Mấy ngày sau, tại một nhà hàng lớn nhất, cao cấp nhất thành phố H diễn ra lễ đính hôn của Cao Lăng cùng Triệu Viêm. Cha của Cao Lăng cùng cha của Triệu Viêm vốn là bạn học của nhau, ông Triệu sớm đã đề xuất một hôn lễ giữa hai đứa con nhưng bởi vì Cao Lăng luôn phản đối nên hôn lễ này mới luôn bị đẩy lùi.
Mãi đến nửa năm trước, Cao Lăng đột nhiên hồi tâm chuyển ý …
Lúc Trương Tiểu Mạn và Lâm Y cùng xuất hiện nơi cửa khách sạn, Triệu Viêm và Cao Lăng đang đứng nơi cửa nghênh đón thân bằng hảo hữu đến từ khắp nơi không khỏi âm thầm kinh hãi, vốn hai người nghĩ khẳng định Lâm Y sẽ không đến dự buổi lễ đính hôn này. Không ngờ rằng cô lại đến!
Đáy mắt Cao Lăng hơi gợn sóng nhưng nháy mắt mất đi không chút tăm tích, trên mặt hắn vẫn là nụ cười ôn hòa như từ trước đến giờ.
‘Triệu Viêm, Cao Lăng, chúc mừng hai người!’ Lâm Y mỉm cười nhét một bó hoa lớn vào trong tay Triệu Viêm sau đó quay đầu về phía Cao Lăng, hơi gật đầu chào, vẻ mặt tự nhiên, không hề có chút gượng ép.
Sự thản nhiên của Lâm Y khiến đáy mắt Cao Lăng dâng lên một sự u ám không dễ nhận ra …
‘Cám ơn, Lâm Y, Tiểu Mạn, hai người vào trước đi!’ Triệu Viêm cũng tỏ vẻ tự nhiên, hào phóng, chỉ tay về phía đại sảnh ý bảo hai người bạn học vào trước… Một chút khách sáo kỹ xảo ngoài mặt lúc này không làm khó được cô …
Nhìn hai người đang bước vào trong đại sảnh, Triệu Viêm lúc này mới quay đầu nhìn Cao Lăng, Cao Lăng vẫn như cũ nét mặt ôn hòa mỉm cười. Thấy Triệu Viêm nhìn về phía mình, hắn mỉm cười ôm lấy bả vai cô, Triệu Viêm âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm!
Cô từ nhỏ đã thích Cao Lăng, chọn thi vào trường đại học H cũng là vì có thể cùng Cao Lăng học cùng một ngôi trường. Nhưng là, Cao Lăng, vị bạch mã hoàng tử của trường lại thân thiết với Cao Lăng, còn được xưng là một đôi kim đồng ngọc nữ! Với cá tính cao ngạo, Triệu Viêm chỉ có thể âm thầm đau khổ, tuyệt vọng … Nhưng giờ, Cao Lăng rốt cuộc cũng là của cô …
Trong đại sảnh, nơi một chiếc bàn lớn đã có vài người bạn học ngồi sẵn đó, trong số họ có người nhìn thấy Lâm Y cùng Trương Tiểu Mạn từ phía xa, vội vẫy tay ra hiệu: ‘Lâm Y, Tiểu Mạn, đến ngồi đây đi!’
Vài người nghe vậy cùng nhìn về phía cửa, trên mặt biểu cảm có chút khác thường: ‘Lâm Y cũng đến sao?’ Có người thấp giọng nói.
‘Đúng vậy. Không nghĩ cô ấy lại đến…’
‘Haizz, đáng tiếc cho một đôi kim đồng ngọc nữ. Kết quả cũng là có duyên không nợ!’
‘Đừng nói như vậy. Đây là chuyện tốt mà. Chứng tỏ hai người đều đã buông xuống …’
Đang lúc nói chuyện, Lâm Y cùng Trương Tiểu Mạn đã bước đến bàn, mọi người vội vàng nhiệt tình đón tiếp. Ngồi xuống, mọi người líu ríu trò chuyện, chuyện công tác, chuyện yêu đương, tán gẫu đủ chuyện trên đời, không khí rất hòa hảo mà sự vui vẻ của Lâm Y cũng khiến các bạn đồng học tin tưởng, kim đồng ngọc nữ xác thực đã là quá khứ …
‘Lâm Y, chúc bạn có một bắt đầu mới!’ Có bạn học nâng chén hướng về phía Lâm Y.
‘Cám ơn!’ Lâm Y nâng chén đáp lễ.
Ngay khi mọi người đang trò chuyện vô cùng hào hứng, náo nhiệt, Trương Tiểu Mạn vẫn không ngừng liếc về phía cửa, chợt mắt cô bừng sáng, vội quay đầu lại, vụng trộm kéo góc áo của Lâm Y ý bảo cô nhìn về phía cửa.
Lâm Y nhìn về hướng Trương Tiểu Mạn chỉ, nháy mắt đôi mắt đen láy đông lại. Cô nhìn thấy từ cửa chính bước vào mấy người đang cười nói hỉ hả, người đàn ông đi trước nhất thoạt nhìn ôn hòa lịch sự, đeo kính gọng vàng, không ai khác chính là Mạc Hưng.
Mặt Lâm Y nháy mắt trắng bệch, trong đầu bắt đầu ong ong vang lên, cô vội quay đầu lại. Người đàn ông kia sao lại có thể xuất hiện ở đây? Cô cảm thấy mọi thứ hỏng bét, tư duy một mảnh hỗn độn …
Tiểu Mạn bám vào bên tai Lâm Y, nhỏ giọng nói: ‘Lúc đó công việc ở Mạc thị là do Triệu Viêm giới thiệu cho mình. Lúc đó bạn ấy bảo mình không cần nói cho người khác, nói là sợ người khác cũng đến nhờ bạn ấy tìm việc …’
‘Có ý gì?’ Giọng Lâm Y có chút ấm ách, cô đờ đẫn quay đầu nhìn Trương Tiểu Mạn.
Triệu Viêm đang khoác tay Cao Lăng cùng bước vào đại sảnh, trong đại sảnh nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, khi hai người bước lên sân khấu nhỏ, người chủ trì buổi lễ lớn tiếng tuyên bố bắt đầu nghi thức đính hôn …
Lâm Y đờ đẫn nhìn theo …
Chợt trên sân khấu nhỏ xuất hiện thêm một người, Mạc Hưng không biết từ lúc nào đã nhảy lên sân khẩu, hắn đoạt lấy micro trong tay người MC, cười tủm tỉm đứng ở giữa Cao Lăng và Triệu Viêm, một tay khoác lên bả vai Triệu Viêm, mỉm cười nói: ‘Người anh họ này hôm nay uống nhiều, vẫn là nên nói ít thôi mới đúng …’
Lâm Y nhắm chặt mắt. Cuối cùng cô cũng đã hiểu, thì ra cô không phải vô duyên vô cớ bị cuốn vào cơn ác mộng kia mà là … Nhìn lại nơi sân khấu, Lâm Y cảm nhận được một cách rõ ràng ánh mắt Cao Lăng và Triệu Viêm cùng quét về phía mình …
‘Thực xin lỗi Lâm Y. Trước đây mình cũng biết là bọn họ tính kế bạn nhưng mình không dám nói với bạn …’ Giọng Trương Tiểu Mạn nhỏ như muỗi kêu.
Nỗi đau cuồn cuộn dâng trong lòng Lâm Y. Không phải vì tình yêu mà đau mà là vì sự phản bội mà đau …
Lễ đính hôn kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại vài người, Lâm Y rốt cuộc đứng dậy, đi về phía Triệu Viêm đang đứng ở cửa. Tiểu Mạn chạy vội theo sau …
‘Lâm Y …’ Triệu Viêm nhìn Lâm Y, thấy gương mặt cô mỉm cười nhưng đáy mắt có thể nhìn thấy rõ ràng sự phẫn nộ và bi thương, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, trong lòng không khỏi chột dạ.
Lâm Y nỗ lực nuốt xuống nước mắt, cười đến xót xa: ‘Triệu Viêm, mình là bạn của nhau … Cho dù thích Cao Lăng, làm sao bạn có thể dùng thủ đoạn ác liệt như vậy để đối phó mình chứ?’
‘Mình không rõ bạn đang nói gì …’ Triệu Viêm nhìn chằm chằm Lâm Y, lạnh nhạt nói.
Bên cạnh cô, Cao Lăng tựa hồ cũng nhìn ra sắc mặt của hai người có gì đó không đúng, sóng mắt hắn khẽ xao động, đang suy xét có cần phải qua can thiệp hay không thì Mạc Hưng đã xuất hiện bên cạnh hai người.
‘Hi, Lâm tiểu thư, hân hạnh gặp mặt … Không ngờ cô cũng đến tham gia lễ đính hôn của em họ tôi!’ Mạc Hưng đáp nhẹ tay lên vai Lâm Y.
Một tiếng tát tai “ba” vang dội hung hăng đánh lên mặt Mạc Hưng, Mạc Hưng nhìn thấy đôi mắt đầy phẫn nộ của Lâm Y.
Hừm, cô dám đánh tôi sao? Mạc Hưng thẹn quá thành giận, hắn quát một câu: ‘Kỹ nữ!’ rồi vẫy tay đánh về phía Lâm Y …
Ngay lúc này một bóng người cao lớn chắn trước mặt Lâm Y, đôi tay ôm lấy thân thể Mạc Hưng đang nhào tới, đôi mắt đen của Cao Lăng chợt lóe lên rồi vụt tắt, nhìn Mạc Hưng cười nói: ‘Anh họ, hôm nay là ngày lành của bọn em, nể mặt em một chút đi …’
Mạc Hưng còn chưa có phản ứng thì Cao Lăng đã quay về phía Lâm Y: ‘Lâm Y, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, đừng truy cứu nữa … Em đi nhanh đi!’
Bên cạnh cô Trương Tiểu Mạn cũng vội lên tiếng khuyên can: ‘Lâm Y, chúng ta đi đi …’
Hai người yên lặng sánh bước trên đường, gió đêm thổi đến khiến Lâm Y rùng mình, cô vòng tay trước ngực tựa hồ muốn cho trái tim băng giá của mình một chút ấm áp …
Trương Tiểu Mạn bất an nhìn cô: ‘Lâm Y, mình nói cho bạn chân tướng không phải là vì muốn cho bạn khổ sở mà chính là cảm thấy … mình nên cho bạn biết …’
‘Mình biết, bạn không cần nói nữa!’ Lâm Y thấp giọng nói.
Hai người chậm rãi bước đến góc đường, một chỗ thật vắng vẻ, chợt một chiếc xe thương vụ “sít” một tiếng, thắng lại trước mặt hai người, từ trên xe lao xuống bốn người đàn ông, cười đểu giả vây quanh Lâm Y và Trương Tiểu Mạn, cầm đầu bọn người đó chính là Mạc Hưng!
Chương 24: Thiếu gia lại xuất hiện
Lâm Y và Trương Tiểu Mạn cùng dừng bước chân, Trương Tiểu Mạn khiếp sợ nhìn Mạc Hưng còn Lâm Y thì lạnh lùng, căm tức trừng hắn.
Bốn người đàn ông vây quanh hai cô gái. Mạc Hưng lạnh lùng liếc mắt về phía Trương Tiểu Mạn, sau đó ánh mắt hắn ghim trên người Lâm Y. Cô vội lùi về phía sau mấy bước, tránh khỏi gương mặt tươi cười một cách đầy ác ý của Mạc Hưng, tay nắm lấy tay Trương Tiểu Mạn: ‘Tiểu Mạn, chúng ta đi!’
‘Đi? Đi đâu vậy?’ Bốn người đàn ông cùng bước tới một bước, chắn trước mặt Lâm Y và Trương Tiểu Mạn …
Mạc Hưng vươn tay bấu chặt cằm Lâm Y, bị đau cô vội đánh tay về phía hắn nhưng không trúng, Lâm Y cả giận nói: ‘Các người muốn sao đây?’
‘Tôi muốn thế nào?’ Mạc Hưng cười tà ác dí mặt đến gần mặt Lâm Y, ‘Tôi muốn ăn cô!’ Hắn nói rồi vung tay ra hiệu, ba người còn lại cùng ập đến, chế trụ cánh tay của hai cô gái sau đó dùng băng keo phong kín miệng hai người, đẩy thẳng lên xe.
Lâm Y cùng Trương Tiểu Mạn bị ném mạnh vào trong chiếc xe thương vụ, hai tay bị trói chặt sau lưng. ‘Đi!’ Mạc Hưng quát một tiếng, một người đàn ông bước đến ghé lái, chiếc xe thương vụ nhanh chóng chạy về hướng ngoại ô …
‘Mạc ca, tiếp theo thế nào đây?’ Ba người đàn ông vẻ mặt ái muội, nhìn chằm chằm hai cô gái cười đến tà ác, một người trong số đó lên tiếng hỏi Mạc Hưng.
Mạc Hưng cũng cười tà ác hơi nhón người kéo Lâm Y qua ôm chặt trong ngực, hắn nhìn cô cười ngả ngớn: ‘Cô ta trước thuộc về ta … Chậc chậc chậc, gương mặt xinh đẹp, dáng người cũng thật hấp dẫn, đáng tiếc đã không là xử … Ừm, nửa năm trước cô đắc tội với người, làm hại ta không nhận được hạng mục quan trọng kia. Món nợ đó ta còn chưa tính với cô thì cô lại tự tìm đến cửa!’
Hắn nhìn Lâm Y bằng ánh mắt nóng rực, ngón tay lướt qua gương mặt cô, lỗ mãng cười cười, không chút để ý nhìn người đàn ông đang lái xe nói: “Đến rừng cây nhỏ trên ngọn núi phía trước …’
Xe hết lắc sang trái lại lắc sang phải, không lâu liền “sít” một tiếng ngừng lại. Ba người đàn ông kéo hai cô gái từ trên xe xuống. Đó là một mảnh rừng nhỏ, ánh trăng mờ mờ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống dưới. Hai cô gái bị ném mạnh trên mặt cỏ!
Mạc Hưng lại vung tay ra hiệu, hai người đàn ông liền bước đến Trương Tiểu Mạn lúc này đã ngã nhào trên mặt đất. Miệng Trương Tiểu Mạn bị bịt chặt, hai tay bị trói, lúc này chỉ có thể dùng chân đá loạn nhưng chỉ phí công vô ích …
Thân thể Lâm Y cũng bị Mạc Hưng nhấc lên, giữ chặt trong lòng hắn. Lâm Y nhấc chân hung hăng đá thẳng vào gốc rễ của hắn, Mạc Hưng lập tức tru lên một tiếng đau đớn, hung hăng đánh cô một tát tai khiến máu tươi bắt đầu chảy từ khóe miệng Lâm Y xuống.
Mạc Hưng nhếch miệng cười bấu chặt chiếc cằm dính máu của cô, giọng nói tà ác vọng thẳng vào tai Lâm Y: ‘Lâm tiểu thư, tôi sẽ khiến cô thật hưởng thụ …’
Oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông đáng ghét trước mặt, Lâm Y lại nhấc chân dùng hết toàn lực đá lên nhưng lần này Mạc Hưng sớm đã có chuẩn bị, đùi hắn khóa chặt chân cô, lại hung hăng đánh cô một tát tai nữa, miệng mắng: ‘Là kỹ nữ mà quật cường thế làm gì…’
Tiếp đó bên tai Lâm Y lại truyền đên một tràng tiếng cười khả ố cùng tiếng khóc nức nở của Trương Tiểu Mạn. Mạc Hưng cười lạnh, bàn tay tà ác xọc thẳng vào áo cô, Lâm Y thống khổ nhắm mắt lại …
Đúng lúc này đột nhiên một bàn tay to nắm chặt cổ áo của Mạc Hưng, lực nắm thật lớn, thân thể Mạc Hưng cao lớn là thế lại bị người dễ dàng nhấc khỏi người Lâm Y, hung hăng ném xuống đất. Mạc Hưng đau rên một tiếng, kinh hoàng bò dậy từ trên mặt đất.
Nhưng Mạc Hưng còn chưa kịp đứng dậy, chưa kịp thấy rõ mặt người vừa tới thì chân của một người đã hung hăng đá vào bụng hắn khiến thân thể Mạc Hưng lại bay lên rồi rơi xuống một gốc cây cách đó không xa, đau đến không kịp rên một tiếng, ngất đi …
Lâm Y giãy dụa chống tay ngồi dậy nhưng bởi vì hai tay bị trói, thế nào cũng không chống đỡ nổi thân mình để ngồi lên đành nằm nghiêng trên mặt đất nhìn bóng dáng cao lớn, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, cổ áo được dựng thẳng che khuất nửa khuôn mặt đang đứng trước mặt, sau lưng hắn còn có thật nhiều người áo đen ăn mặc chỉnh tề đang đứng nghiêm cẩn …
Gần như cùng lúc đó bên phía Trương Tiểu Mạn, ba người đàn ông đang xé rách quần áo cô cũng không kịp nhìn rõ người tới thì đã bị hung hăng đá bay, ngã nhào trên bãi cỏ, ngất đi luôn …
Bóng dáng cao ngất rắn rỏi trong chiếc áo choàng màu đen chậm rãi đi về phía Lâm Y. Nương theo ánh trăng, Lâm Y nhìn thấy rõ ràng chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt hắn, cô trừng lớn mắt, sự hoảng sợ trong đáy mắt ngay lập tức hiện ra một cách rõ ràng.
Cho dù là dưới ánh trăng mờ mờ, lại thêm bị chiếc mặt nạ cản lại nhưng gương mặt tuấn mỹ bất phàm cùng khí phách lãnh liệt kia vẫn không thể che dấu được … Lâm Y nhớ rõ hắn! Một màn không chịu nổi nửa năm trước lại lần nữa xuất hiện trong óc, thật rõ ràng!
Chiếc mặt nạ màu bạc kia rất nhanh đã phóng đại trước mặt Lâm Y, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt đen sắc bén như mắt chim ưng chớp lên dưới lớp mặt nạ, dừng lại trên mặt Lâm Y một thoáng sau đó đôi bàn tay to vươn ra giúp cô gỡ đi lớp băng dính bịt miệng. Gần như là đồng thời, người đàn ông đã dựng cô ngồi dậy, không biết từ lúc nào trên tay hắn lại có thêm một cây dao, sau một nhát dứt khoát, dây thừng trên tay Lâm Y đã rơi xuống đất …
Thân thể có lại được tự do, Lâm Y chống tay trên đất ngồi thẳng dậy, theo bản năng nhanh chóng lùi về phía sau như muốn tránh đi chiếc mặt nạ kia.
Nhìn chằm chằm cô gái mặt gương mặt khiếp sợ đang hoảng hốt lùi lại phía sau kia, người đàn ông chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn của hắn khuất trong bóng tối, dưới ánh trăng mông lung lại mang theo một khí thế bức nhân khiến 25 ta có một cảm giác áp bức không chịu nổi.
Thân mình đang lùi về phía sau của Lâm Y chậm rãi ngừng lại, cô khẩn trương nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trong đầu vẫn trống rỗng.
Sóng mắt người đàn ông khẽ chớp động trong bóng đêm, hắn chậm rãi đưa một bàn tay về phía Lâm Y, ánh mắt thâm toại vẫn nhìn về phía cô. Lâm Y nhìn bàn tay to đang vươn ra trước mặt mình, ánh mắt trong nháy mắt đó dại ra …
‘Lâm Y …’ Cách đó không xa truyền đến tiếng rên rỉ của Trương Tiểu Mạn. Tim Lâm Y run lên, đầu óc cũng theo đó tỉnh táo lại, ánh mắt cô dời khỏi bàn tay to kia, chuyển đến trên người Trương Tiểu Mạn, cô đang ở một góc bên kia, miệng rên rỉ, tay run run sửa sang lại quần áo đã bị ba tên kia xé rách thảm hại.
‘Tiểu Mạn …’ Lâm Y vội đứng dậy, loạng choạng chạy về phía bạn, cố hết sức kéo Tiểu Mạn đứng dậy. Chừng như vẫn chưa hết hoảng sợ, Trương Tiểu Mạn ôm lấy Lâm Y, khóc như mưa.
‘Thực xin lỗi, xin lỗi Tiểu Mạn, giờ đã không sao, không có việc gì …’ Lâm Y vỗ vỗ bờ vai của Trương Tiểu Mạn, nghẹn ngào.
‘Không, Lâm Y. Là tại mình! Tại mình không tốt, mình luôn dấu diếm bạn. Là mình hại bạn …’ Trương Tiểu Mạn vừa khóc vừa nói.
Người đàn ông cao lớn dưới chiếc mặt nạ bạc chậm rãi bước đến, bóng dáng cao ngất lập tức trùm lấy bóng hai cô gái. Thấy vậy hai cô gái đang ôm nhau khóc rống mới cả kinh rời nhau, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt cùng chiếc mặt nạ sáng loáng dưới bóng trăng!
‘Hắn là ai vậy?’ Trương Tiểu Mạn run giọng hỏi, chưa thôi khiếp sợ nhìn người đàn ông cao lớn mang mặt nạ trước mặt hỏi. Đáy mắt Lâm Y vẫn một mảnh trống rỗn, cô đờ đẫn lắc đầu …
‘Đi!’ Nhìn hai cô gái còn đang run sợ, người đàn ông chỉ thốt một chữ nhưng trong lời nói không thiếu sự uy nghiêm đến bức người, giọng nói khàn khàn kia rõ ràng là sau chiếc mặt nạ có lắp máy thay đổi giọng nói. Thân hình cao lớn của hắn xoay người rời đi.
Lâm Y nhấp nháy hàng mi dài, do dự một chút rồi khẽ cắn môi, kéo tay Trương Tiểu Mạn bước theo sau lưng hắn.