Nàng thích Vinh vương, tất nhiên sẽ thấy sót hắn, bây giờ Vinh vương bị tiểu tử trước mắt này đánh thành như vậy, ý định giết chết hắn nàng cũng có.
“Vương gia, trước cho Ngọc Nhi xả giận giúp ngươi được không??” Lúc nàng xoay đầu nói với Hách Liên Dực liền lập tức khôi phục lại bộ dáng tiểu nữ nhi tính tình ôn nhu.
Hách Liên Dực gật đầu, hành động xem như là đồng ý.
Tại lúc này, một tiếng vó ngựa đột ngột vang lên, tiếng động từ xa dần đến gần.
Diệp Thanh Ngọc đem Băng Ngọc Liên đặt vào tay Hách Liên Dực, tiếp theo rút kiếm của một thị vệ gần đó, chỉa thẳng vào Thanh Linh: “Dân đen, ngươi đánh vào mặt Vương gia, bổn Tiểu thư sẽ dùng thanh kiếm này rạch nát mặt của ngươi.”
Muốn phá hủy mặt mũi của nàng, Diệp Thanh Ngọc cũng thật ngoan độc, quả không hổ là Đại tỷ.
Kiếm, từng bước đến gần mặt Thanh Linh, nàng cúi thấp đầu, đùi phải thả lỏng, cầm một viên đá trong tay lên chuẩn bị bắn vào tay cầm kiếm của Diệp Thanh Ngọc, tiện tay đoạt lại kiếm, dùng nàng ta uy hiếp Hách Liên Dực mở đường lui. Nàng tin chắc Diệp Thanh Ngọc vẫn còn hữu dụng với Hách Liên Dực, hắn chắc sẽ để ý đến tánh mạng của Diệp Thanh Ngọc.
Lúc mũi kiếm rét lạnh sắp va chạm vào da thịt Thanh Linh, đột nhiên, ‘keng’ một tiếng, kiếm trong tay Diệp Thanh Ngọc bị một ly trà đánh trúng, rơi xuống đất. Diệp Thanh Ngọc vừa định chửi ầm lên là kẻ nào to gan không có mắt dám đánh rơi kiếm của nàng, khóe mắt lướt qua chiếc xe ngựa có chút quen thuộc, lập tức liền ngậm chặt miệng lại.
“Vinh vương quả thật rất có bản lãnh!” Giọng nói ẩn chứa châm chọc từ bên trong xe ngựa truyền ra, âm lượng không lớn nhưng lực xuyên thấu rất mạnh, người ở đây đều có thể nghe rõ ràng tường tận. Giọng nói thanh nhuận dễ nghe, lại khiến cho người khác có loại cảm giác bị áp bách trầm trọng.
“Tần tướng là có ý gì??” Hách Liên Dực không vui nhíu mày.
Hiện giờ, Tần Liễm là đối thủ một mất một còn với Hách Liên Dực, trong lòng Thanh Linh mơ hồ có chút hưng phấn. Hách Liên Dực và Tần Liễm từ đầu vốn nước sông không phạm nước giếng, nhưng từ khi Tần Liễm và Tĩnh vương Hách Liên Thành lập ra mối quan hệ tốt, đứng phe đối lập với Hách Liên Dực, hai người từ đó mới thành đối thủ một mất một còn.
Hách Liên Thành từ nhỏ bị lưu lạc ở nhân gian, may mắn được một tiên sinh dạy học đem về nuôi dưỡng, từ nhỏ đã được dạy dỗ huấn luyện rất tốt, tuyệt đối không thua kém với bất kì Hoàng tử lớn lên trong cung nào. Nhiều năm qua, Hoàng thượng liên tục phái người tìm kiếm Hách Liên Thành, cuối cùng hơn một tháng trước cũng tìm thấy hắn, Hoàng thượng rất nhanh đã cho hắn nhận tổ quy tông, phong làm Tĩnh vương.
Tĩnh vương vừa trở về đã rất được Thánh sủng, Hoàng thượng đối với hắn là cầu gì cho nấy, không ít đại thần trong triều cũng bắt đầu rối rít chuyển hướng sang phe Tĩnh vương.
Thanh Linh nghe Tĩnh vương rất được Thánh sủng thì thật rất muốn vỗ tay khen hay, Hách Liên Dực tuyệt đối không ngờ tới, thật vất vả đến phế tận tâm tư mới diệt được Thái tử, bây giờ lại xuất hiện thêm một nhân vật Tĩnh vương. Hiện giờ, Tĩnh vương lại được Tần tướng tay nắm trọng quyền ủng hộ, Hách Liên Dực muốn động tới Tĩnh vương, sợ là không dễ.
Trong xe truyền ra trận tiếng cười thanh nhuận: “Vinh vương thua Công tử Lâm Mạch trước mặt nhiều người trong cuộc tranh tài ‘thăng thiên chiết nguyệt’, chẳng lẽ là không phục??”.
Công tử Lâm Mạch là danh phận giả để Thanh Linh tham gia trận đấu đêm nay.
Hách Liên Dực còn chưa kịp trả lời, giọng nói kia lại tiếp: “Cho nên mới đem người bí mật tìm Công tử Lâm Mạch, ỷ vào nhiều người, ép buộc Công tử Lâm Mạch giao ra Băng Ngọc Liên, một trong những phần thưởng của cuộc thi Vinh vương bại trận đêm nay, haha, bản lãnh lấy quyền thế bức người của Vinh vương thật sự là quá cao tay”
Hách Liên Dực nghe được ý tứ châm biến chê hắn không đủ bản lãnh trong lời nói của Tần Liễm, thua không dám thừa nhận, còn ỷ thế hiếp người. Xưa nay, lòng dạ Tần Liễm độc ác, ngoài mặt như người ôn hòa văn nhã, nhưng thật ra trong nội tâm lại lạnh lẽo tàn nhẫn. Hắn không giống như người thích xen vào những chuyện nhỏ nhặt này, chẳng lẽ Tần Liễm gần đây nhàn nhã đến mức sắp móc meo??
Trong lòng kìm nén tức giận, mặt cười như không cười: “Tần Liễm, bản lĩnh nói hươu nói vượn của ngươi cũng tiến bộ không ít, bản Vương nhất quyết không phải là người thua mà không chung tiền, Băng Ngọc Liên này là do Công tử Lâm Mạch cầu xin bổn Vương nhận”
“Nào có, rõ ràng là các ngươi ép buộc tiểu nhân giao ra Băng Ngọc Liên, còn nói nếu không giao ra sẽ lấy tính mạng của tiểu nhân. Theo tiểu nhân thấy, bản lãnh trợn mắt nói dối của Vương gia cũng khá tốt đấy chứ” Thanh Linh trước mặt mọi người hủy đi bậc thang bước xuống của Hách Liên Dực, sắc mặt Hách Liên Dực càng phát ra âm trầm.
“Dân đen, ngươi nói hươu nói vượn, xem bản Tiểu thư làm thế nào đập nát miệng của ngươi.”
Thanh Linh như bị kinh hãi, sợ sệt nói: “Thừa tướng ngươi nghe một chút, cô nương này vừa nãy cũng hung dữ với tiểu nhân như vậy, tiểu nhân nếu không giao ra Băng Ngọc Liên, chỉ sợ sớm đã bị bọn họ đánh chết”
Diệp Thanh Ngọc đưa tay muốn đánh người, nghe vậy, tay sao cũng không hạ xuống được, ngón tay chỉ Thanh Linh cũng tức giận đến phát run: “Ngươi, ngươi nói hưu nói vượn”
“Đây là sự thật, ta sao có thể nói hươu nói vượn, như vầy đi, Băng Ngọc Liên kia xem như là tiểu nhân đưa cho Vương gia, kính xin Vương gia nể đóa hoa tiểu nhân tặng kia mà hào phóng thả tiểu nhân đi đi” Thanh Linh nghĩ, không động thủ mà vẫn có thể rời đi là tốt hơn hết, chỉ sợ Hách Liên Dực sẽ không dễ dàng đồng ý.
“Vương gia hãy thả Lâm công tử rời đi, xem như là cho ta một cái nhân tình được không?” Tần Liễm nói chuyện giúp nàng, Thanh Linh cảm thấy rất khó tin, dù sao đối với Tần Liễm mà nói, nàng bất quá chỉ là một người qua đường.
“Hừ, Tần Liễm ngươi có phải quá nhàn rỗi không có việc gì làm hay không, chạy đến đây trào phúng bản Vương thì thôi, còn xen vào việc của người khác đòi bản Vương thả người, nói cho ngươi biết, không thể nào!!”
“Nhưng bản Tướng muốn đem người đi thì sao??” Nhìn như đang thương lượng nhưng giọng nói lại khiến người khác cảm thấy bị đè nén.
“Hắn có quan hệ gì với Tần tướng?? Theo bản Vương biết, Tần tướng không phải là loại người rãnh rỗi đến nổi quản chuyện của người khác.”
Tần Liễm ôn tồn tao nhã mở miệng nói: “Thật không dám giấu diếm, đêm nay bản Tướng ra cửa quá gấp gáp, nên cầm nhầm bức họa phần thưởng của cuộc tranh tài, chỉ mới phát hiện ra sự nhầm lẫn này gần đây, bây giờ định mời Lâm Công tử về phủ lấy lại bức họa đó. Bản Tướng cũng đã chuẩn bị xong rượu nhạt ở trong phủ, sẵn sàng bồi tội.”
Giọng nói dừng lại, lúc mở miệng lần nữa, cường thế nói: “Cho nên mặc kệ Vương gia có chịu đồng ý hay không, bản Tướng nhất định phải mang người đi”
Vừa dứt lời, trong xe liền bay ra một dải lụa trắng, đem Thanh Linh cuốn vào xe ngựa. Hách Liên Dực muốn ngăn lại, A Thất lại chắn trước mặt hắn.
“Tất cả đều tiến lên cản lại xe ngựa cho ta” Hách Liên Dực tức giận phân phó thủ hạ, cái lí do rách nát này, đầu hắn trừ phi bị thiếu não mới tin Tần Liễm đem Lâm Mạch đi chỉ vì lấy lại bức tranh, rõ ràng là không để hắn vào mắt, thật đáng giận!!
Người của Hách Liên Dực ngăn cản đường đi của Tần Liễm, lợi kiếm trong tay đâm thẳng vào xe ngựa.
Lụa trắng trong xe lần nữa bay ra, lần này còn mang theo khí thế bén nhọn dời núi lấp biển, theo tiếng gió vù vù kẹp lấy những người phía trước quét qua. Những người kia không có lực chống đỡ, miệng phun ra máu tươi, theo quán tính ngã xuống đất.
Nội lực thật thâm hậu! Thanh Linh thầm than, nhưng vẫn có chút buồn bực, Tần Liễm vì sao không lập tức mang nàng đi, còn cùng Hách Liên Dực nói nhảm nhiều như vậy.
“A Thất, giải quyết người đuổi theo.” Tần Liễm nói.
“Vâng” A Thất nhảy xuống xe ngựa, giao chiến với đám người đuổi theo xe ngựa.
“Tần Liễm, ngươi khinh người quá đáng!” Hách Liên Dực giận không nhịn được, nhưng lại bất lực không thể làm gì, dù sao chuyện này cũng là hắn không có lý.
Tần Liễm quyền khuynh triều đình, lại được Thánh sủng, được đặc cách gập mặt quân vương không cần hành lễ. Cho dù hắn đem chuyện nhỏ này đưa đến tai phụ hoàng, với thái độ lạnh nhạt của phụ hoàng đối với hắn, chuyện này cũng sẽ không giải quyết được gì. Dù hắn có là Vinh vương thì bây giờ cũng không thể làm gì Tần Liễm.
Đáng giận, một ngày nào đó, hắn nhất định phải gắt gao giẫm nát Tần Liễn dưới chân.
Đêm khuya, trên đường phố bóng người thưa thớt.
Hai con ngựa trắng kéo một chiếc xe ngựa xa hoa, lúc này nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc vì hai con ngựa trắng kia không có người điều khiển mà vẫn chạy rất nhịp nhàng.
Bạch y nam tử ngồi đối diện Thanh Linh là một nam tử tuấn mỹ khuynh thành, lần đầu tiên nàng nhìn rõ hắn chỉ có thể kết luận: người này so với yêu nghiệt quả thật còn đẹp hơn đến ba lần, mười phần họa thủy a.
Màu da hắn trong suốt như ngọc, trong mắt phượng hẹp dài lưu chuyển hào quang mỹ lệ khiến người khác hồn xiêu phách lạc. Môi mỏng nhấp nhẹ, như cười như không. Hắn ngồi ở đó, trên người toát ra một loại mị hoặc rung động lòng người, hơi thở thánh khiết.
Người này lớn lên so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn, làm cho Thanh Linh thân là nữ tử cảm thấy mặc cảm sâu sắc, khó trách nguyên chủ thân thể này lại đối với hắn nhất kiến chung tình.
“Nhìn đủ chưa??” Giọng nói Tần Liễm bình bình không nóng không lạnh.
“Chưa đủ” Nàng mặt dày đáp, ánh mắt vẫn như cũ làm càn phóng trên thân người ta. Dù sao nàng cũng đang dịch dung, không sợ mất mặt.
“Thích không??” Hắn giống như cười mà như không, dùng một ngón tay thon dài trắng nõn chạm nhẹ trên mặt mình, động tác mị hoặc chọc người thế mà hắn lại làm rất tự nhiên.
Bị hắn hỏi như vậy, Thanh Linh sững sờ, một hồi lâu, ngượng ngùng quay đầu đi không trả lời. Ánh mắt lại bắt gặp banh vải nhiều màu nằm ở một góc trong xe ngựa, lòng nàng rơi lộp bộp một tý, không khỏi đoán rằng Tần Liễm chẳng lẽ có bệnh ưa thích nam nhân?? Nếu không, hắn sao có thể nhận banh vải nhiều màu từ nam nhân, còn đối với một nam tử hỏi vấn đề quái dị ‘thích không’ này.
Thanh Linh dần dần đứng ngồi không yên, có lẽ Tẫn Liễm cứu nàng từ trong tay Hách Liên Dực, nói đưa nàng đến Tướng phủ cầm họa là giả, muốn đem nàng nạp vào phủ mới là thật! Trời ạ, không cần a, nàng là nữ tử, không phải là nam nhân a, nên không phải khẩu vị của người này đâu a. Không được, nàng không thể vào Tướng phủ, nếu vào Tướng phủ, Tần Liễm phát hiện nàng không phải làm nam, còn nhìn thấu thân phận Nhị tiểu thư phủ Uu Viễn Tướng quân của nàng liền nguy rồi.
“Ơn cứu giúp của Tướng gia, tiểu nhân đã cảm ơn. Tiểu nhân chỉ là một người thô kệch, không biết phong nhã, họa của Tướng gia rơi vào tay tiểu nhân thì thật đáng tiếc lãng phí, cho nên bức họa kia, tiểu nhân sẽ không lấy. Đêm đã khuya, tiểu nhân cũng không đến làm phiền Tướng phủ, cáo từ.”
“Lâm Công tử nếu đã phải vội vã rời đi, bản Tướng tất nhiên sẽ không ngăn cản.” Thanh Linh vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ, không ngờ người này dễ nói chuyện như vậy. Đáng tiếc, vừa rồi nàng nghe chỉ là nửa câu trước, lúc người này nói tiếp nửa câu sau, nàng hận không thể nhảy dựng lên đánh thật mạnh vào đầu hắn.
“Ngày mai Lâm công tử có rãnh rỗi, hãy đến Tướng phủ lấy Băng Ngọc Liên. Bất quá, bản Tướng không chắc chắn ngày mai Lâm công tử đến đây, Băng Ngọc Liên có còn ở đó hay không.”
Thanh Linh quay đầu lại, phát hiện Tần Liễm đang ngắm gốc cây Băng Ngọc Liên, chết tiệt, mà hình ảnh kia nhìn còn quá đẹp mắt!! Cây kia là Băng Ngọc Liên của nàng. Cây nàng đưa cho Diệp Thanh Ngọc là giả, Băng Ngọc Liên thật nàng luôn giấu vào trong ngực.
“Băng Ngọc Liên của ta sao lại ở trong tay ngươi??” Hắn lấy đi lúc nào?? Hắn có sờ soạng ngực của nàng hay không?? Vừa nghĩ tới khả năng hắn nhân cơ hội sờ soạng ngực của nàng, gò má liền một trận nóng hổi, đáng giận, tên hỗn đãn này!
“Tất nhiên là lấy được!” Hắn cười nhẹ, nói như chuyện đương nhiên.
“Trả Băng Ngọc Liên cho ta.” Nàng đưa tay đến đoạt lại, nhưng không biết Tần Liễm dùng thủ đoạn gì, hai tay chỉ nhoáng một cái, Băng Ngọc Liên trong tay hắn liền biến mất vào hư không.
“Bản Tướng có hứng thú với Băng Ngọc Liên, nên muốn lấy ra ngắm nhiều môt chút, ngắm đủ rồi tất nhiên sẽ trả lại cho Lâm công tử”
Thanh Linh động cổ tay, định đem ngân châm phóng về hướng Tần Liễm, ai ngờ nàng động mãi, mà một cây châm bay ra cũng không có. Nàng rất nhanh đã kịp phản ứng, ngân châm của nàng nhất định đã bị hắn lấy đi. Lòng Thanh Linh một trận lạnh lẽo, Tần Liễm không dấu vết đem toàn thân nàng lục soát một lần, có lẽ hắn đã phát hiện ra nàng là nữ tử. Nàng lại nghĩ không ra, nếu như Tần Liễm đã phát hiện nàng là nữ tử, vậy thì tại sao nhất định phải đưa nàng về Tướng phủ?? Chẳng lẽ là do nàng bó ngực quá chặt nên hắn không phát hiện ra??
Về phần vì sao muốn đưa nàng đến Tướng phủ, hắn cũng nghĩ không thông, chỉ thấy lúc nàng nghe chính mình nói sẽ không ngăn cản nàng rời đi, nàng tựa như tiểu hồ ly đi ăn trộm thành công vui mừng híp mắt, khiến hắn không nhịn được nổi lên tâm tư trêu chọc một tý. Khi hắn nhắc nhở nàng Băng Ngọc Liên đang ở trong tay hắn, nàng híp lại mắt hồ ly trừng hắn, mắt thấy nàng muốn xù lông, nhưng hết lần này đến lần khác lại không dám phát tác. Hắn cảm thấy bộ dáng này của nàng thật đáng yêu.
Lòng yên tĩnh như hồ nước nhiều năm qua không sóng không gió, đột nhiên bị người quăng vào một cục đá, tạo nên từng vòng gợn sóng, từ đó không được an bình.
“Haha, tiểu nhân đột nhiên cảm thấy có hứng thú với bức họa kia, tiểu nhân đi theo Tướng gia đến Tướng phủ một chuyến cũng được.” Nàng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, Băng Ngọc Liên dù gì cũng đáng không ít tiền, vì Băng Ngọc Liên nàng sẽ cùng hắn đến Tướng phủ. Huống chi võ công người này cực cao, hắn nếu như không muốn cho nàng đi, nàng trốn cũng không thoát. Nàng phát hiện người này thích tiên lễ hậu binh, mềm không được sẽ trực tiếp mạnh bạo. Lúc mang nàng từ chỗ Hách Liên Dực đi như thế, hiện tại đối với nàng cũng như thế.
Vào Tướng phủ, Tần Liễm cho người an bày một gian phòng khách cho Thanh Linh nghỉ ngơi trước.
Nàng vào đến trong phòng, đập vào mắt là một nơi hết sức xa hoa mà không khiến người cảm thấy tục. Sàn nhà từ ngọc ấm dát thành, bàn ghế là gỗ lim thượng hạng, ấm trà cái ly đều làm bằng bạch ngọc thượng đẳng. Hàng chục viên trân châu lớn bằng ngón tay cái xỏ thành cái mành dưới ánh sáng viên dạ minh châu phát ra ngân quang, dùng lụa thiên tàm ti cực phẩm đan thành tấm màn tung bay trong gió đêm bên cửa sổ.
Trời ạ, người này rốt cuộc vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân mới làm nên một nơi xa hoa như thế này. Còn có, ở đây thật sự là phòng khách sao?? Có người chủ nhân nào sẽ cho khách ở trong ổ kim cương sao?? Trong lòng chợt lóe ra một ý niệm, chẳng lẽ hắn muốn xây kim ốc giấu nam nhân??
Thanh Linh căng thẳng bất an, không còn dám nghĩ tới việc lấy lại Băng Ngọc Liên từ tay Tần Liễm.
Tiền tài chuyện nhỏ, chạy trối chết mới trọng yếu nhất!!
Nhìn bốn góc trong phòng đều được đặt một viên dạ minh châu to như quả đấm tản ra u quang, nàng nhanh tay lấy đi hai viên.
Chạy trối chết là chuyện lớn, nhưng tiền tài cũng là trọng yếu!!!
Nàng cầm lấy giấy bút trong phòng, vội vã viết vài chữ, nội dung là nàng lấy đi hai viên dạ minh châu kia thế cho Băng Ngọc Liên. Hắc hắc. Như vậy cũng không tính là ăn trộm đi.
Ra khỏi cửa phòng, Thanh Linh đi đến phía tường rào Tướng phủ.
Trước tường rào có một khu rừng trúc, Thanh Linh vừa tiến vào một bước, liền có ám tiễn phá không bắn ra, kẹp lấy khí thế bén nhọn mà phóng đến. Nàng hút một ngụm khí lạnh, may mà thân thủ nàng nhạy bén, nhanh chóng rút khỏi rừng trúc, khó khăn lắm mới tránh thoát được một kiếp.
Trong rừng trúc có trận pháp, nàng thấy được cửa ra trong đó.
Kiếp trước Đại ca thích vơ vét các loại trận pháp về nghiên cứu, trong thư phòng cất giữ vô số các trận pháp khác nhau. Bị hắn ảnh hưởng, nàng cũng thích xem trận pháp, những lúc nhàn rỗi thường lôi ra nghiên cứu.
Trận pháp rừng trúc kiếp trước nàng cũng đã từng xem qua, theo trí nhớ kiếp trước phá được trận pháp, bình yên xông qua rừng trúc, phi thân leo tường rời đi.
Một bóng trắng đứng yên dưới hành lang, bạch y trong bóng đêm đặc biệt kỳ ảo mờ mịt.
Đột nhiên, bên cạnh bóng trắng xuất hiện một bóng đen cùng một thể với bóng đêm: “Công tử, có muốn đem người này bắt trở lại hay không??”
“Không cần” Tần Liễm thản nhiên nói.
Biết y thuật, biết dịch dung. Nữ giả nam trang đoạt phần thưởng, đánh Vinh vương một trận, phá được trận rừng trúc. Không biết nha đầu kia tiếp theo còn có thể mang lại cho hắn bao nhiêu kinh hỷ, hắn đột nhiên hết sức mong đợi.
Thanh Linh trở lại phủ Tướng quân cũng đã được mấy ngày, nhưng vẫn chưa nghe tin tức không tốt nào từ Tướng phủ truyền ra, nàng rất yên tâm cầm hai viên dạ minh châu đến tiệm cầm đồ, đổi được không ít tiền bạc.
Buổi trưa lúc trở lại Tướng quân phủ ngẫu nhiên gặp lại Hách Liên Dực. Vết thương trên mặt Hách Liên Dực bị Thanh Linh đánh đã lành. Hắn vừa thấy nàng liền tiến lên lôi kéo làm quen.
Thanh Linh cười lạnh, Hách Liên Dực muốn lôi kéo phủ Tướng quân, nên mấy ngày trước cùng Diệp Thanh Ngọc đi vô cùng gần. Sau khi phát hiện mặt Diệp Thanh Ngọc bị hủy, hắn tám phần là không nhìn được dung mạo bị hủy kia, nên ngược lại đem chủ ý đánh lên đầu nàng.
“Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, không xong rồi, nô tỳ nhìn thấy Vinh vương tự mình đưa Nhị tiểu thư hồi phủ, hai người còn vừa nói vừa cười.” Hương Lá vội vàng xông vào phòng ngủ Diệp Thanh Ngọc, nàng bây giờ đã là đại nha đầu bên cạnh Đại tiểu thư.
Diệp Thanh Ngọc nghe vậy, hé ra khuôn mặt vốn đã xấu xí dần vặn vẹo, càng thêm như ma quỷ. Bàn tay nàng vung lên một cái, ấm trà cùng vài cái cốc trên bàn toàn bộ đều rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn xoang xoảng của ly trà vang khắp phòng.
Hương Diệp đứng ở một bên bị cơn tức giận của Diệp Thanh Ngọc dọa sợ, không dám hó hé ra một tiếng.