Phía trước đỗ lại hai chiếc xe, người đàn ông dừng bước chân, một đám người đi phía sau cũng dừng lại, một người trong số đó nhanh chóng tiến đến, cúi đầu đứng ở bên cạnh người đàn ông chờ lệnh.
‘Đưa cô ấy trở về!’ Người đàn ông luôn luôn kiệm lời nhưng người áo đen kia có thể hiểu thật chính xác ý của hắn. Hắn gật đầu đáp nhanh: ‘Được ạ!’ sau đó quay về bên cạnh hai cô gái, nhìn Trương Tiểu Mạn nói: ‘Mời lên xe, chúng tôi đưa cô về nhà!’
Tiểu Mạn nhìn người đàn ông áo đen lại nhìn sang Lâm Y, đáy mắt tràn ngập sợ hãi, cô giữ chặt cánh tay Lâm Y, lắp bắp nói với người áo đen: ‘Không … không đi … chúng tôi muốn đi cùng nhau …’
‘Tôi đi cùng cô ấy!’ Lâm Y nỗ lực bình ổn cảm xúc đang khủng hoảng của mình, nhìn người áo đen nói rồi kéo tay Tiểu Mạn đi về chiếc xe phía trước.
Nhưng cánh tay Lâm Y chợt bị giữ chặt, chính là tay của người áo đen đeo mặt nạ, cô cả kinh quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt sắc bén như câu hồn người sau đó là giọng nói lạnh như băng của hắn truyền đến: ‘Cô đi theo tôi!’
Đón lấy ánh mắt sắc bén của hắn, lòng Lâm Y không hiểu sao lại điềm tĩnh trở lại, dù sao cũng đã từng như vậy, còn sợ cái gì?
‘Không!’ Trương Tiểu Mạn hoảng hốt thét lên, thân thể lại bắt đầu run lên không ngừng.
‘Tiểu Mạn đừng sợ! Đừng sợ!’ Lâm Y dùng sức giãy khỏi đôi bàn tay to kia, trở lại vỗ vỗ bả vai Trương Tiểu Mạn, nhẹ giọng an ủi: ‘Không có gì đâu, yên tâm đi …’
‘Đưa đi!’ Người đàn ông mang mặt nạ bạc rõ ràng đã không kiên nhẫn nữa, hắn lạnh lùng ra lệnh. Trương Tiểu Mạn liền đó bị kéo đi, trong tiếng thét chói tai của cô, bị đẩy vào một chiếc xe …
Nhìn theo chiếc xe chạy càng lúc càng xa Lâm Y mới quay lại, lạnh lùng nhìn về phía chiếc mặt nạ luôn làm người ta e sợ kia, đôi mắt đen sắc bén sau mặt nạ cũng đang nhìn cô.
Lâm Y thu hồi tầm mắt, trong khoảnh khắc có chút thất thần, sau đó cô dứt khoát nhấc chân, bước về phía con đường mòn dẫn xuống núi. Cô không muốn ngồi xe của hắn, cô định tự mình xuống núi sau đó đón một chiếc taxi …
Trước mặt cô ngay lập tức bị chắn lại bởi vài người áo đen, như một loại tường đồng vách sắt. Không thể vượt qua, Lâm Y nhìn về phía họ, tức giận nói: ‘Tránh ra!’ Nhưng những người kia vẫn thờ ơ.
‘Để cô ấy đi đi!’ Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp mà lạnh như băng, những người áo đen phía trước gật đầu sau đó lập tức tránh ra, đứng ở một bên. Lâm Y không nhìn bất kỳ người nào chỉ hướng về phía con đường mòn bước nhanh.
Người đàn ông mang mặt nạ dõi theo bóng dánh nhỏ nhắn càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ, sóng mắt khẽ chớp động dường như đang suy xét điều gì tiếp đó liền cất bước đuổi theo bóng người phía trước.
Đám người áo đen lập tức đuổi theo phía sau, người mang mặt nạ ngừng bước, nhẹ khoát tay, một đám người phía sau cũng dừng bước chân, hướng mắt về phía người mang mặt nạ chờ lệnh.
‘Không cần đi theo ta, đến chân núi chờ!’ Từ phía sau chiếc mặt nạ màu bạc vọng đến giọng nói uy nghiêm của người đàn ông.
‘Dạ!’ Phía sau người cầm đầu nhóm áo đen cúi đầu đáp, lúc hắn ngẩng đầu lên, bóng người cao lớn phía trước đã đi xa …
Dưới ánh trăng, con đường mòn hẹp đầy đá sỏi lóe lên một tia sáng nhạt, kéo dài thẳng đến chân núi, hai bên con đường mòn đầy các bụi cây dại, thỉnh thoảng trong rừng lại truyền đến tiếng kêu của một loài vật nào đó.
Lâm Y chừng như quên hết sợ hãi, cô kéo lê đôi chân mỏi mệt dọc theo con đường nhỏ, chân cao chân thấp bước loạng choạng. Trong đầu có một âm thanh không ngừng vang lên, người mang mặt nạ kia đúng là đã cứu cô! Lâm Y đột nhiên muốn khóc.
Vì một giây thất thần đó, một chân Lâm Y đạp vào khoảng không, theo một tiếng thét chói tai, cả người cô mất đi cân bằng, lăn xuống sườn dốc, đập vào một bụi cây ven đường …
Dưới ánh trăng mờ ảo, bốn chung quanh tối mịt đến đáng sợ. Trong lòng Lâm Y không ngừng run lên, cô muốn nhanh chóng bò dậy nhưng mới lồm cồm đứng dậy thì mắt cá chân bên trái truyền đến một cơn đau, đau đến cô bật kêu ra tiếng, thân thể lần nữa không trụ được ngã nhào xuống bụi cây …
Ngay lúc Lâm Y tưởng mình hết đường xoay sở, một bóng đen chợt phủ trùm lấy cô. Vụt ngẩng đầu lên, Lâm Y nhìn thấy cái bóng thon dài đang đứng trước mặt cô, chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt hắn dưới ánh trăng lóe lên một màu sáng nhạt. Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn hắn, đáy mắt một mảnh trống rỗng.
Cái bóng đó nhanh chóng đến gần Lâm Y đồng thời đưa tay vòng qua thắt lưng cô, kéo vào lòng mình, tay kia thì nắm chặt một cành cây to, chỉ dùng một chút sức, hắn và cả cô gái trong lòng đã dễ dàng nhảy lên mặt đường.
‘Mau buông tôi ra!’ Lâm Y cúi đầu quát, giãy dụa tìm cách trượt xuống từ đôi tay hắn … Ánh mắt thâm thúy của người đàn ông vẫn nhìn cô, không nói gì. Lâm Y trừng mắt nhìn hắn, bốn mắt giao nhau, đáy mắt hắn thoáng có chút xao động, rốt cuộc cũng chịu thả tay khỏi thắt lưng cô.
Nhưng chân Lâm Y vừa chạm đất thì cơn đau nơi mắt cá chân trái vẫn khiến cô nhíu chặt mày, một chân thì đứng không vững, cô chỉ đành chậm rãi ngồi xuống rìa đường, tự xoa nắn mắt cá chân mình.
Người đàn ông chỉ nhìn cô thêm một giây rồi lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, không một tiếng động vươn bàn tay to kéo chân trái của cô về phía mình. Lâm Y dùng sức giãy dụa muốn rụt chân về nhưng chỉ phí công vô ích, bàn tay kia như chiếc kìm sắt, cô căn bản là vô phương nhúc nhích.
Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng xoa nắn mắt cá chân của cô gái, đột nhiên tay hắn gia tăng độ mạnh, chuẩn xác nắm lấy bộ vị bị thương, tay kia thì nắm chặt bàn chân cô, dùng sức xoay …
‘Á, đau chết mất … anh buông tay …’ Sự đau đớn kịch liệt tức khắc truyền khắp toàn thân khiến Lâm Y nhịn không được thét lên một tiếng, mồ hôi trong nháy mắt toát ra trên trán. Cô đánh mạnh về phía người đàn ông trước mặt, cả giận nói: ‘Anh buông tay, buông tay …’
Người đàn ông mặc kệ cô, tùy ý cho cô đánh trên người hắn, chỉ tiếp tục nhẹ nhàng xoa nắn nơi mắt cá chân.
Chừng như đã đánh mệt, Lâm Y rốt cuộc dừng tay, người đàn ông cũng buông tay khỏi chân cô, Lâm Y vội giật mạnh chân về. A! Hình như đã bớt đau rất nhiều …
Trước khi Lâm Y hoàn hồn lại đã thấy thân thể mình đột nhiên bị nhấc lên nhẹ nhàng, người đàn ông kia ôm ngang cô trên tay, đi nhanh về phía chân núi.
Trong tay hắn Lâm Y không ngừng giãy dụa, cô nhìn chiếc mặt nạ bạc sáng lấp lánh dưới trăng một lúc lâu mới lạnh giọng nói: ‘Anh đừng tưởng rằng làm như vậy tôi sẽ tha thứ anh!’
Khóe môi người đàn ông hơi gợi lên một ý cười châm chọc: ‘Tôi không định làm cho cô tha thứ tôi!’
Lâm Y tức giận thu hồi tầm mắt, không hé môi. Người đàn ông cũng im lặng chỉ nhanh chóng lần theo con đường mòn bước xuống chân núi. Từ trong rừng trong bóng đêm không ngừng truyền đến tiếng kêu kỳ quái của các loại chim, thú …
Thực tế trong đêm ngọn núi này thật đáng sợ, Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía người đàn ông, nương theo ánh trăng có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong của gương mặt kia, rõ ràng như điêu khắc …
Rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng đèn, hai người kể như bình an thoát khỏi khu rừng, cách đó không xa trên đường lớn, vài chiếc xe đã dừng sẵn, rất nhiều người áo đen đang đứng im lặng ngoài xe.
Người đàn ông ôm Lâm Y trong tay bước nhanh về phía trước, một người áo đen nhanh chóng mở cửa sau xe, người đàn ông đẩy cô vào trước rồi chính mình cũng theo vào.
Chương 26: Tôi lại cứu cô lần thứ hai
Xe lao vun vút trong màn đêm. Lâm Y hơi nhíu mày, đôi mắt trống rỗng, đờ đẫn nhìn về một điểm vô định, giọng cũng lạnh băng vô hồn: ‘Anh muốn mang tôi đi đâu?’
‘Đưa em về nhà!’ Giọng người đàn ông tuy vẫn lạnh như băng nhưng đã pha chút nhu hòa.
Sóng mắt Lâm Y khẽ xao động, cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn chiếc mặt nạ lạnh như băng kia, người mang mặt nạ thì hờ hững nhìn về phía trước, cũng không hề có ý định nhìn Lâm Y; nhìn một lúc Lâm Y chậm rãi xoay người ngồi thẳng lại, khoang xe chìm vào trầm mặc, không hề có một tiếng động nào.
Thật lâu thật lâu, giọng nói của Lâm Y lần nữa mơ hồ cất lên: ‘Vì sao muốn cứu tôi?’
Ánh mắt dấu sau chiếc mặt nạ chừng như lại nhu hòa thêm một chút, khóe môi lãnh ngạo nhẹ câu lên nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: ‘Đi ngang qua, tiện tay mà thôi!’
‘Nhưng, các người vốn là người cùng phe …’ Lâm Y rũ hàng mi dài, giọng thật nhỏ, chừng như đang lẩm bẩm nói với chính mình.
Người mang mặt nạ hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô gái đang cúi đầu bên cạnh, ánh mắt sắc bén hơi lóe lên, mang theo chút ý cười: ‘Chúng ta mới là cùng một phe, em là món lễ vật mà bọn họ đem tặng cho tôi …’
‘Bọn họ vì sao phải tặng lễ vật cho anh? Chính bởi vì anh với bọn cùng ác liệt như nhau!’ Lâm Y nhắm mắt lại, chuyện xưa một màn không chịu nổi kia lại cuồn cuộn dâng trong đầu, giọng cô có chút run rẩy, hổ thẹn không thôi.
Người người cũng không muốn so đo với Lâm Y, hắn chỉ khẽ nhếch môi cười, không lên tiếng nữa. Lâm Y cũng không nói gì thêm. Trong khoang xe lần nữa lại rơi vào im lặng …
‘Ngừng xe!’ Bên tai chợt vang lên giọng nói dứt khoát của người đàn ông. Lâm Y giật mình, vội mở mắt ra đã thấy chiếc xe an ổn dừng bên vệ đường.
Phía sau mấy chiếc xe của vệ sĩ cũng theo đó dừng lại, chỉ ngắn ngủi vài giây, cửa xe nơi người đàn ông mang mặt nạ ngồi đã xuất hiện một người đàn ông, hắn lên tiếng gọi: ‘Thiếu gia…’ thì ngừng lại, đợi người đàn ông ra lệnh.
‘Đi mua một tuýp thuốc xoa trị bong gân!’ Giọng nói trầm thấp, vẫn hơi khàn khàn như cũ nhưng sự uy nghiêm bức người cùng khí thế bá đạo cũng không hề thiếu.
Lâm Y ngẩn người, không tự chủ được nhìn về phía gương mặt người đàn ông được giấu sau chiếc mặt nạ. Sườn mặt kia tuy bị che mất phần lớn nhưng có thể nhận ra vẻ anh tuấn bức nhân nhưng cũng lạnh mạc đến vô cùng, không có chút biểu cảm nào.Lâm Y ảm đạm thu hồi tầm mắt, nhìn mông lung ngoài cửa sổ.
‘Được!’ Người áo đen đáp lời rồi vội chạy đi; Lâm Y lúc này mới nhìn thấy, xa xa xéo về phía trước là một tiệm thuốc …
Không lâu sau người áo đen cầm một tuýp thuốc xoa trở lại, đưa cho người đàn ông qua cửa sổ. Đôi mắt lạnh mạc của người đàn ông nhìn qua một lượt rồi mới đưa tuýp thuốc cho Lâm Y, giọng nói vẫn lạnh nhạt, vẫn như thế kiệm lời: ‘Xem hướng dẫn sử dụng rồi tự xoa …’
Đáy mắt Lâm Y khẽ xao động, do dự một chút nhưng rồi vẫn nhận lấy, sau đó cô dựa người vào lưng ghế, đôi mắt mông lung nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu hỗn loạn đến cực điểm. Lâm Y nhíu mày, nhắm chặt mắt, không muốn suy nghĩ gì nữa …
Xe không một tiếng đồng ngừng trước cửa ký túc xá, Lâm Y vẫn như cũ nhắm mắt dựa vào lưng ghế, người đàn ông cũng không nói gì, cũng không thúc giục, chỉ lặng lẽ ngồi đấy, không có bất kỳ hành động nào.
Lâm Y rốt cuộc cũng cảm giác được xe đã dừng lại, cô chậm rãi mở mắt mới phát hiện thì ra đã đến ký túc xá, cô hơi ngẩn người rồi vội đưa tay mở cửa xe.
Ngay khi vừa định bước xuống xe thì giọng nói khàn khàn nhưng đầy từ tính lại mang theo một chút trêu chọc của người mang mặt nạ mới vang lên sau lưng cô: ‘Tôi đã cứu em hai lầm, không cảm ơn tôi chút nào sao?’
Chợt cảm thấy giọng nói cùng giọng điệu kia có chút quen thuộc, Lâm Y vội quay đầu nhìn lại, nhưng cái cô nhìn thấy chỉ là một chiếc mặt nạ màu bạc lạnh như băng. Lâm Y lắc mạnh đầu. Không thể nào! Trên đời này người có giọng nói giống nhau nhiều lắm!
“Phanh” một tiếng sập mạnh cửa xe lại, cô bước thẳng vào ký túc xá.
Người đàn ông trong xe dõi theo bóng Lâm Y dần khuất sau cánh cửa ký túc xã, bên môi chậm rãi câu lên một nụ cười, hắn hy vọng từ từ có thể tiêu trừ hận ý của cô gái này dành cho hắn … Nhẹ thốt một tiếng “Đi!”, xe bắt đầu quay đầu tăng tốc chạy về hướng ngược lại.
Người đàn ông ngồi tựa và lưng ghế, trầm tư suy nghĩ, một lát sau hắn mới lấy điện thoại trong túi ra, điểm nhẹ mở lên màn hình, nhìn chằm chằm một dãy số điện thoại xem ra là mới gọi đến không lâu sau đó hắn quay nhanh một phím: ‘Giúp tôi tra xem số điện thoại này là từ đâu gọi đến? Là ai gọi?’
Tối hôm nay lúc hắn đang ở thư phòng làm việc thì nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ, báo với hắn chuyện Mạc Hưng đã cướp đi Lâm Y, hắn mới vội vàng đuổi theo đến đó …
Người báo tin cho hắn rốt cuộc là ai đây chứ?
Ngày hôm sau Lâm Y xin nghỉ một ngày, cô đến cục cảnh sát báo án … Đối với cô mà nói, chỉ còn có một cách này thôi!
Nữ cảnh sát trẻ tuổi nhìn Lâm Y, lạnh nhạt nói: ‘Lâm tiểu thư, vụ án mà cô báo một là không có chứng cứ gì đáng nói, hai là chuyện này đã qua hơn nửa năm rồi, chỉ sợ rất khó điều tra được!’
‘Vậy còn chuyện tối hôm qua thì sao?’
‘Chuyện tối qua thuộc về vụ án chưa thực hiện được, chúng tôi sẽ tìm đương sự điều tra … Cô về trước đi, có tin tức gì chúng tôi sẽ báo với cô!’
Bước ra khỏi tòa nhà cục cảnh sát, Lâm Y nhận được điện thoại của Trương Tiểu Mạn, giọng của cô có chút khàn, có vẻ như đã khóc rất nhiều: ‘Lâm Y, hôm nay đã đuổi việc mình rồi …’
Đáy mắt Lâm Y chợt tối lại, cô sớm đã đoán được sẽ có kết quả thế này, chỉ đành an ủi Tiểu Mạn: ‘Tiểu Mạn, bạn đừng sốt ruột, mình giúp bạn tìm thử xem có công việc nào thích hợp không. Mấy ngày này bạn cứ tranh thủ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt …’
‘Lâm Y, bạn nhất định phải giúp mình …’ Giọng Trương Tiểu Mạn đầy bất lực.
‘Ừm, bạn nghỉ ngơi đi, đợi tin của mình!’
Buông điện thoại xuống, Lâm Y vẫn ngồi nguyên tại chỗ ngẩn người thật lâu. Tìm Lăng Nhất Phàm sao? Nhưng anh ta xuất ngoại rồi. Tìm Lãnh Nghị sao? Không được! Người đàn ông lạnh lùng đó… cô đã cự tuyệt anh ta rồi!
Trong đầu óc hỗn loạn của Lâm Y rốt cuộc nghĩ ra được một người: ‘Ngãi Mỹ! Cô ấy là thư ký trực tiếp của Lãnh Nghị, nhờ cô ấy ở một LS quốc tế lớn như vậy tìm một công việc chắc không phải là một chuyện khó khăn.
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Y liền gọi điện thoại ngay cho Ngãi Mỹ …
Ngãi Mỹ là người thông minh, vừa buông điện thoại xuống ánh mắt liền không tự chủ được liếc về phía văn phòng tổng giám đốc, lẳng lặng suy nghĩ một chút rồi nhấc điện thoại lên, đánh vào phòng tổng giám đốc.
Lúc Ngãi Mỹ bước vào văn phòng của Lãnh Nghị, Lãnh Nghị đang ngồi ngơi chiếc ghế rộng rãi của mình trầm tư suy nghĩ gì đó. Ngãi Mỹ do dự một chút mới lên tiếng: ‘Lãnh tổng, vừa nãy Lâm Y tiểu thư gọi điện thoại đến, nói có một người bạn muốn tìm một công việc, hỏi tôi liệu có thể thu xếp được không?’
Ánh mắt Lãnh Nghị vẫn lãnh mạc không hề xao động, một lúc sau mới nói với giọng lạnh như băng: ‘Loại chuyện nhỏ nhặt này cô tự thu xếp là được rồi, không cần báo cáo với tôi!’
‘Được, tôi hiểu rồi!’
‘Còn nữa, cô chuẩn bị một chút, tôi lập tức phải đi Âu Châu một chuyến…’
‘Dạ! Lãnh tổng … còn chuyện gì sao?’ Ngãi Mỹ dè dặt cẩn trọng hỏi.
Lãnh Nghị trầm ngâm một lúc rồi lại ra lệnh: ‘Cô gọi trưởng phòng Vương của phòng kế hoạch đến đây một chút.’
‘Dạ, Lãnh tổng!’ Ngãi Mỹ bước ra khỏi văn phòng. Buổi chiều hôm đó cô thu xếp cho Trương Tiểu Mạn một công việc ở bộ phận PR thuộc LS quốc tế …
Khi bóng dáng cao lớn đã có chút phát phì của trưởng phòng Vương của phòng kế hoạch xuất hiện ở văn phòng của Lãnh Nghị, ông tươi cười hơi hướng về Lãnh Nghị cúi chào: ‘Lãnh tổng, tìm tôi có việc sao?’
‘Chuyện tôi dặn thu mua cổ phiếu của Mạc thị đã tiến triển đến đâu rồi?’
‘Mọi chuyện đều tiến triển thật thuận lợi. Tôi đã làm đúng theo ý của Lãnh tổng, âm thầm thu mua cổ phiếu của họ … Lãnh tổng, hiện tại Mạc thị đã là có tiếng không có miếng, chúng ta có thể thu mua bất cứ lúc nào …’ Trưởng phòng Vương dương dương đắc chí, tự tin như nắm chắc phần thắng trong tay.