong đầu cậu.
Cảm giác đau đớn tê tái đã phai mờ, giờ đây như lửa cháy bùng lên khiến cậu chỉ có thể liên tục lùi về phía sau.
Tư Đồ Duệ cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của cậu, anh không thích người ta nhìn mình với ánh mắt như thế, nhưng nghĩ tới hành động của mình thì anh cùng không thể nói gì hơn.
"Lên xe." Giọng của anh không quá lớn, nhưng lại có sự chân thành đáng tin cậy.
An Mộ Thần nghe thế thì hoàng hốt, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cậu xoay người định bỏ chạy, nhưng vì hành động quá đột ngột nên vết thương ở phía sau bị chạm vào.
Danh Sách Chương: