• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Nàng Có Thật Sự Tự Sát ??


Thanh Linh tiến lên đỡ Hương Thảo trở về phòng nằm xuống mới hỏi: “Hương Thảo, đã xảy ra chuyện gì ?? Là ai đánh ngươi ??”


Người đánh Hương Thảo ra tay không nhẹ, nhất là chỗ mặt, đã bị sưng lên như đầu heo, răng cửa cũng bị mất luôn hai cái, tóc rối tung, thậm chí còn bị mất đi nhiều nắm tóc.


“Nô tỳ không cẩn thận làm ngã nô tỳ nấu dược của Đại tiểu thư. Đại tiểu thư biết được nên sai người đánh nô tỳ thành như vậy. May mắn Trương Quý có lòng tốt, chờ người của Đại tiểu thư đi rồi liền đỡ nô tỳ trở về.”- Khi Hương Thảo được Thanh Linh đỡ trở về thì Trương Quý nói có việc đã lui xuống trước.


“Diệp Thanh Ngọc, nàng ta thật khinh người quá đáng.”- Đáy lòng Thanh Linh bùng lên một đoàn lửa giận, xoay người lao ra ngoài định tìm Diệp Thanh Ngọc tính sổ nhưng lúc đi tới cửa lại ảm đạm dừng chân lại.


Nàng không được phụ thân sủng ái, địa vị trong phủ quá thấp huống chi bây giờ phụ thân lại không có trong phủ. Ở trước mặt Diệp Thanh Ngọc, nàng không quyền không thế, muốn lấy cái gì đi tìm người ta tính sổ ??


“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy ?”- Hương Thảo thấy Thanh Linh xoay người rời đi có chút khó hiểu.


Thanh Linh quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Hương Thảo nói: “Hương Thảo, ngươi hãy yên tâm. Ta nhất định sẽ không để cho ngươi hôm nay bị đánh một cách vô ích như vậy đâu !”


Giọng nói như hứa hẹn.


Hương Thảo nghe vậy lại vội vàng nói: “Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng vì nô tỳ mà làm ra chuyện gì ngu ngốc !”


“Ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực. Tóm lại, sau này ta sẽ không để cho người khác vô duyên vô cớ bắt nạt chúng ta !”- Ánh mắt kiên định, thần sắc kiên cường động lòng người


Hương Thảo cảm thấy Tiểu thư như đã biến thành người khác. Trước kia, Tiểu thư dù bị Đại tiểu thư khi dễ cỡ nào cũng đều bấm bụng bấm dạ cam chịu, sẽ không phẫn nộ giống như bây giờ, còn nghĩ sẽ hỏi tội cho bọn họ.


Thanh Linh lục tung cả phòng, trang sức trong phòng thật thiếu thốn. Chỉ có hai cái rương cổ xưa.


Hương Thảo bị thương không nhẹ, cần bạc để bốc thuốc.


Thật không biết nguyên chủ của thân thể này lúc trước làm sao có thể trãi qua cuộc sống thường ngày. Lâm thị *vắt cổ chày ra nước như vậy, mỗi tháng chỉ cấp cho nàng có hai lượng bạc, đoán chừng ngay cả hộp phấn nước của Diệp Thanh Ngọc cũng không mua nổi. Đừng nói chi đến tiền dư cuối tháng.


*vắt cổ chày ra nước: bức người quá đáng.


Thanh Linh lục soát xung quanh, tìm kiếm cả buổi cũng chỉ thấy mấy viên bạc vụn và một cuốn luyện nội công tâm pháp cũ rách tên Phá Nguyệt Tâm Kinh. Phá Nguyệt Tâm Kinh là nội công tâm pháp thượng thừa của hoàng thất Đông Lăng. Nhưng cần nắm trong tay viên dược bí mật của Đông Lăng quốc thì mới có thể luyện. Cho nên dù có được cuốn tâm pháp mà không có viên dược cũng sẽ vô dụng.


Nàng thấy tu vi nội lực của chính mình cũng không thấp. Đoán chừng là do Đông Lăng Công chúa giúp cho nguyên chủ thân thể này tập luyện vòng cơ bản của Phá Nguyệt Kinh Tâm.


Thanh Linh bị cảm nên phát sốt, thuốc còn chưa uống. Nàng choáng váng đi tìm tiệm thuốc bốc thuốc trên ngã tư đường. Lúc đi ngang qua Định quốc Hầu phủ, chân đột nhiên dừng lại, xoay người ngẩn đầu nhìn lên, toàn thân nàng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.


Cửa lớn Định quốc Hầu phủ đóng chặt, trên cửa có dán giấy niêm phong. Bảng hiệu ‘Định quốc Hầu phủ’ lấp lánh ánh vàng vốn được treo ở trên cửa nay cũng không thấy bóng dáng.


Định quốc Hầu phủ vì sao bị dán giấy niêm phong ?? Chẳng lẽ đại ca đã xảy ra chuyện gì ??


Lòng Thanh Linh bất an níu lấy một người đi đường hỏi: “Định quốc Hầu phủ đã xảy ra chuyện gì ?? Vì sao cửa lớn lại dán giấy niêm phong ??”


Người đi đường bị kéo lại nhìn vẻ mặt hung thần tỏa sát khí của Thanh Linh, run rẩy sợ hãi nói cho nàng biết Định quốc Hầu phủ gần đây có chuyện.


Hơn hai tháng trước, muội muội Mạch Sương của Định quốc Hầu Mạch Chiêu Nam bị Thái tử cưỡng bức trong sương phòng Tướng Quốc Tự, Mạch Sương vì cảm thấy quá nhục nhã nên nhảy xuống núi tự sát.


Lúc Mạch Chiêu Nam kế vị chức Định quốc Hầu vẫn còn quá trẻ nên nhận được hoàng lệnh đến biên cương trấn thủ vài năm để rèn luyện.


Mạch Chiêu Sương đang trấn thủ ở biên cương nhận được tin tức thân muội muội chịu nhục mà tự sát nên tự ý trở về Hạ Thành. Phạm vào pháp lệnh Nam Hạ quốc. Tướng sĩ ở biên cương chưa được Hoàng Thượng phê chuẩn lại giả thánh chỉ tự ý trở về.


Mạch Chiêu Nam tự tiện bỏ nhiệm vụ, vừa vào Hạ Thành lập tức bị Hoàng Thượng hạ chỉ nhốt vào đại lao. Mạch Chiêu Nam không phục nên vượt ngục, kết quả là còn chưa chạy ra khỏi đã bị chết dưới mưa tên.


“Không ! Ngươi gạt ta. Ngươi chắc chắn là đang gạt ta !”- Thanh Linh như bị điên thét lên, không phải nàng mới chết có vài ngày sao, sao đột nhiên lại biến thành hơn hai tháng ?? Không, hắn chắc chắn là đang gạt nàng.


Người đi đường sợ hãi tránh xa Thanh Linh.


“Tin hay không tùy ngươi.”- Vừa nói xong, hắn bỏ chạy nhanh như một làn khói.


Thanh Linh đương nhiên là không tin nên níu thêm vài người đi đường lại hỏi nữa, nhưng kết quả bọn họ đều nói như người kia.


Nước mắt chảy điên cuồng, lồng ngực như bị ai hung hăng bóp nát, phá thành nhiều mảnh nhỏ. Nàng đau đến sắc mặt trắng bệt, lòng đều chết. Ánh mắt đau thương, mờ mịt, tĩnh mịch, hoang vu.


Sau khi phụ mẫu qua đời, nàng chỉ còn lại Đại ca là người thân duy nhất. Từ nhỏ, Đại ca đã rất yêu thương, sủng ái nàng, không bao giờ để cho nàng chịu một chút ủy khuất nào. Bây giờ, Đại ca lại không còn ở trên đời này nữa. Một người yêu thương nàng thật lòng cũng không có.


Mà kẻ khiến huynh muội bọn họ liên tiếp chết thảm như vậy, chính là Hách Liên Dực ! Nếu không phải Hách Liên Dực lợi dụng nàng để hãm hại Thái tử, nàng sẽ không bị Văn Thi Dung đâm chết, Đại ca cũng sẽ không tự ý trở về Hạ Thành, mọi chuyện về sau đều sẽ không xảy ra.


Trước cửa Định quốc Hầu phủ, một thiếu nữ ngã ngồi dưới đất không tiếng động rơi lệ. Sắc mặt trắng như tờ giấy, yếu ớt và bất lực.


Người đi đường ngang qua rối rít dừng chân lại, ân cần hỏi thăm thiếu nữ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng thiếu nữ tựa như không nghe thấy, cũng không cử động, yên lặng như một pho tượng.


“Người phía trước mau tránh ra !”- Một nam tử áo đen ông tay áo tung bay, giục ngựa đến khiến đám người rối loạn.


Một đám người nghe vậy, bước chân di chuyển nhường ra một con đường. Từ trong đám người, ngựa phi qua mang theo một trận bụi đất tung bay.


Lúc này, mọi người phát hiện ra thiếu nữ ngã ngồi dưới đất vốn đang yên tĩnh như tượng điêu khắc đột nhiên nhảy lên như xác chết vùng dậy, sau đó như điên khùng lao ra khỏi đám người.


Thanh Linh nhận ra giọng nói của Hách Liên Dực, hắc y khoan thai cao quý, thân hình cao ngất nhưng trong mắt nàng đều hóa thành bẩn thỉu hôi thúi.


Nàng điên cuồng đuổi theo Hách Liên Dực, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng kẻ khiến nàng thống hận kia. Đụng vào hàng chục người qua lại cũng không quan tâm, người đi đường phát hiện ra người đụng mình nhưng bắt lại không được, tức giận mắng chửi người đó cũng không nghe thấy. Trong lúc nhất thời, cả con đường huyên náo đến gà bay chó sủa.


Cái gì mà Mạch Sương không chịu nổi nhục nhã mà tự sát, chó má, nàng rõ ràng là bị Văn Thi Dung giết chết nhưng tên đầu xỏ hại nàng lại chính là Hách Liên Dực. Nếu như nàng không chết, Đại ca cũng sẽ không trở về Hạ Thành, càng sẽ không bị loạn tên bắn chết. Tất cả đều là tại Hách Liên Dực.


Giờ phút này, Thanh Linh tràn ngập phẫn nộ, mất đi tỉnh táo. Trong đầu chỉ duy nhất có một ý niệm, đó chính là giết Hách Liên Dực. Báo thù rửa hận.




Chương 6: Đụng Trúng Mỹ Nam Yêu Nghiệt


“Này, ngươi không muốn sống nữa sao ??”- Một giọng nói giống như vịt đực kéo dài ra.


Thanh Linh cả người nóng rần lên, nàng còn chưa uống thuốc. Mới chạy không bao lâu, bước chân đã bắt đầu lảo đảo, đầu cực kì nhức, ánh mắt dần dần mơ hồ. Loạng choạng chạy vào khúc quanh thì đụng phải một chiếc xe ngựa, trước mắt đột nhiên tối sầm, nàng liền ngất đi.


Chiếc xe trước mặt dùng hai con bạch mã để kéo, to lớn mà hoa lệ, màn xe có vài sợi bạc tua xoắn quấn quýt dây dưa, trên mui xe còn có một viên dạ minh châu to bằng quả đấm. Mặc dù đẹp đẽ quý giá nhưng lại không cho cảm giác tục tiểu phản cảm, ngược lại còn khiến người khác nhận định nhân vật trong xe là một người phi phàm.


Phu xe A Thất nhìn thấy một màn đụng xe ngất xỉu của Thanh Linh, đang không biết phải xử lí thế nào thì một tiếng nói ôn nhuận thanh nhã từ trong xe truyền ra: “A Thất, sao không đi tiếp ?”


Giọng nói nhàn nhã mà lười biếng, âm sắc tuyệt mỹ như giai điệu du dương của thần tiên.


“Công tử, có người đụng vào xe ngựa, đã hôn mê.”


“Ồ, là ai ??”- Giọng điệu nhàn nhạt như không thèm điếm xỉa tới.


A Thất định thần lại nhìn người té xỉu trên mặt đất, nói: “Là Nhị tiểu thư của phủ Uy Viễn Tướng Quân.”


Người trong xe trầm ngâm.


“Hách Liên Dực.”- Thanh Linh vốn đã ngất đang nằm dưới đất đột nhiên kêu lên tên của một người, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn bị người trên xe nghe thấy.


Màn xe bị một bàn tay thon dài xinh đẹp, trắng nõn vén lên, trong phút chốc, thiên địa thất sắc.


Trong xe, một nam tử vận bạch y đang chống tay, lười biếng nghiêng người dựa trên chăn lông màu trắng. Tóc đen như mực so với nữ tử còn dài hơn rũ xuống chăn lông, tán ra thành một đóa hắc liên. Mặt căng mịn như bạch ngọc, không chút tì vết, như nơi tập hợp hết tất cả tinh hoa tuyệt mỹ của trời đất. Cực kì thanh khiết, cực kì xinh đẹp, cực kì chói sáng, cũng cực kì thanh nhã. Tựa như thiên tiên cũng tựa như ma quỷ. Trên tà áo thanh quý thêu hoa văn tao lịch màu tím nhạt, vạt áo tuyết trắng trải rộng trên thảm lông. Khoan thai như mẫu đơn nhưng không mất đi thoát tục hay nhiễm chút bụi bặm nhân thế. Lộng lẫy như yêu ma dưới ánh trăng nhưng không mất đi tinh lệ của hoa lan.


Dung mạo trời sinh, chiếm hết phong lưu.


Phong thái lay chuyển cả nhân thế, hào hoa phong nhã che lấp vạn vật.


Chỉ cần một ánh mắt lười biếng cũng đủ làm kinh tâm đoạt hồn người, khuynh đảo chúng sinh.


Người đi ngang qua đường nhìn thấy dung mạo nam tử tuyệt mỹ như tranh vẽ như vậy, mặt tràn đầy kinh diễm, bước chân cũng ngừng lại, đứng yên tại chỗ.


A Thất bị mọi người nhìn chằm chăm, có chút không vui, kéo ra giọng nói như vịt đực nói: “Nhìn cái gì mà nhìn ? Chưa bao giờ thấy qua thiếu niên tuấn mỹ, xinh đẹp như hoa sao. Các ngươi nhìn nữa liền thu tiền.”


(Chú thích: anh này đang tưởng dân chúng nhìn mình.)


“Cắt”- Mọi người khinh bỉ.


“Hách Liên Dực.”- Thanh Linh vô ý thức lẩm bẩm.


Bạch y nam tử quan sát Thanh Linh, đột nhiên, khóe môi mang theo nhiều ý tứ hàm xúc thoáng cong lên, con ngươi thâm thúy sâu không thấy đáy cực nhanh lóe qua một tia tìm tòi nghiên cứu.


Một đạo bạch quang từ trong xe bay ra, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ là cái gì thì Thanh Linh đang nằm dưới mặt đất đã biến mất không thấy đâu. Lại ngẩng đầu lên lần nữa, màn xe đã rũ xuống.


“A Thất, đi thôi !”- Một giọng nói làm say lòng người thản nhiên bay ra.


Bạch y nam tử thu hồi lại bạch gấm đang quấn ngang hông Thanh Linh, đem nàng để xuống kĩ càng.


Sắc mặt Thanh Linh trắng bệch đến dọa người, lông mày thon dài nhíu chặt, một tay dùng sức che ngực, bộ dáng hết sức thống khổ.


“Hách Liên Dực, ngươi thật độc ác !”- Trong xe ngựa yên tĩnh rộng rãi hoa lệ khiến giọng nói nàng đặc biệt rõ ràng, mang theo tràn trề hận ý cùng phẫn nộ.


“Ngươi hận Hách Liên Dực.”- Bạch y nam tử khẳng định nói.


Mạch Sương là vị hôn thê duy nhất của Hách Liên Dực nhưng đã chết, thái tử bị phế, tiếp theo đến Mạch Chiêu Nam gặp chuyện không may. Sau khi Định quốc Hầu phủ bị hủy diệt, Hách Liên Dực bắt đầu công khai lôi kéo phủ Tướng Quân. Bên ngoài, Hách Liên Dực trước hết đem chủ ý đánh vào hai vị song thân ngàn vàng bên trong phủ. Thời gian gần đây, hắn rất chịu khó chạy ngược chạy xuôi vào Tướng phủ. Nhưng mà, không biết vì sao lại trêu chọc trúng vị Diệp Nhị tiểu thư này, khiến nàng oán hận.


“Ca, không cần đi ! Ca ca !”- Giọng nói nàng thê lương, có thể so sánh với tiếng oán than của chim đỗ uyên.


Hắn nhìn chân mày nàng vì bất an mà nhíu chặt, tay thuận tiện rót ly trà, động tác tiêu sái, lưu loát như mây bay nước chảy, ưu nhã đẹp như tranh vẽ. Dùng ngón tay trỏ thấm ướt chút nước trà, chuyển tới hàng lông mày đang nhíu chặt của nàng nhẹ nắn dãn ra. Lòng ngón tay truyền đến nhiệt độ nóng hỏi khiến hắn có chút nhíu mày. Nha đầu này thế nhưng sốt nghiêm trọng như thế.


Cảm giác mát mát thấm vào giữa lông mày giúp sắc mặt thống khổ của Thanh Linh giảm đi không ít. Mơ hồ mở mắt ra, trong sương mù nàng thấy một nam tử, bộ dáng nam tử kia giống như của đại ca, nàng vui mừng, lập tức ngồi dậy: “Ca ca, thì ra người không chết, ta cũng biết là ca ca sẽ không bỏ lại ta mà.”


Bạch y nam tử kinh ngạc, các công tử của Diệp phủ đều còn sống, vậy sao Diệp Thanh Linh lại nói rằng ca ca của nàng đã chết ??


Đầu nóng ran khiến Diệp Thanh Linh hồ đồ nhất thời kích động, nhào về phía nam tử.


Bỗng xe ngựa đột nhiên lắc lư mạnh mẽ, Thanh Linh lại vọt tới sức không hề nhỏ, mà bạch y nam tử lại không đề phòng. Hậu quả là sau khi đánh rơi ly trà, hắn tiếp tục bị nàng đụng ngã trên thảm lông.


Bị cánh môi mềm mại, ấm áp xẹt qua gò má, trong nháy mắt, toàn thân bạch y nam tử cứng lại. Mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về nữ nhân bồng bềnh lượn lờ bên mũi hắn. Hô hấp có chút loạn, tâm vốn bình tĩnh không gợn sóng lại sinh ra rung động. Cánh tay ngọc của nàng vòng qua bên hông, thân thể mềm mại của nữ tử dán chặt ở trên người hắn, cực kì vừa khít, giống như trời sinh đã là như thế. Nàng vặn vẹo hai cái, hắn liền cảm thấy một cỗ cảm giác tê dại chảy khắp toàn thân, thật kinh ngạc là hắn lại không chán ghét loại cảm giác này.


“Công tử, bên trong không sao chứ ??”- Lúc nãy xe ngựa không may đi trúng một hố lớn nên lắc lư mạnh một tí, A Thất nghe được bên trong có động tĩnh, một tay ổn định xe ngựa, cúi ngươi xuống, một tay vén rèm lên. Đúng lúc chứng kiến một màn công tử nhà mình bị nữ thân áp dưới thân. Khiếp sợ trừng to mắt, một lát sau cười lớn ra tiếng.


“Haha, Công tử cáo già quyến rũ mê người của chúng ta cũng có lúc bị nữ nhân đè dưới thân. Haha, lúc tuổi già khó giữ được trinh tiết nha, haha”


Ách, tuổi già khó giữ được trinh tiết ? Hình như bộ dáng của mỹ nam bạch y cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi…..


Bạch y nam tử không một chút xấu hổ, thong dong bình tĩnh kéo Thanh Linh từ trên người ra, nhưng Thanh Linh vừa bị kéo ra rất nhanh lại quấn lên người nam tử. Bạch y nam tử bất đắc dĩ cười một tiếng, trực tiếp ôm nàng ngồi dậy.


“A, ta có thể một ngụm khí nói ra ba cái thành ngữ. Công tử, ta lại có tiến bộ. Có thể ban thưởng cho A Thất hay không ??”


A Thất ngu ngốc không biết thành ngữ của chính mình vừa rồi có ý nghĩa gì, chỉ biết nhận được ánh mắt như cười mà không cười của Công tử nhà mình. Phát hiện ra có gì đó nguy hiểm, dự cảm đột nhiên chuyển xấu: “Hắc hắc, ta chỉ giỡn thôi !”


Nói xong liến vội vàng để màn xe xuống.


“Muốn thưởng phải không ?? Tốt, vậy ngươi đem những lời ‘A Thất cáo già quyến rũ mê người về già khó giữ được trinh tiết’ này sao chép một ngàn lần cũng tốt lắm.”- Giọng nói nhu hòa thong dong, tựa như gió xuân tháng ba phất qua cành liễu.


A Thất lạnh rùng mình, vẻ mặt đau khổ khóc thét: “Công tử, có thể không chép không ??”


Hắn ghét nhất là viết chữ.


“Người quá ồn, lại chép thêm một ngàn lần nữa.”- Người trong xe thản nhiên nói.


Lại thêm một ngàn lần. A Thất bị hù dọa lập tức câm miệng.


Bạch y nam tử kéo người trong ngực ra. Thấy quần áo bị ướt một mảng lớn, hắn chán ghét nhíu mày.


Gò má Thanh Linh vẫn còn dính nước mắt, ngẩng đầu, trong sương mù phát hiện gương mặt này không phải của Đại ca mà là….. Hách Liên Dực.


Thì ra là Hách Liên Dực !


Khuôn mặt nhỏ điềm đạm đáng yêu đột nhiên biến thành ngoan lệ. Trong lòng phẫn nộ không ngừng kêu gào, tay không chút lưu tình dùng lực quăng vào mặt bạch y nam tử một cái tát.


Da thịt tuyết trắng của nam tử lập tức hiện ra dấu năm ngón tay rõ rệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK