• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phủ Hộ quốc Tướng quân, ngoài viện Diệp Thanh Ngọc.


Người trong Khánh Công yến vừa tản ra, Lâm thị đã lập tức vội vàng chạy về phủ, đi đến viện Diệp Thanh Ngọc.


Còn chưa đi vào trong viện, Lâm thị từ xa đã nghe thấy tiếng đổ vỡ phát ra từ bên trong.


“Tự Nhi, Thanh Ngọc sao rồi?” Hai tay nàng nắm chặt ống tay áo, sắc mặt lo lắng nhìn Diệp Tự. Nàng biết nữ nhi nàng xưa nay vốn kiêu căng cao ngạo, bây giờ xảy ra chuyện xấu mặt như vậy trên tại yến hội, danh tiếng xem như đã bị triệt tận gốc, trong lòng nữ nhi bây giờ chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.


Diệp Tự đi ra viện Diệp Thanh Ngọc đi ra, đụng phải Lâm thị: “Bây giờ vẫn còn đang tức giận đập đồ bên trong” Hắn là do không kiên nhẫn nhìn cảnh tượng đó nên mới ra ngoài: “Mẫu thân, bộ vũ y đó của Thanh Ngọc thật sự là do Thanh Linh động tay?” Giọng điệu mang theo hồ nghi.


Thật ra nó vốn không phải là vũ y, chỉ vì Diệp Thanh Ngọc mặc nó để múa, nên mới gọi là vũ y mà thôi.


Diệp Tự đưa Diệp Thanh Ngọc trở lại phủ, dọc theo đường đi nàng lúc nào cũng khóc sướt mướt, luôn miệng nói Thanh Linh vì ghen tị nàng, nên mới động tay động chân lên vũ y của nàng, khiến cho nàng xấu mặt.


Nghe Diệp Thanh Linh dám gian lận trên vũ y của Diệp Thanh Ngọc, Diệp Tự thật sự rất kinh ngạc. Nàng trong ấn tượng của hắn, là một Nhị muội nhát gan, vì bị ‘bỉ ổi dưỡng’, mà nàng cực ít khi rời khỏi Thanh Lạc viện, đứng trước mặt hắn nàng càng như người vô hình, không tồn tại. Bây giờ nghe nói nàng lại có tâm tư độc ác gian lận lên vũ y của Diệp Thanh Ngọc, hắn cảm thấy thật quá khó tin.


“Đều do mẫu thân quá chủ quan, không nhìn kĩ bộ y phục kia, ai ngờ tiểu nha đầu kia giấu tâm tư sâu như vậy, đã sớm động tay động chân lên y phục”


Là nàng đánh giá tâm tư nha đầu kia quá thấp, cứ cho rằng thừa dịp nha đầu kia không để ý đến lấy bộ y phục thì sẽ không có gì, ai ngờ đó chỉ là một cái bẫy rạp, chụp gọn cả đời Thanh Ngọc vào trong. Bây giờ nàng cảm thấy ân hận vạn phần, hận thù với Thanh Linh càng thấu xương thấu thịt.


“Không ngờ nha đầu kia lại là người thâm tàng bất lộ như vậy” Sâu trong mắt Diệp Tự lóe qua một tia sáng hung ác, khiến khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên dữ tợn muôn phần.


“Phu nhân, Phu nhân, không xong rồi. Đại tiểu thư bị thương” Người đến là Hương Điệp trong viện Diệp Thanh Ngọc.


Diệp Thanh Ngọc vô ý té ngã, đè lên vô số mảnh vụn đồ sứ. Hương Điệp vội vả đi tìm đại phu, vừa đúng lúc gặp phải Lâm thị ở ngoài viện.


Vừa nghe thấy Diệp Thanh Ngọc bị thương, Lâm thị sợ hãi đến giậm chân, sai đó xông vào trong viện nhanh như gió, Diệp Tự cũng theo sát phía sau.


Bên bờ sông Thương, nồng nặc mùi máu tươi khiến ngươi ta nôn mửa.


Hắc y nhân che mặt không ngừng tiến lên công kích Tần Liễm, lại bị ám vệ Tần Liễm đánh lui một lần lại một lần.


Ám khí bay tới như mưa, Thanh Linh quơ múa thanh kiếm mời vừa giành được từ trong tay một tên hắc y nhân chặn ám khí lại. Dù phía trước có ám vệ của Tần Liễm cản trở giúp nàng, nhưng ám khí bay tới như mưa như vậy bọn hắn cũng không cản trở hết được.


Lại nói, không biết Tần Liễm bị ra sao, lúc nào ra tay cũng hữu khí vô lực, mắt thấy ám vệ từng người từng người ngã xuống. Lòng Thanh Linh sốt ruột vô cùng, sau khi nàng thay y phục của Băng Lãnh vào, toàn bộ số ngân châm đem theo để phòng thân trong bộ y phục cũ đều không lấy ra. Nàng rất lo lắng người ngã xuống tiếp theo sẽ là mình, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, càng không muốn mệnh phải kết thúc tại nơi này.


Cao cao trên gác xếp cách đó không xa, có một nam tử toàn thân hắc y đứng ở đó. Mặt mày lãnh khốc, khuôn mặt tuấn dật, khí chất cao quý. Theo góc nhìn của hắn, vừa khéo có thể thu hết toàn cảnh giết chốc tàn khốc bên bờ sông Giang vào mắt.


“Tính toán thời gian, đỡ thương trong cơ thể Tần Liễm cũng đã sắp phát tác, lúc đó chính là thời điểm thích hợp nhất để giết chết Tần Liễm. Truyền lệnh xuống, nhất định phải trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy lấy được tánh mạng của Tần Liễm.” Từ chỗ hắn quan sát xuống có thể thấy Tần Liễm cực ít ra tay, giống như đang chứng minh dược trong người hắn đã phát tác, ra tay vô lực.


Đỡ thương là chất lỏng của hoa đỡ thương, không độc. Nhưng hòa lẫn vào uống với rượu, sau một thời gian ngắn sẽ khiến người ta tạm mất đi nội lực, toàn thân dần dần cạn kiệt khí lực.


Nhìn rõ một chút, sẽ phát hiện phía sau nam thử còn có một hắc y nhân bịt mặt như hòa làm một với bóng đêm đang quỳ đợi lệnh.


“Vâng” Hắc y nhân quỳ trên mặt đất nói, trong chớp mắt, hắn đã tan biến vào hư không.


Ánh mắt nam tử từ nãy đến giờ vẫn luôn đặt trong cảnh tượng tu la bên bờ sông Giang dưới kia, nhìn thấy nguyên một đám ám vệ bên cạnh Tần Liễm đã ngã xuống, khóe môi bật ra ý cười dào dạt. Nhưng chưa tới một khắc, dáng tươi cười kia đã ngưng lại.


Hắn thấy một đám ám vệ khác của Tần Liễm chạy đến tiếp viện, mắt thấy người của mình đã sắp bắt được Tần Liễm, nhưng bởi có sự xuất hiện của đám ám vệ kia, lại để Tần Liễm tránh thoát được một kiếp.


Hai tay nam tử nắm lại thành quyền, gân xanh nổi lên, bây giờ là thời cơ cướp lấy tánh mạng Tần Liễm tốt nhất, vạn nhất tí nữa lại xuất hiện thêm một đám ám vệ, hắn không chắc chắn người của hắn còn có thể giết được Tần Liễm nữa hay không. Cho nên, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.


Có hội khó có được lần hai, đêm nay hắn nhất định phải loại trừ được chương ngại vật Tần Liễm lớn nhất này.


Nam tử nắm chặt bảo kiếm bên hông. Từ trên lầu bay xuống, thẳng một đường xé gió gia nhập vào cảnh tượng tu la bên bờ sông Thương.


“Tần tướng, ngươi không sao chứ?” Thanh Linh hỏi, nàng vừa rút kiếm ra khỏi ngực một tên hắc y nhân bịt mặt, thân kiếm vẫn còn dính máu, dính cả lên trên mặt nàng.


Hắn có chút kì quái, sát thủ điên cuồng đánh tới, hắn vẫn còn chưa động tới tay, nàng đã lo lắng hắn có xảy ra chuyện gì hay không rồi.


Sát thủ đâm từ sau lưng Thanh Linh đâm kiếm tới, Tần Liễm cả kinh: “Cẩn thận!” Vươn tay ra kéo nàng qua một bên, mà ngay lúc này một ám vệ bên cạnh Tần Liễm cũng đưa kiếm cản kiếm của sát thủ.


“Ta không sao, ngược lại ngươi mới phải cẩn thận ” Hắn ôn nhu nói, dùng ống tay áo trắng như tuyết dịu dàng lau đi máu dính trên mặt nàng: “Nếu ngươi bị thương, ra sẽ rất đau lòng.” Hắn nửa thật nửa đùa nói.


Một sát thủ đánh tới Tần Liễm, võ công của hắn dường như chênh lệch so với các sát thủ khác rất nhiều. Thế công hắn bén nhọn, ám vệ bên cạnh Tần Liễm vừa bảo vệ Thanh Linh, một phần vừa tách ra bị sát thủ quấn lấy, căn bản không có cơ hội đến bên cạnh Tần Liễm.


Tần Liễm phát hiện tia sáng lạnh lẽo đánh tới, vui vẻ trong mắt nồng đậm, sáo ngọc màu trắng trong tay áo chặn lại đường kiếm, hóa giải thế công của hắc y nhân bịt mặt.


Hắc y nhân kia không ngừng biến hóa đường kiếm, Tần Liễm cũng đồng dạng không ngừng biến ảo chiêu thức đánh trả. Động tác của hai người càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức người khác đã không còn nhìn rõ động tác của họ như thế nào.


Động tác hai người biến ảo vô cùng, tạo nên cảnh tượng hai bóng dáng một trắng một đen chém giết ở bờ sông, lại giống như đang vũ một khúc tinh diệu đến tuyệt luân hoa lệ, và âm thanh thanh thúy của sáo ngọc gõ lên thân kiếm là nhạc khúc.


Chỉ thấy bóng dáng màu trắng kia nhẹ xoay người một cái, làn váy trắng tuyết trắng tung bay tản ra như đóa hoa sen đang nở rộ, dáng người ưu nhã uyển chuyển như điệp (bướm). Hắn thu sáo ngọc màu trắng về lại trong tay, ánh mắt ngạo nghễ nhìn đạo hắc ảnh kia.


“Đỡ thương trong cơ thể ngươi sao không phát huy tác dụng?” Bóng đen kia đưa tay gạt đi chất lỏng màu đỏ tràn ra ở khóe miệng, cả kinh nói, tay kia nắm chạt chui kiếm cắm xuống đất chống đỡ thân hình.


Tần Liễm cười nhạt nói: “Bản tướng vốn còn chưa uống qua chén tiên di của Ninh Thục phi, đỡ thương tất nhiên sẽ không phát tác trong cơ thể bản tướng, xem ra đã làm Vinh Vương hết sức thất vọng rồi.”




Hách Liên Dực trong lòng thầm kinh ngạc, mặt cũng biến sắc theo, Tần Liễm không uống chén tiên di kia, chuyện này sao có thể? Rõ ràng là hắn tận mắt thấy Tần Liễm đã uống cạn chén tiên di ấy.


Đối với rượu được ban thưởng trong yến hội, Tần Liễm trước nay vốn có rất nhiều cách tránh qua, hắn có thể không uống thì sẽ tận lực không uống.


Hắn ngậm rượu vào trong miệng, thừa dịp lúc không ai chú ý, cầm lên một cái cốc không, làm bộ đưa lên môi như bộ dáng đang uống từng ngụm nhỏ, nhưng thật ra hắn đang nhả ra ngụm rượu trong miệng vào cáu cốc không. Nhổ rượu xong, đặt cốc xuống bàn, sau đó làm như lơ đãng vô tình đụng đổ ly rượu đó, rượu tiên di trong chén đổ ra ngoài, vậy là không cần phải uống nữa, dùng chiêu trò này để qua mắt mọi người.


Chính Thanh Linh cũng tận mắt thấy Tần Liễm uống hết chén tiên di kia, nhưng bây giờ hắn lại nói không có uống. Thật không biết hắn đã làm thế nào để qua mắt được mọi người, trong lòng không khỏi cảm thán Tần Liễm quả là người cẩn thận từng li từng tí, có lẽ cũng bởi tính cẩn kia, mới khiến hắn tuy tuổi còn trẻ, mà ngắn ngủi trong vài năm đã có thể trở thành quyền Tướng của Nam Hạ quốc.


Hách Liên Dực tháo mảnh khăn đen như sương mù trên mặt xuống, cười lớn một tiếng: “Tần tướng chắc không đoán được chén tiên di kia sẽ có vấn đề đâu.” Tần Liễm hắn trời sinh nếu không phải có tính đa nghi, thì cũng là lòng dạ thâm hậu, nếu không, chắc chắn sẽ không biết được chén tiên di kia có vấn đề.


Lúc này, người của hai người vẫn chém giết lẫn nhau. Mà người Tần Liễm lại đột nhiên xuất hiện ngày càng nhiều.


“Đoán được!” Tần Liễm nói.


“Cái gì?” Hách Liên Dực cả kinh nói, lòng thầm hoài nghi mũi Tần Liễm hắn là mũi cẩu sao? Thính như vậy.


Đỡ thương không có độc, hòa vào trong rượu sẽ không bị phát hiện ra. Mùi hương đỡ thương cực kì nhạt, trộn vào tiên di có mùi nồng hậu tinh khiết. Bình thường sẽ không ai phát giác ra được, cho nên hắn mới yên tâm đưa ra ly rượu tiên di đã hòa sẵn với đỡ thương cho Tần Liễm, không ngờ vẫn bị ai đó ngửi được.


“Vương gia, có tin tức từ các huynh đệ truyền đến, họ nói đang có rất nhiều người của quan phủ chạy về hướng này.


Không xong, trúng kế, mặt Hách Liên Dực lập tức liền nhăn lại như cái bánh quai chèo: “Tần Liễm, xem như ngươi lợi hại!” Thuộc hạ của Tần Liễm chắc chắn là người đã gọi quan phủ đến, hắn giờ đây một thân y phục sát thủ, nếu để người của quan phủ nhìn thấy, hắn có lí do cũng không thể nói rõ được.


Thanh Linh như vừa hiểu ra nguyên nhân vì sao Tần Liễm cho người giá xe đến bờ sông Thương, mục đích của hắn chính là dụ Hách Liên Dực ra tay.


Có phải hắn đã biết chén tiên di kia có vấn đề, nên khi trong ngỏ hẻm xuất hiện sát thủ, hắn mới hoài nghi đám sát thủ kia là do Hách Liên Dực phái tới?


Nên dẫn đám sát thủ ấy đến bờ sông, vừa khiến người quan phủ không đến kịp thời, vừa khiến Hách Liên Dực cho rằng xe ngựa Tần Liễm không mang theo bao nhiêu ám vệ, mới bị ép đuổi đến bờ sông, Tần Liễm đây là muốn Hách Liên Dực giảm bớt lòng đề phòng.


Bên bờ sông, thời điểm người của hai phe điên cuồng chém giết, Tần Liễm lại rất ít ra tay, dù có ra tay thì bộ dáng cũng tỏ ra như hữu tâm vô lực.


Nhất định Hách Liên Dực cho rằng Tần Liễm đã uống chén tiên di kia, công lực mất hết, là thời cơ tốt để giết Tần Liễm, nhưng thủ hạ của hắn mãi mà vẫn không bắt được Tần Liễm, hắn nóng lòng đành phải tự mình ra tay. Rốt cuộc là do Hách Liên Dực nhịn không nổi mà ra tay, đó chỉ là trùng hợp, hay điều đó đã nằm cả trong kế hoạch của Tần Liễm?


“Nếu Vương gia đã đến đây rồi thì sao lại phải vội vả rời đi nhanh như vậy.” Tần Liễm lạnh lùng nói, khóe miệng vẫn cong cong vui vẻ như cũ.


Hắn chuyển động thanh sáo ngọc màu trắng trong ống tay áo, người đột nhiên như một đạo bạch sắc ảo ảnh, trong nháy mắt đã di chuyển đến trước người Hách Liên Dực


Tần Liễm ra tay quá nhanh, Hách Liên Dực trở tay không kịp, Thanh Linh cũng thừa dịp này đoạt lấy thanh kiếm trong tay một ám vệ, vọt tới sau lưng Hách Liên Dực.


Thanh Linh thống hận Hách Liên Dực đã lâu, bây giờ có cơ hội ra tay với hắn, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua.


Hách Liên Dực tránh khỏi thế công của Tần Liễm, lại không ngờ nửa đường Thanh Linh lại nhảy ra. Vì vậy hắn tránh được thế công của Tần Liễm nhưng lại không tránh khỏi Thanh Linh, cái mông xúi quẩy một đường di chuyển thẳng đến mũi kiếm của Thanh Linh. Khuôn mặt Thanh Linh cực vui vẻ, thuận thế còn dụng lực đẩy kiếm vào, thanh kiếm liền thành thật đâm thật sâu vào mông Hách Liên Dực.


Hách Liên Dực khó chịu hừ một tiếng, hắn cảm nhận được một loại đâu đến tan lòng nát dạ lan khắp toàn thân, bắp đùi cứng còng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.


Thanh Linh vốn định dùng sức đưa một kiếm đâm thủng cái mông của Hách Liên Dực, nhưng lúc này người của Hách Liên Dực lại cầm kiếm phi người về phía nàng, nàng không thể không rút kiếm trở về để phòng ngự.


Kiếm vừa kéo ra, Hách Liên Dực lại đau khổ mà khó nói nên lời.


“Hèn hạ! Dám đánh lén bản vương” Hách Liên Dực con mắt sắc bén đầy dữ tợn, nổi giận mắng, cảm giác đau đớn kịch liệt trên mông truyền đến khiến khuôn mặt hắn càng ngày vàng trắng bệch.


“Thật là buồn cười, Vương gia muốn giết chúng ta, chẳng lẽ chúng ta phải đứng chờ Vương gia giết từng người một? Nếu nói đến hèn hạ, Vương gia đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở đây đánh lén chẳng lẽ không phải là hèn hạ?” Thanh Linh vừa so chiêu với thuộc hạ của Hách Liên Dực vừa cười châm biếm nói.


Tần Liễm ra chiêu lần nữa, nhưng mông Hách Liên Dực lại đang đau xót khó nhịn, lực bất tòng tâm bị đối phương đánh rớt kiếm trong tay.


Sau khi đánh rớt kiếm trên tay Hách Liên Dực xuống, Tần Liễm nhanh chóng chuyển người qua sau lưng, dùng lực bẻ tay Hách Liên Dực, cánh tay Hách Liên Dực lúc này đã bị trật khớp.


“Không muốn chủ tử các ngươi lập tức mất mạng thì mau dừng tay lại” Tần Liễm cất cao giọng nói.


Thuộc hạ Hách Liên Dực thấy chủ tử bị khống chế, rối rít dừng lại động tác trên tay, âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau ở hai bên bờ sông từ từ im bặt.


Song phương mặc dù đều đã ngừng tay, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.


Có một hắc y nhân cách sau lưng Thanh Linh không xa, giữa năm ngón tay hắn kẹp một thứ ám khí rất nhỏ, không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện ra được. Hai mắt hắn như vô tình mà lại cố tình nhìn chằm chằm sau lưng Thanh Linh.


Đau đớn trên mông vốn đã khiến Hách Liên Dực khó nhịn, hiện tại lại thêm cánh tay đột nhiên bị trật khớp, đau đớn kịch liệt từng đợt nối tiếp từng đợt đến, khiến hắn nhịn không được mà thầm ước bây giờ bản thân có thể trợn trắng mắt lên rồi bất tỉnh.


Nhưng hết lần này tới lần khác Tần Liễm lại không cho Hách Liên Dực được như ý, hắn duỗi ra hai ngón tay thon dài, dừng lực vừa kéo vừa bấm lên mặt Hách Liên Dực, còn uốn thêm một cái, lập tức, một tiếng thét thảm như heo bị chọc tiết vang lên rất dọa người.


“Tần Liễm, có chuyện gì thì nói là tốt rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy.” Hách Liên Dực đau đến phải liên tục hút không khí, khẩu khí cũng thân mật thêm mất phần, nhưng lòng lại vô cùng phẫn hận. Gò má nửa bên mặt hẳn rất nhanh đã xưng đỏ lên, đau rát, đầu heo đau đến vặn vẹo này vốn đã từng là khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân.


“Người cùng bản vương vốn không thù không oán, bây giờ cũng vậy. Tần Liễm, bản vương vẫn luôn rất xem trọng ngươi, nhưng ngươi lại chọn chí tuyến đối lập với bản vương mà đứng, đến bây giờ bản vương vẫn còn cảm thấy thật đáng tiếc. Nếu như ngươi nguyện ý chịu đứng dưới trướng của bản vương, bản vương hứa sẽ không bạc đãi ngươi, thậm chí những thứ Tĩnh Vương không cho ngươi được, bản vương cũng sẽ tìm hết tất cả các biện pháp tìm kiếm để cho ngươi, không biết ý của ngươi như thế nào?”


Thanh Linh ở một bên nghe lời nói Hách Liên Dực một phen, nhịn không được trợn trắng mắt lên. Mới vừa rồi còn liều mạng muốn giết chết đối phương, hiện tại bị chế trụ lại lập tức thay đổi thành sắc mặt cầu hòa, thật sự là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.


Tần Liễm thấp giọng cười ra tiếng, nhưng mặt mày lại rét lạnh như huyền băng ngàn năm, tạo ra một loại khí thế bức người vô hình: “Vừa rồi không phải Vương gia còn muốn giết bản tướng sao?” Khẩu khí không thèm đếm xỉa.


Hách Liên Dực kéo ra một nụ cười, nhưng mặt hắn đang sưng đỏ lên khiến khiến nụ cười kia có vài phần quỷ dị: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, bản vương bất quá là chỉ muốn đùa cùng Tần tướng một chút.” Co được dãn được mới là đại trượng phu, hiện nay phải tìm cách thoát khỏi xiềng xích trói buộc của Tần Liễm trước, hừ, sau đó hắn nhất định phải tìm Tần Liễm tính sổ.


Tần Liễm híp lại mắt phượng, lười biếng nói: “Vương gia đùa giỡn không buồn cười, như vậy đi, để bản tướng cũng đến đùa một chút, chắc chắn sẽ khiến Vương gia hài lòng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK