• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Đi Cưỡi Ngựa


Trong một trường đua rộng rãi nằm ở vùng ngoại ô, Lãnh Nghị trong trang phục cưỡi ngựa đang ngồi trên lưng một chú ngựa cao lớn, rong ruổi một vòng lại một vòng nhưng hắn dường như không hài lòng. Nhìn thấy chú ngựa cao to xinh đẹp ngừng bên cạnh mình, ánh mắt của người trên lưng ngựa đang quét về phía mình, Lâm Y hiểu ý cầm ly nước đưa qua, ‘Muốn uống nước sao?’ Cô ngẩng đầu nhìn hắn.


Người đàn ông trên lưng ngựa lạnh lùng đón lấy bình nước, uống một ngụm rồi trả lại, Lâm Y nhanh chóng đón lấy.


Thấy hắn còn chưa đi, cô lại đưa khăn lên, ‘Lau mồ hôi sao?’ Đôi mắt của người trên lưng ngựa vẫn ghim trên người Lâm Y, duỗi tay về phía cô.


Lâm Y nhét chiếc khăn lông vào tay hắn nhưng bàn tay kia không hề có ý cầm lấy khăn lông.


‘Vậy anh muốn gì?’ Lâm Y kinh ngạc hỏi.


Người lạnh lùng như băng trên lưng ngựa kia lại phá lệ câu môi cười: ‘Cô lên đây giúp tôi lau mồ hôi!’


Cái gì? Lên ngựa giúp hắn lau mồ hôi? Lâm Y dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn, hoài nghi không biết liệu cô có nghe lầm hay không, đến khi xác định là bản thân không nghe lầm cô nuốt nuốt nước miếng: ‘Tôi lên không được! Anh tự lau đi!’


Ánh mắt Lãnh Nghị chuyển sang nhóm vệ sĩ đứng khoanh tay gần đó, giọng lạnh như băng: ‘Giúp Lâm tiểu thư lên ngựa!’


‘Dạ!’ Hai người vệ sĩ lập tức trả lời, trước khi Lâm Y kịp phản ứng thì đã đỡ lấy cánh tay cô đỡ lên lưng ngựa.


‘Đừng mà!’ Lâm Y thất kinh không ngừng dãy dụa, lúc này bên hông chợt bị giữ chặt, một bàn tay của Lãnh Nghị đã đặt nơi vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo mạnh một cái, cả người Lâm Y đã vững vàng ngồi trên lưng ngựa, đôi cánh tay hắn sau đó vòng qua người cô nắm chặt dây cương.


Chân Lãnh Nghị thúc vào bụng ngựa, tay thì kéo dây cương, chú ngựa lập tức tăng tốc chạy …


Khăn lông rơi trên mặt đất còn trên lưng ngựa thì không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái …


Ngựa chạy thật nhanh, ngồi trên lưng ngựa rất xóc, Lâm Y bị dọa đến gương mặt trắng bệch. ‘Aaa! Tôi sắp rơi xuống rồi …’ Cô la lớn, dán chặt chính mình vào lòng người đàn ông, sau một cái nghiêng người thì hai tay bắt đầu gắt gao bấu chặt thắt lưng của người đàn ông …


Nơi khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, càng cố ý phóng ngựa rong ruổi …


Cô gái trong lòng đã dần yên tĩnh lại, hai tay vẫn bấu chặt eo của người đàn ông, đôi mắt đen láy không ngừng đảo trong lồng ngực rộng rãi của người đàn ông, hừm, tôi cứ nắm chặt lấy anh, có rơi thì tôi kéo anh cùng rơi theo!


Lãnh Nghị chợt vung roi, chú ngựa liền chạy nhanh ra khỏi mã trường, men theo sườn dốc chạy xuống một con đường nhỏ chạy mãi cho đến một vùng đồi núi …


Lâm Y cả kinh vội thét gọi: ‘Anh muốn chạy đi đâu? Mau thả tôi xuống!’


‘Chạy vào núi một vòng … Ừm, cô bám chặt lấy bằng không rơi xuống, tôi mặc kệ!’ Giọng người đàn ông nhàn nhã thốt lên, có thể nghe ra tâm tình của hắn tốt lắm.


‘Tôi không đi, không muốn đi. Mau thả tôi xuống …’ Trên lưng ngựa truyền đến tiếng kêu vô ích của cô gái.


Chạy đến một mảnh đất trống trong sơn cốc bốn phía cỏ xanh mơn mởn, chú ngựa chạy chậm lại rồi rốt cuộc dừng hẳn.


Lãnh Nghị cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái vẫn như cũ gắt gao ôm lấy thân thể hắn không buông, khóe môi gợi lên một ý cười trêu: ‘Cô còn không thả tay ra, tôi làm sao xuống ngựa?’


‘Anh xuống rồi, tôi làm sao bây giờ?’ Điều Lâm Y đang nghĩ là, hắn xuống ngựa rồi, cô không biết nắm vào đâu, đương nhiên là sẽ rơi xuống!


Lãnh Nghị rốt cuộc bật cười thành tiếng: ‘Tôi xuống ngựa rồi, cô cũng xuống theo mà!’ Đạo lý đơn giản như vậy!


Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lâm Y, hả, thì ra hắn biết cười nha! Nhưng ngoài miệng thì vẫn chua ngoa: ‘Không chừng anh xuống ngựa rồi, con người sợ hãi đột nhiên chạy đi thì sao?’


Lãnh Nghị nhịn không nổi nữa: ‘Vậy ý cô là, hai người chúng ta cứ ngồi như vậy mãi không cần xuống ngựa?’


‘…’


Lâm Y rốt cuộc cũng chậm rãi nới tay khỏi eo lưng người đàn ông, Lãnh Nghị nghiêng người nhảy xuống lưng ngựa, đỡ lấy thắt lưng mảnh khảnh của Lâm Y, kéo một cái, ôm cô rời khỏi lưng ngựa.


Hai chân vững vàng đặt trên mặt đất rồi Lâm Y vội đẩy tay Lãnh Nghị ra, nhưng vừa mới nhúc nhích thì mày đã bắt đầu chau lại, cô thấp giọng rầu rĩ nói: ‘Haizz, thắt lưng của tôi không động đậy được!’ Cô thoáng nghiêng thân mình, vẫn duy trì tư thế trên lưng ngựa, thắt lưng dường như không xoay được.


Ánh mắt thâm trầm của Lãnh Nghị chợt lóe lên, vươn tay giữ nơi thắt lưng cô: ‘Tôi giúp cô mát xa một chút …’


Mát xa? Đáy mắt Lâm Y thoáng qua một tia kinh hoảng, vội tránh đi: ‘Không cần …’ Nhưng vừa nhúc nhích thì nơi eo truyền đến cơn đau khiến cô nhịn không được rên lên e.


‘Mát xa thôi mà, cô nghĩ đi đâu vậy?’ Khóe môi Lãnh Nghị lại câu lên một nụ cười trêu chọc.


Gò má Lâm Y đỏ bừng, không nói tiếng nào; Lãnh Nghị liếc cô một cái, một tay cố định nơi thắt lưng cô, tay kia thì dùng sức xoa bóp phần cơ nơi thắt lưng …







‘Aaa! Đau lắm, anh nhẹ tay một chút có được không?’ Lâm Y nhíu mày.


‘Nhẹ một chút thì không có hiệu quả!’ Người đàn ông ngoài miệng nói vậy nhưng lực trên tay tự nhiên nhẹ hơn rất nhiều, ừm, thắt lưng này, thế nào lại mảnh khảnh như vậy?


Đột nhiên tay hắn nhấn mạnh một cái, xoay mạnh eo lưng nhỏ kia, trong tiếng thét kinh hãi của cô gái, cả người cô lại ngã vào lòng người đàn ông, trên trán trong nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi mỏng.


Người đàn ông chừng như rất hài lòng khi thấy cô gái chủ động “yêu thương nhung nhớ”, đôi tay hắn cũng rất tự nhiên đáp nơi thắt lưng của cô gái.


Tiêu rồi, lại xấu mặt nữa rồi, cô gái cuống quýt muốn thoát ra từ trong lòng người đàn ông nhưng đôi tay đang đặt nơi thắt lưng cô như nặng ngàn cân, giọng nói của Lãnh Nghị chợt vang lên bên tai: ‘Cô xoay thắt lưng một chút xem có còn đau hay không?’


Mắt Lâm Y chợt lóe lên, cô ngoan ngoãn xoay xoay thắt lưng giữa đôi bàn tay to kia, quả nhiên là có thể xoay được rồi, chỉ có nơi hông hơi đau nhức một chút mà thôi, kết quả của việc xóc nảy kịch liệt trên lưng ngựa …


‘Ừm, không đau rồi! Chỉ hơi nhức một chút!’ Lâm Y vừa nói vừa ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt Lãnh Nghị đang chăm chú nhìn cô, trong đáy mắt đó có một thứ gì đó khác thường đang chớp động rồi dẫn trở nên rõ ràng …


Tim Lâm Y hơi xao động, trong một nháy mắt ngẩn người, ngây ngốc nhìn gương mặt anh tuấn bức người của người đàn ông trước mặt.


Khóe môi người đàn ông chậm rãi câu lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên vầng trán trắng bóng của cô gái, một giọng nói nhu hòa chưa từng có trước đây theo đó cất lên: ‘Ăn nhiều một chút đi, xem thắt lưng của em kìa, nhỏ đến nỗi dường như có thể gãy bất cứ lúc nào!’


Lâm Y đột nhiên tỉnh táo lại, cô hoảng loạn đẩy hai tay Lãnh Nghị ra xoay người nhìn quanh sơn cốc trống trải, trong đầu một mảnh trống rỗng …


Lúc trở về, Lâm Y vẫn ngồi ở phía trước như lúc đi, Lãnh Nghị ngồi ở phía sau. Lần này hắn không giục ngựa phóng nhanh nữa, chú ngựa bước từng bước thong thả trở về, một tay hắn nắm dây cương, một tay vịn lấy eo cô.


Tịch dương như lửa, nhuộm trên mặt hai người một màu hồng rực, đẹp tựa như tranh …


Về lại mã trường, Lãnh Nghị ôm cô gái trên lưng ngựa xuống, nhàn nhạt nói: ‘Đi tắm đi!’


Đôi mi dày của Lâm Y khẽ chớp, thấp giọng nói: ‘Tôi không có mang quần áo theo!’


‘Trong túi tôi có!’ Giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, không chút xao động.


Trong túi hắn có? Lâm Y lần nữa kinh ngạc đến há hốc miệng, một lúc lâu không nói thành lời, thì ra hắn sớm đã có chuẩn bị!


Trong phòng tắm, Lâm Y mở chiếc túi Lãnh Nghị vừa đưa cho cô, vạch ra xem: quần áo màu trắng, ừm, màu này đúng sở thích của cô. A!!! Ngay cả nội y cũng có, hơn nữa … kích cỡ cũng đúng …


Hắn làm sao biết được? Mặt Lâm Y thoáng chốc hồng đến mang tai …





Chương 16: Ép buộc đi hẹn hò


Quãng thời gian này Lãnh Nghị cực kỳ hài lòng nhưng phía Lăng Nhất Phàm thì lại nóng lòng, hắn được biết Lâm Y hiện giờ thường trực ở LS quốc tế, hơn nữa ngày ngày còn bận đến không có thời gian ăn cơm … đã rất lâu hắn hẹn không được cô cùng đi ăn bữa cơm nào!


Không được!!! Phải đi tìm Uông Linh, để cô ấy điều Lâm Y trở về trường …


Nghĩ là làm. Lăng Nhất Phàm thực sự đi tìm Uông Linh, trong phòng làm việc của bà, Lăng Nhất Phàm nói rõ ý đồ mình đến đây. Uông Linh sắc mặt có chút khó xử, bà nhìn Lăng Nhất Phàm: ‘Nhất Phàm, không phải cô không muốn để Lâm Y trở về, thực ra là vì bên đó chỉ đích danh Lâm Y phải đi. Họ nói Lâm Y vẫn luôn giữ vai trò liên lạc, tương đối quen thuộc …’


Lăng Nhất Phàm nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: ‘Giáo sư Uông, chuyện quen thuộc với công việc hay không thì dễ giải quyết thôi … Nếu như phía trường học có ai tình nguyện thay Lâm Y sang đó … em sẽ trả thêm một phần lương …’


Dưới sự yêu cầu lần nữa của Lăng Nhất Phàm, Uông Linh chỉ đành nhấc điện thoại lên, đánh cho người phụ trách sự vụ của trường đại học H … nhưng, kết quả ngoài dự liệu, rằng: ‘Lâm Y tiểu thư đang làm rất tốt, vì sao phải đổi? Bà cho rằng LS quốc tế chúng tôi rất rảnh rỗi sao, có dư thời gian để bồi dưỡng một người lại một người sao?’


Lăng Nhất Phàm mày nhíu chặt lại, hắn quyết định phải tìm thời gian đi tìm Lãnh Nghị bàn bạc một chút.


Mà lúc này trong tòa cao ốc của tổng bộ LS quốc tế khu vực quốc tế, Lâm Y cũng ngồi thất thần trong phòng làm việc của mình. Từ ngày hôm qua đi cưỡi ngựa trở về, tia nhìn khác thường kia của Lãnh Nghị vẫn như cũng không ngừng xuất hiện trước mắt cô, còn có … bộ nội y kia, cô vừa nghĩ đến nó mặt liền đỏ.


Có phải kẻ có tiền đều chơi đùa phụ nữ như thế không? Lâm Y lo sợ bất an không ngừng nghĩ quẩn quanh. Cô không muốn bị quy tắc ngầm gì đó …


Lúc này Ngãi Mỹ đẩy cửa bước vào, cô mỉm cười nhìn Lâm Y: ‘Lâm tiểu thư, Lãnh tổng có hẹn bạn ra ngoài, bảo cô lập tức chuẩn bị một chút lát nữa đi theo ngài ấy!’


‘Ạ? Bây giờ sao?’ Lâm Y hơi nhíu mày. Hôm qua cùng Lãnh Nghị cưỡi ngựa, nơi thắt lưng của cô từ tối qua đến hôm nay vẫn còn đau nhức, ngay cả đi một bước cũng không muốn đi, càng quan trọng hơn là, từ tối qua cô bắt đầu sợ hãi …


Nghĩ đến đây, Lâm Y dè dặt hỏi: ‘Ngãi tiểu thư, cô có thể nói với Lãnh tổng một câu, tối hôm qua vận động kịch liệt quá, thắt lưng của tôi đến giờ vẫn còn đau nhức lắm, có thể không đi được không?’


Mắt Ngãi Mỹ khẽ giật giật, sự khác thường cực kỳ nơi đáy mắt thật rõ ràng, cô nhìn Lâm Y mỉm cười, nụ cười mang theo chút ái muội: ‘Khụ khụ, đã như vậy … tôi đi báo cáo lại với Lãnh tổng một tiếng …’


Sự khác thường của Ngãi Mỹ rốt cuộc Lâm Y cũng nhận ra, mặt chợt đỏ rực, vội lên tiếng thanh minh: ‘Ngãi tiểu thư, chúng tôi hôm qua đi cưỡi ngựa … rất kịch liệt …’


‘Hiểu rồi …’ Ngãi Mỹ mỉm cười, thối lui ra cửa.


Mày Lâm Y nhăn lại một đống …


Trong văn phòng của mình Lãnh Nghị đang nghe Ngãi Mỹ báo cáo, trên mặt hắn không chút biểu cảm. Lần đầu tiên hắn không ép buộc Lâm Y đi cùng hắn …


Buổi tối hôm đó, trong một hội sở tư nhân cao cấp nhất của thành phố H, trong gian phòng ẩn mật sang trọng nhất của hội sở, nơi sofa thật dài bằng dai thật, Lãnh Nghị lười lĩnh ngồi tựa người vào lưng ghế, trên gương mặt tuấn dật vẫn mang vẻ lạnh lùng như thường ngày, chiếc áo vest đã được cởi ra, chỉ còn lại chiếc sơ mi đen, cổ áo sơ mi mở ra hai nút để lộ làn da nâu rám nắng khỏe mạnh.


Đây là gian phòng riêng của Lãnh Nghị, là do chủ hội sở trường kỳ giữ lại cho hắn, nở đây ngoại trừ những người bạn thân nhất của Lãnh Nghị thì không ai có thể bước vào …


Lúc này bên cạnh hắn còn có hai người khác, Trịnh Thiếu Bạch và Lữ Thần.


Nơi cửa phòng có hai cô gái xinh đẹp yểu điệu đang đứng, tùy thời chờ được sai bảo, bên cạnh bàn trà còn một cô gái khác đang quỳ gối giúp họ pha chế rượu. Chủ của hội quán này biết rát rõ, Lãnh thiếu khác với những người khác khác, trước giờ anh ta không cần bà giới thiệu phụ nữ cho! Cho dù những người khác có phụ nữ bên cạnh, cũng tuyệt đối không được dẫn vào gian phòng riêng này của anh ta.


Lại uống thêm một ly rượu nữa, Lãnh Nghị nhấc tay xem đồng hồ, động tác của hắn không lọt khỏi mắt của Trịnh Thiếu Bạch, hắn cười nhìn Lữ Thần nói: ‘Lãnh thiếu xem đồng hồ, xem ra chúng ta phải đi rồi!’


Lữ Thần cũng cười nhìn Lãnh Nghị, nửa đùa nửa thật nói: ‘Trễ như vậy rồi còn có hẹn sao?’


Lãnh Nghị nhếch môi cười không trả lời, Lữ Thần nhìn vẻ mặt hắn như thế lại mỉm cười, giọng đùa pha nói: ‘Chuyện tốt chuyện tốt … nếu như Lãnh thiếu thực sự muốn hẹn hò, đây thực sự là một chuyện tốt …’


Thấy Lãnh Nghị chau mày Lữ Thần thức thời ngừng lại, đứng dậy vỗ vai Trịnh Thiếu Bạch: ‘Được rồi, chúng ta đi trước …’


Nhìn hai người đàn ông rời đi, ánh mắt lạnh băng của Lãnh Nghị quét về phía ba cô gái trong phòng, hắn xua tay ý bảo họ cũng rời đi; Rất nhanh chỉ còn lại hắn một người ngồi nơi sofa, ánh mắt nhìn xa xăm về một nơi vô định chừng như đang tập trung suy nghĩ điều gì.


Cuối cùng hắn cầm lấy điện thoại vẫn để nơi bàn trà, ấn một dãy số …


Trong căn phòng đơn dành cho giáo viên của ký túc xá trường đại học H, Lâm Y đã tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ chuẩn bị lên giường đọc sách một chút rồi đi ngủ thì điện thoại chợt vang lên, cô cầm lên nhìn, là một dãy số lạ.


Không nghĩ nhiều Lâm Y nhấn nhút tiếp: ‘Xin chào! Xin hỏi ai đấy?’


Môi Lãnh Nghị khẽ nhếc lên, không lên tiếng, trước giờ hắn chưa từng gọi điện thoại cho cô, đương nhiên Lâm Y sẽ không biết số điện thoại của hắn; sau đó Lãnh Nghị nghe tiếng Lâm Y vọng đến: ‘Không nói chuyện? Không nói tôi ngắt đây!’


‘Là tôi!’ Giọng Lãnh Nghị mất đi sự lạnh lùng trước đây, mà thay vào đó là một chút nhu hòa.


‘Gì?’ Tôi làm sao biết “tôi” của anh là ai?’ Giọng nói nhu hòa kia, Lâm Y căn bản là không có cách nào gắn nó với Lãnh Nghị, cô nhớ giọng nói của Lãnh Nghị lúc nào cũng là lạnh như băng.


‘Lãnh Nghị!’


Lãnh Nghị? Lâm Y ngây người, cô nuốt nuốt nước bọt, vị tổng giám đốc lãnh khóc kia vào lúc nào gọi cho cô làm gì? Yên lặng thật lâu Lâm Y mới lên tiếng: ‘Lãnh tổng … có chuyện gì sao?’


‘Cô lập tức qua đây một lát …’


‘Tôi … tôi đã lên giường … sắp ngủ rồi …’ Lâm Y ấp úng nói.


‘Ngồi dậy, ba mươi phút sau xe ở dưới lầu đợi cô!’ Giọng Lãnh Nghị dứt khoát không cho phép cự tuyệt.


‘Nhưng mà …’ Lâm Y còn định nói gì đó.


‘Không có nhưng mà … bằng không tôi sẽ cho người trói cô mang đến đây! Không tin cô cứ thử xem!’ Lãnh Nghị lạnh lùng nói xong câu đó liền ngắt điện thoại.


Lâm Y chau mày, người đàn ông này thật quá bá đạo thôi! Tôi lại không phải nhân viên của anh! Hừm! Nhưng nghĩ là nghĩ vậy chứ cô vẫn ngoan ngoãn rời giường. Cô thật sự sợ hắn sẽ cho người đến đây trói cô đi. Cô tin hắn có năng lực này, cũng có can đảm làm như vậy.


Ba mươi phút sau, một chiếc xe Aston Martin màu xám bạc đúng hẹn ngừng dưới lầu ký túc xá dành cho giáo viên của trường đại học H, nhìn thấy Lâm Y đang đứng nơi cửa, một người áo đen lập tức xuống xe, giúp cô mở cửa. Đợi Lâm Y lên xe, chiếc xe lập tức lao vút đi …


Trong gian hội sở tư nhân xa hoa kia, bà chủ hội sở đích thân dẫn đường cho Lâm Y đến căn phòng riêng của Lãnh Nghị. Biết hắn lâu như vậy, trước giờ bà chưa từng thấy Lãnh Nghị dẫn bất cứ cô gái nào đến đây … Bà âm thầm đánh giá một lượt cô gái bên cạnh.


Tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai, gương mặt trắng nõn hồng hào, không chút son phấn, thanh thuần tươi mát như một đóa tuyết liên không nhuốm bụi trần, xinh đẹp vô khuyết như một nàng tiên bị lạc xuống trần, quần jeans đơn giản cộng với một chiếc áo trắng thêu hoa, đơn giản lại mang theo chút màu sắc đồng thoại.


Ừm, không tệ lắm, Lãnh thiếu dù sao cũng là Lãnh thiếu! Cách nhìn quả không giống với người thường! Bà chủ hội sở âm thầm tán thưởng …


Mở cửa phòng, Lâm Y nhìn thấy Lâm Y ngồi nơi chiếc sofa rộng rãi, hắn mặc một chiếc sơ mi đen, không mang cravat, hai nút trên mở ra để lộ lồng ngực màu nâu rắn roi, mặc chiếc áo đen này khiến hắn đặc biệt hấp dẫn, lại thêm lồng ngực ẩn hiện càng thêm dụ hoặc đến cực điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK