Tư Đồ Duệ nói hơi nặng lời, nhưng ông cụ hiểu ý anh.
Ông cúi đầu cân nhắc, sau đó xoay người: “Đừng mạnh tay quá, ông đau lòng lắm."
Ông cụ chỉ để lại một câu khó hiểu như vậy rồi bỏ đi.
Lúc đó Tu Đồ Dương còn chưa biết mình sắp thê thảm, cậu ta chỉ buồn bực, rốt cuộc ông nội nói thế à sao?
Bấy giờ Tư Đồ Duệ nói: "Xin lỗi mau, nói sau này em không bao giờ như vậy nữa."
Tư Đồ Dương nhìn Tư Đồ Duệ, tuy cậu ta cảm thấy ánh mắt anh hai lạnh lùng sắc bén, khiến mình sợ hãi một cách khó hiểu, nhưng bởi vì trước đó được cưng chiều nên thấy chẳng có gì đáng lo, vẫn tỏ vẻ khinh khỉnh.
Tư Đồ Dương kiên quyết không xin lỗi, còn đổ thêm dầu vào lửa: "Bố còn không nói gì thì đâu đến lượt anh.
Anh tự nhìn lại mình đi, anh thì hơn gì em?"
Tư Đồ Dương nói xong, người đứng cạnh cậu ta lập tức thay đổi sắc mặt.
Hiếm khi Dương Lam nghiêm mặt như vậy: "Tiểu Dưong, xin lỗi anh đi."
Tư Đồ Dương là người cứng đầu đến mức luôn thích làm ngược lại những gì được bảo, thế nên cậu ta không xin lỗi.
Nhưng cậu ta thật sự không ngờ vì thế mà đã phải ăn đòn đến thừa sống thiếu chết.
Tư Đồ Duệ thấy em trai sống chết không chịu nhận lỗi, cầm roi da quất thẳng vào người cậu ta.
Roi da mỏng nên không tạo vết thương nhưng rất đau.
Tư Đồ Dương bị quất đến mức kêu cha gọi mẹ.
Tuy hai vợ chồng Tư Đồ đau lòng, nhưng họ cũng cảm thấy nếu cú tiếp tục như vậy thì đứa con trai này cũng hết thuốc chữa.
Họ biết Tư Đồ Duệ sẽ không làm quá nên cũng không ngăn cản.
Hôm đó, Tư Đồ Dương bị quất đến mức cả người đầy dấu roi.
Tuy không có vết thương thật nhưng đau đến mức khiến cậu ta muốn nhảy lầu cho xong.
Con đau nhức làm cậu ta nằm không được, ngồi cũng không yên suốt cả hai tuần.
Trong thời gian đó, mẹ không ngừng nhắc nhở: "Nếu con lại không nghe lời, mẹ sẽ bảo anh hai dạy dỗ con."
Trận đòn này ám ảnh đến múc từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy anh hai, Tư Đồ Dương đều cảm thấy từng tế bào trên người mình đau đớn.
Khéo làm sao, ngày hôm đó Khương Thừa Hữu cũng chứng kiến tất cả.
Thậm chí sau này bố mẹ còn lấy Tư Đồ Duệ ra để uy hϊếp cậu ta: "Nếu con dám ra ngoài làm bậy, bố mẹ sẽ nhờ anh Duệ lấy roi quất con."
Sau khi bị dọa dẫm một thời gian dài, Khương Thừa Hữu cũng sợ Tư Đô Duệ theo.
Bây giờ Khương Thừa Hữu nhìn thấy Tư Đồ Duệ là nhũn chân ngay.
Cậu ta nuốt nước bọt, miễn cưỡng nở nụ cười: "Anh Duệ, sao anh có thời gian đến trường bọn em thế!"
Lúc này Tư Đồ Duệ đang nhìn Tư Đồ Dương ở bên cạnh: "Chuyện này thì cậu nên hỏi Tiểu Dương.
"Vậy thì hai anh em nói chuyện nha, em không quấy rầy nữa." Khương Thừa Hữu muốn chuồn nhưng Tư Đồ Dương lập tức níu lấy áo cậu ta, cắn răng nói: "Lúc nãy cậu nói thế nào, không phải cậu nói sẽ nói chuyện với anh hai tôi à?"
Khương Thừa Hữu hết cách, đành phải nhắm mắt nhắm mũi nói: "Anh Duệ ơi, chuyện hôm đó thật sự không liên quan đến Tiểu Dương.
Em là người đưa đồ cho nó, anh đừng giận nó."
"Um, tôi không giận đâu, tối sẽ nói chuyện này với anh trai cậu."
Tư Đồ Duệ nói như thế làm Khương Thừa Hữu xây xẩm mặt mày.
Cậu ta giống như Tư Đô Dương, cực kỳ sợ anh trai, anh trai thường xuyên cắt tiền tiêu vặt của cậu ta.
"Anh Duệ, đừng, đừng mà.."
"Tôi muốn nói chuyện với Tiểu Dương, cậu đi lên trước đị!"
Thế là Khương Thừa Hữu chỉ có thế ôm bộ mặt khóc tang, miễn cưỡng đi lên trước.
Danh Sách Chương: