Lâm Y có chút khẩn trương, cô che dấu tâm trạng bằng cách hướng ánh mắt quan sát chung quanh, căn phòng rộng rãi này bố trí thật xa hoa nhưng không có ai khác, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không có. Nơi chiếc bàn trà lớn trước sofa có đặt mấy cái ly và mấy bình rượu, rõ ràng là đã có người ngồi đây uống rượu, vừa mới rời đi không lâu.
‘Cô đang nhìn gì vậy?’ Sự khẩn trương của cô gái khiến người đàn ông hơi nhếch môi.
‘Anh … tìm tôi có chuyện gì?’ Lâm Y lúc này mới thu hồi tầm mắt, lên tiếng, nhưng người vẫn như cũ đứng ở nơi cửa phòng.
Ánh mắt Lãnh Nghị quét qua mấy bình rượu trên bàn trà, nhàn nhạt nói: ‘Không có người pha chế rượu … kêu cô đến đây điều rượu!’
‘…’ Phản ứng đầu tiên của Lâm Y là kinh ngạc sau đó là phẫn nộ, ‘Anh … anh không biết gọi nhân viên phục vụ đến pha chế sao? Nơi đây có nhiều cô gái như vậy, anh tùy tiện cho họ tiền, người ta liền đến. Ừm, đừng nói là pha chế rượu, anh muốn làm gì mà chả được! Có cần bắt cóc tôi từ trên giường chạy một quãng xa đến đây không chứ?’
Khóe môi Lãnh Nghị cân lên một nụ cười ái muội: ‘Vậy cô cho rằng, tôi gọi cô đến đây làm gì? Muộn thế này chắc sẽ không gọi cô đến làm việc đúng không?’
‘Anh …’ Lâm Y nhất thời không biết nói sao, mặt lại không chí khí đỏ lên.
‘Qua đây!’ Lãnh Nghị lại bắt đầu giở giọng ra lệnh, ‘Pha rượu!’
‘Tôi không biết!’ Lâm Y xẵng giọng.
‘Tôi dạy cô!’ Giọng hắn càng cứng rắn hơn.
Lâm Y nhắm mắt, thở dài một tiếng, thôi được, tôi đầu hàng! Cô bước chậm rì rì qua đó, đến trước bàn trà quỳ xuống, đôi mắt đen láy nhìn Lãnh Nghị.
‘Cách tôi xa như vậy tôi dạy cô thế nào được? Đến bên cạnh tôi này!’ Lãnh Nghị nhíu mày.
Lâm Y trừng mắt nhìn người đàn ông tuấn mĩ đầy sức quyến rũ kia, dù sao cũng đấu không lại hắn, cô chịu phép nhích lại gần, đến bên cạnh hắn, ngồi xếp bằng trên tấm thảm dày trải sàn.
‘Rượu, đồ uống, đá, mang sang đây!’ Lãnh Nghị ra lệnh, ‘Trước tiên đổ một phần ba whisky vào chiếc ly này …’
Lãnh Nghị vẫn như cũ lười lĩnh dựa vào sofa, nhìn Lâm Y đang bận rộn pha chế ở bên cạnh, môi hắn nhẹ câu lên một ý cười. Hắn rất vừa lòng loại trạng thái này, tựa hồ đây đối với hắn là một loại hưởng thụ.
‘Xong rồi! Của anh đây!’ Lâm Y xoay người lại đặt ly rượu trước mặt người đàn ông đang ngồi nơi sofa.
Lãnh Nghị đón lấy ly rượu, đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi chau mày: ‘Rượu ít quá, không ngon!’
‘Là anh dạy mà, thế nào lại không ngon?’ Lâm Y không ngục nói, ‘Bằng không anh tự mình pha chế thử xem!’
‘Được được, tùy cô muốn pha thế nào cũng được …’ Lãnh Nghị khó có lúc thuận theo người khác thế này.
‘Anh muốn pha mấy ly? Tôi pha hết một lần rồi để ở đây cho anh … Giờ muộn lắm rồi tôi phải vể trước, ngày mai tôi còn có tiết dạy!’ Lâm Y vừa pha rượu vừa hỏi.
Mắt Lãnh Nghị chợt lóe lên, đôi ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, không nói tiếng nào. Thật lâu sau thấy hắn không có phản ứng, Lâm Y quay đầu lại nhìn Lãnh Nghị vừa hay bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn cô, tim Lâm Y đập thình thịch, cô vội xoay đầu lại, một lúc lâu sau mới nói: ‘Tôi pha hết chai rượu này rồi thì tôi về trước!’
Trong phòng bỗng thật yên tĩnh, Lâm Y rất nhanh đã pha hết bình rượu sau đó cô đứng dậy đi đến trước sofa, cầm lấy túi xách vừa nãy ném ở đấy lại quay đầu nhìn Lãnh Nghị nói: ‘Tôi đi đây!’ Vừa nói cô vừa vội vàng bước về phía cửa.
‘Đợi đã!’ Lãnh Nghị nhìn theo bóng cô gái đang đi như chạy, bật kêu lên.
‘Còn muốn gì nữa?’ Lâm Y xoay người lại hỏi.
‘Cô qua đây một lát!’ Vẫn là giọng điệu không cho người ta từ chối như trước. Lâm Y hơi nhíu mày, thoáng suy nghĩ một giây nhưng rồi vẫn bước qua đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Lãnh Nghị ngồi yên nhìn cô, chợt hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cô, ‘Anh lại muốn gì đây?’ Lâm Y kinh hãi lắp bắp, cố sức giãy tay hắn ra nhưng tay hắn cứng như gọng kìm, cô căn bản là không dời được mảy may.
Sau đó cổ tay hắn kéo mạnh, Lâm Y ‘A’ một tiếng, thân thể liền loạng choạng ngã nhào vào lòng hắn, cô ra sức giãy dụa nhưng … rất nhanh đã bị hắn cố trụ thân thể của cô khiến cô muốn động cũng không động được. Một tay Lãnh Nghị xuyên qua mái tóc dài mềm mại của cô, giữ chặt đầu cô bắt buộc cô đối mặt với hắn.
Lâm Y vừa hoảng vừa sợ, cô khẩn trương nhìn gương mặt anh tuấn đang phóng đại trước mắt, ấp a ấp úng nói: ‘Lãnh tổng … xin chú ý thân phận … và địa vị … của anh …’
Lãnh Nghị mặc kệ cô, sóng mũi cao thẳng của hắn chống nơi sóng mũi cô, hơi thở nam tính đầy ái muội phất qua mặt cô, đường cong lãnh khốc của đôi môi mỏng hiện ngay trước mắt tựa hồ như sáp nghiền lên đôi môi anh đào của cô.
Hơi thở nam tính dễ nghe của hắn vây phủ lấy cô, môi mỏng như đao khắc mang theo vị bạc hà thoang thoảng, gương mặt anh tuấn cực kỳ hấp dẫn bày trước mắt cô … Tim Lâm Y đập càng nhanh hơn, trên má không tự chủ được bay lên hai đóa mây hồng …
Không! Mình không thể bị quyến rũ, không thể phạm háo sắc, Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, gian nan cảnh cáo bản thân.
Vì vậy cô dùng sức xoay mặt sang hướng khác muốn cách xa cánh môi hắn một chút nhưng rất nhanh đã bị bàn tay to của hắn xoay trở lại, giống như bên miệng hắn là một món mỹ thực; hắn nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của cô, đôi môi anh đào hồng nhuận, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính vang lên: ‘Tôi thích em! Tối nay lưu lại với tôi!’
Ạ? Quy tắc ngầm sao? Không được! Lâm Y đột nhiên tỉnh táo lại, cô hoảng sợ trừng lớn mắt, dùng sức giãy dụa: ‘Không! Không được! Anh buông tôi ra!’
‘Vì sao không được?’ Lãnh Nghị vẫn cố trụ thân thể cô, sóng mũi cao thẳng của hắn chống nơi chóp mũi xinh xắn của cô, giọng nói đầy từ tính mà bá đạo: ‘Tôi muốn em!’
Hàng mi dài dày rợp của Lâm Y khẽ run, rốt cuộc không giãy dụa nữa, cô yên lặng nhìn gương mặt tuấn tú mê người kia, chậm rãi rũ mắt, cúi đầu nói: ‘Tôi … không có thứ anh muốn!’
Lãnh Nghị hơi mị mắt, nhìn lại cô gái trong lòng, môi hắn nhẹ câu lên, giọng nói mang theo chút trêu chọc: ‘Thứ tôi muốn? Em biết thứ tôi muốn là gì sao?’
‘Tôi … không phải Ngọc nữ như họ nói …’ Ánh mắt Lâm Y có chút trống rỗng mơ hồ, cô biết những kẻ có tiền thường thật để ý điểm này, nếu cô không còn là xử nữ, người đàn ông này khẳng định sẽ không còn hứng thú!’
Sóng mắt Lãnh Nghị khẽ động, khóe môi hắn vẫn câu lên như cũ, sau một lúc lâu, giọng nói đầy trêu tức lại vang lên: ‘Như vậy, lần đầu tiên của cô là cho ai?’
Mặt Lâm Y chợt trắng bệch, nơi trái tim đau kịch liệt, đoạn ký ức mà cô không bao giờ muốn nhớ lại đó lại thấp thoáng trong đầu. Đáy mắt cô như dâng lên một tầng sương mù, thất thần nhìn người đàn ông trước mặt …
Lãnh Nghị rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm tình khác thường của cô gái trong lòng, hắn hơi buông lỏng cô ra, hắn nhìn thấy một giọt nước mắt trong suốt lóng lánh như trân châu, còn có ánh mắt thất thần của cô …
‘Lâm Y …’ Lãnh Nghị hơi ngẩn người, không khỏi nhẹ giọng kêu.
‘Anh buông tôi ra! Tôi muốn trở về!’ Giọng Lâm Y nghẹn ngào nhưng lạnh như băng. Mắt Lãnh Nghị chớp động, hắn yên lặng nhìn cô rồi chậm rãi buông tay. Lâm Y rời khỏi lòng hắn đứng thẳng dậy, chạy như trốn ra khỏi phòng, nước mắt tuôn như mưa …
Chương 18: Tránh né
Một đêm này Lâm Y mất ngủ! Cô muốn trốn khỏi người đàn ông lạnh lùng kia, mặc kệ hắn thật lòng cũng được, gặp dịp thì chơi cũng được, cô đều phải cách hắn thật xa. Cô và hắn, họ căn bản là người của hai thế giới.
Huống gì hắn chỉ nói “thích” chứ không phải là “yêu”! Có thể thích rất nhiều người nhưng yêu thì chỉ có một!
Làm món đồ chơi của hắn sao? Không, cô sẽ không … yêu? Yêu không nổi …
Loại hào môn thiếu gia như hắn lại có mấy người biết tình yêu là gì?
Sáng ngày hôm sau, tại văn phòng tổng giám đốc của LS quốc tế, Lãnh Nghị đang ngồi phía sau chiếc bàn làm việc rộng rãi của mình, ngưng thần trầm tư hồi lâu mới ấn một phím nơi điện thoại bàn: ‘Ngãi Mỹ, mời Lâm tiểu thư qua đây một lát …’
‘Lãnh tổng, Lâm tiểu thư hôm nay xin nghỉ ốm …’ Giọng Ngãi Mỹ từ loa ngoài truyền lại.
Lãnh Nghị ngẩn người, bàn tay ấn điện thoại khựng lại một chút, ánh mắt sắc bén của hắn thoáng ảm đạm, một lúc lâu sau hắn mới rời tay khỏi điện thoại, chậm rãi ngồi lại nơi ghế, mắt khép hời, một cảm giác mất mát chợt dâng lên trong lòng …
Có lẽ, khi Lâm Y biết được chân tướng sự thật, cả đời cô cũng sẽ không tha thứ cho hắn …
Buổi chiều, Lăng Nhất Phàm đến phòng làm việc của Lãnh Nghị, Lãnh Nghị nhìn người bạn học cũ này tiến vào, không nói tiếng nào.
Lăng Nhất Phàm đặt một phong bì lên bàn làm việc của Lãnh Nghị, hắn quét mắt về phía phong thư, phía ngoài để trống, không có bất cứ chữ nào, mắt Lãnh Nghị lại chuyển về phía Lăng Nhất Phàm.
Lăng Nhất Phàm thoải mái ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lãnh Nghị, nhìn hắn, miệng mỉm cười: ‘Lãnh thiếu, đây là thư từ chức của Lâm Y, xin anh phê chuẩn!’
Mày Lãnh Nghị hơi nhướng lên, mắt hắn lần nữa chuyển về phía phong thư đặt trên bàn, khựng lại chốc lát rồi mới cầm lấy phong thư, ngón tay thon dài lấy từ bên trong ra một trang giấy …
Lá thư từ chức viết rất đơn giản, không có mấy chữ, chỉ là nói bản thân không thể đảm nhiệm công việc ở LS quốc tế, vẫn thấy trở về trường học là thích hợp hơn cả, tin rằng trường học sẽ phái người có năng lực tốt hơn đến tiếp nhận công tác, xin Lãnh tổng phê chuẩn cho phép được từ chức.
Mặt Lãnh Nghị không chút biểu cảm đem lá thư từ chức bỏ vào lại trong phong bì, ném ở trên bàn. Ánh mắt sắc bén lần nữa trở lại trên người Lăng Nhất Phàm, một lúc lâu sau mới câu lên một ý cười lạnh lùng: ‘Lá thư từ chức này, bảo cô ấy tự đem đến đây!’
‘Cô ấy không muốn đến. Tôi là bạn trai của cô ấy cho nên tôi thay cô ấy mang đến!’ Lăng Nhất Phàm nói thật rõ ràng, hắn không kiêu không nịnh nhìn thẳng vào mắt Lãnh Nghị, nghe hắn cười lạnh một tiếng: ‘Thật vậy sao? … Tôi không phê chuẩn!’
Không khí trong phòng nháy mắt có chút cứng ngắc, hai người đàn ông lạnh lùng nhìn nhau, một lúc lâu sau Lăng Nhất Phàm mới lạnh nhạt nói: ‘Cho dù anh không đồng ý thì cô ấy cũng sẽ không đến đây làm nữa … Cô ấy vốn không phải là nhân viên ở đây!’
Lãnh Nghị cười lạnh nói: ‘Cô ấy làm cho trường đại học H thì chẳng khác nào là nhân viên của tôi. Tôi có thể khai trừ cô ấy bất cứ lúc nào!’
Lăng Nhất Phàm nhìn Lãnh Nghị chăm chú: ‘Anh khai trừ cô ấy thì tốt quá! Bạn gái của tôi có hay không có công việc này cũng không sao cả!’
‘Vậy vì sao phải đến đây đưa tôi thư từ chức?’ Lãnh Nghị nói một cách châm chọc.
‘Đó là bởi vì Lâm Y muốn làm như vậy …’ Đáy mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, thực ra hắn biết công việc ở trường đại học H này đối với Lâm Y mà nói quan trọng đến mức nào, cô hoàn toàn không muốn mất đi công việc này …
‘Cho nên cậu biết rất rõ, Lâm Y không hề muốn mất đi công việc ở trường đại học H, đúng không? Cho nên, cô ấy muốn giữ lại công việc này thì đích thân đến đây tìm tôi!’ Giọng nói lạnh như băng của Lãnh Nghị mang theo chút khiêu khích.
Trong phòng bầu không khí trầm mặc lại bao trùm, một lúc sau giọng lạnh băng của Lãnh Nghị cất lên lần nữa: ‘Lăng thiếu, nếu như cậu có việc gì làm thì đi trước đi, tôi còn có việc!’
Lăng Nhất Phàm nhíu mày nhưng rốt cuộc cũng khuất phục, cố nhịn cơn tức nhìn người đàn ông lãnh ngạo đối diện: ‘Lãnh thiếu, buông tha cho Lâm Y đi. Coi như nể tình chúng ta là bạn học cũ, cho tôi chút mặt mũi đi!’
‘Được thôi, điều kiện là cậu tránh cô ấy xa một chút!’ Môi mỏng của Lãnh Nghị không chút lưu tình phun ra mấy chữ.
Lăng Nhất Phàm nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: ‘Lãnh Nghị, anh thật sự yêu Lâm Y sao? Liệu anh có yêu cô ấy thật không hay chỉ là nhất thời hưng trí, coi cô ấy như một món đồ chơi?’
Đôi mày kiếm của Lãnh Nghị chau lại, sóng mắt không ngừng xao động, hắn có một chút
Lăng Nhất Phàm nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, một lúc lâu sau mói trầm giọng nói: ‘ Lãnh Nghị, anh thật sự có tình yêu với Lâm Y sao? Anh có phải thật sự yêu cô thấy thật không? Hay chỉ là nhất thời hưng trí, xem cô ấy như một món đồ chơi mà thôi?’
Đôi mày kiếm của Lãnh Nghị nhíu chặt, sóng mắt không ngừng xao động, có chút trì đốn chừng như đang suy ngĩ gì đó, lẳng lặng không nói một lời.
‘Nếu như anh đã không thể xác định liệu mình có tình yêu hay không, có yêu cô ấy hay không … vậy đối với cô ấy không công bình!’ Lăng Nhất Phàm nói rồi đứng dậy, nhìn Lãnh Nghị nãy giờ vẫn trầm mặc không nói một lời, nói tiếp, ‘Nếu như anh đã không thể cho cô ây tình yêu, vậy thì buông tha thôi …’
Nhìn theo bóng Lăng Nhất Phàm đang rời khỏi văn phòng, trong nháy mắt mắt Lãnh Nghị như mất đi rồi sự sắc bén thường ngày, một sự ảm đạm dâng lên trong đáy mắt, một cảm giác nặng nề từng chút từng chút một đè nặng lòng hắn …
***
Sáng sớm hôm sau, tranh thủ đến LS Quốc tế trước giờ làm việc, Lâm Y đến căn phòng làm việc nhỏ của mình nơi tầng 22, sửa sang mọi thứ lại ngăn nắp, vật dụng cá nhân thì cho vào một hộp giấy. Cô bưng chiếc hộp giấy nhỏ ấy lẳng lặng rời khỏi văn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vừa ngước mắt liền nhìn đến cánh cửa phòng kia, đó là văn phòng của Lãnh Nghị, vẫn như cũ đóng chặt, Lâm Y thoáng dừng bước chân, đôi mắt đen láy như đông cứng lại trong một giây, sau đó dứt khoát cất bước về phía thang máy.
Bước chân Lâm Y vừa bước ra cửa lớn của tòa cao ốc tổng bộ liền nhìn thấy hai chiếc xe vừa ngừng trước cửa tổng bộ tiếp đó vài vệ sĩ nghiêm cẩn trong bộ Tây trang màu đen bước xuống đứng xung quanh chiếc xe Rolls-Royce phía sau, một người áo đen đến bên cạnh xe, đưa tay mở cửa.
Lãnh Nghị bước xuống xe, vẫn như cũ Tây trang thủ công khéo léo, vẫn như cũ thân hình cao lớn rắn rỏi, vẫn gương mặt tuấn mỹ lại hết sức lạnh lùng. Lâm Y ngẩn người, lúc này dù muốn tránh cũng không kịp, cô chỉ có thể ngơ ngác đứng một ben, nhìn đoàn người đang đến càng lúc càng gần mình.
Ánh mắt lạnh mạc của Lãnh Nghị chỉ dừng lại một giây trên người Lâm Y sau đó liếc qua chiếc hộp giấy trong tay cô, sóng mắt hơi xao động rồi lập tức biến mất không còn chút tông tích. Hắn vẫn bước về phía trước, bước chân mạnh mẽ dứt khoát, một đám vệ sĩ theo sát phía sau, bọn họ từng người từng người bước qua Lâm Y, không ai có chút biểu cảm nào dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng quen biết …
Cảm giác lạnh lùng đột ngột này khiến Lâm Y có chút hít thở không thông, nơi mũi có chút ê ẩm chua xót, có chút khó chịu, cô đứng lặng một hồi lâu mới cất bước, chậm rãi rời đi …