Đầu xuân còn se lạnh. Sáng sớm ánh mặt trời tuy sáng rỡ nhưng chỉ cần một cơn gió thổi qua thì vẫn khiến cho người ta cảm thấy có chút lạnh.
Mạch Sương cảm thấy chỗ lòng ngực như bị vật gì đó đè lên, rất đau. Đau đớn truyền khắp tứ chi bách hài khiến cho nàng khó có thể thở được, không muốn nhúc nhích.
“Giả chết sao ?? Diệp Thanh Linh, ngươi tỉnh cho ta.”- Một giọng nói bén nhọn khinh bỉ đâm vào tai nàng.
Diệp Thanh Linh. Đây không phải là tên của Nhị tiểu thư phủ Uy Viễn Tướng Quân sao ??
Trên người đột nhiên bị người đạp thêm mấy cước, đau đến khiến nàng không nhịn được phải nhíu mày, ngực rất khó chịu, mí mắt nặng như chứa vàng, không có cách nào mở ra.
“Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư sẽ không chết thật đi ??”- Hương Lan nơm nớp lo sợ nói.
Đại tiểu thư dừng động tác đá người dưới đất, đưa tay thăm dò hơi thở Diệp Thanh Linh không nhúc nhích nằm trên mặt đất. Không phát hiện ra hơi thở, nàng đột nhiên lui về phía sau hai bước, hoảng hồn. Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói hờ dỗi.
“Thanh Ngọc, đây là có chuyện gì ??”
Cách đó không xa, có một phụ nhân tướng mạo xinh đẹp được một đám nha hoàn vây quanh. Búi tóc cao vãn, châu ngọc gắm đầy đầu, mười phần quý khí, mặt mày hếch lên ẩn chứa một cỗ bén nhọn, một thân hoa phục làm nổi bật lên dáng người tôn quý không thể với tới.
“Phu nhân !”- Hương Lan hướng Phu nhân Tướng Quân — Lâm thị hành lễ.
“Ngươi lại làm cái gì nha đầu Thanh Linh kia vậy ??”
Lâm thị mắt liếc qua Diệp Thanh Linh một thân ướt nhẹp đang nằm bất động cạnh bờ ao, trong lòng đã hiểu ra được vài phần: “Là ngươi đem Thanh Linh đẩy xuống nước ??”
“Không phải”- Thanh Ngọc vội lắc đầu. Ánh mắt hỗn loạn.
“Là chính nàng tự nhảy xuống !”- Nàng mới không chịu thừa nhận mình cố ý đẩy.
“Không phải là ngươi đẩy thì nàng đang yên đang lành lại nhảy xuống nước làm cái gì ??”- Lâm thị nghi ngờ nói.
“Nương, có lẽ ngươi không biết. Lúc trước, nha đầu kia không biết điên khùng cái gì đột nhiên chạy đến trước phủ Thừa Tướng ‘nháo hôn’, bị Thừa Tướng chán ghét nên cả ngày luôn buồn chán không vui. Lúc này, nàng nghĩ quẩn trong lòng muốn nhảy xuống nước cũng không có gì là kì lạ.”
Chuyện Diệp Thanh Linh ái mộ Thừa Tướng đương triều của Nam Hạ quốc — Tần Liễm, mọi người đều biết. Sau khi nàng gặp qua dung nhan tuấn mĩ như trích tiên của Tần tướng, không lâu sau liền bỏ chạy đến trước cửa phủ Thừa Tướng, chặn đường Tần tướng vừa hạ triều trở về nói muốn gả cho hắn, bị Tần tướng dịu dàng cự tuyệt.
Tần tướng nói không muốn cưới, Diệp Thanh Linh cười nói không quan tâm, nhưng khó có thể ngờ được một lát sau nàng lại nói ra một câu kinh người khác, nàng nói nàng muốn cưới Tần tướng làm ‘Phu nhân’. Kết quả bị người phủ Tướng Quân giội cho một thân đầy máu chó. Chuyện này từng được lan truyền sôi sục khắp kinh thành.
Trước kia Diệp Thanh Linh rất ít khi đi ra ngoài phủ nên bên ngoài không có ai biết mặt nàng. Bởi vậy khi mọi người biết chuyện của nàng, ai cũng cười nhạo tướng mạo nàng bình thường, tài năng nông cạn mà lại dám mơ ước đến Tần tướng tuấn mĩ như trích tiên, tuổi trẻ đầy triển vọng. Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Sau vụ đó, Diệp Thanh Linh cũng không được gặp Tần tướng. Nàng yêu mà không được đáp lại, muốn gặp mà không thể, buồn rầu tích tụ trong lòng, cả ngày luôn rầu rĩ không vui. Bây giờ nếu nói nàng tương tư đến điên cuồng, nhảy xuống nước tìm chết cũng sẽ không có người hoài nghi.
“Đại tiểu thư, tay Nhị tiểu thư hình như vừa giật giật.”- Hương Lan hô lên.
Diệp Thanh Ngọc bước nhanh đến bên cạnh Diệp Thanh Linh, ngồi xổm xuống, lấy tay đẩy đẩy Diệp Thanh Linh: “Diệp Thanh Linh, mau tỉnh lại. Ngươi đừng có giả bộ chết để dọa mọi người.”
Giọng nói nàng có chút run. Dù sao thì cũng do mình đẩy người ta xuống nước, nàng chưa từng giết người, nếu Diệp Thanh Linh thật sự bị chết đuối, trong lòng nàng nói không sợ hãi là dối trá.
Mạch Sương cảm thấy chỗ lồng ngực có gì đó dồn lên trên chuẩn bị thoát khỏi miệng ra ngoài. ‘Phốc’ một cái, nàng đột nhiên phun ra một miệng nước. Hô hấp liền thông nhuận, toàn thân thoải mái không ít.
“Diệp Thanh Linh, ngươi là đồ đê tiện. Lòng đã muốn chết như vậy thì vĩnh viễn đừng bao giờ tỉnh lại.”- Toàn bộ nước Diệp Thanh Linh phun ra đều đáp xuống trên mặt Diệp Thanh Ngọc.
Giọng nói bén nhọn, chói tai thiếu chút nữa đã đâm rách màng nhĩ Mạch Sương. Nàng mạnh mẽ mở mắt ra khiến Diệp Thanh Linh bị bất ngờ, sợ đến nhảy dựng lên.
Cặp mắt kia đen nhánh trong suốt, sáng bức người, như chứa gió xuân. Diệp Thanh Ngọc chợt cảm thấy hai tròng mắt kia có chút xa lạ, nàng nhìn chằm chằm cặp mắt kia, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Mạch Sương chậm rãi ngồi dậy, nhìn nữ tử vừa nói chuyện kia.
Đó là một nữ tử có ngũ quan tinh xảo, mang mạng che mặt màu đỏ, đầu búi kiểu sơ phi tiên, trâm ngọc cùng trâm cài vàng gắm nghiên vào tóc. Nhưng khi lớp phấn dày trên mặt nàng trôi đi hết, làm lộ ra một vết màu đỏ phía bên phải gương mặt, khuôn mặt trở nên dữ tợn như quỷ nước.
Nàng gọi mình là Diệp Thanh Linh, đây là có chuyện gì ?? Nàng rõ ràng bị Văn Thi Dung dùng dao gâm đâm xuyên qua ngực, căn bản không có khả năng sống sót nhưng bây giờ nàng đây là thật sự còn sống a.
Rốt cuộc là sao ?? Chẳng lẽ nàng mượn xác hoàn hồn, trùng sinh ở trên người Diệp Thanh Linh ?
Dùng tay sờ chỗ ngực lúc trước bị dao găm đâm xuyên qua nhưng lại không cảm thấy một chút đau đớn.
Thì ra nàng thật sự mượn xác hoàn hồn, nàng thật sự trùng sinh !
“Đại tiểu thư, mặt của ngươi…”- Hương Lan nhát gan mở miệng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Mặt của ta bị sao vậy ??”- Diệp Thanh Ngọc nhướn mày, đi đến bờ ao, cúi xuống nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong nước.
Trên mặt nữ tử dính phấn nước lẫn lộn, cái trán vẫn còn bọt nước chảy xuống.
Diệp Thanh Ngọc nhìn bộ dáng chật vật của chính mình trong nước, tức đến mặt xám ngắt, hai mắt bốc lửa, đó là kết quả nàng trang điểm suốt hai canh giờ mới xong !
Xoay người, nghiến răng nghiến lợi với Diệp Thanh Linh, căm hận nói: “Diệp Thanh Linh, ngươi đi chết đi !”
Nhấc bàn tay lên, không chút lưu tình dùng sức tát xuống trên mặt Diệp Thanh Linh.
Đau rát trên mặt khiến Diệp Thanh Linh từ trong khiếp sợ khi biết mình được trùng sinh lấy lại tinh thần, một tia hàn quang xẹt qua mắt.
Diệp Thanh Ngọc tát một cái còn chưa hết giận, tay kia lại giơ cao, tiếp tục dùng sức tát mặt Diệp Thanh Linh.
Trước khi bàn tay rơi xuống trên mặt, Mạch Sương thầm vận nội lực đồng thời cũng thầm ngạc nhiên, nàng phát hiện nội lực của thân thể này có tu vi rất tốt.
Nàng ra tay, chuẩn xác bắt lấy bàn tay Diệp Thanh Ngọc đang chuẩn bị đánh xuống, bẻ sang một hướng, tiếng xương vang lên, là âm thanh cổ tay bị trật khớp. Lại cầm bẻ sang hướng khác, chỉnh lại cổ tay bị trật khớp. Suốt quá trình này, cổ tay cuối cùng cũng hoàn hảo không tổn hao gì nhưng lại khiến Diệp Thanh Ngọc đau đến nhe răng nhếch miệng, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
Lâm thị quan sát thấy có gì đó bất thường, lập tức lên tiếng ngăn hai người lại: “Hai người các ngươi đừng làm rộn, còn ra cái thể thống gì ?? Thanh Linh, còn không mau buông Thanh Ngọc ra.”
Thanh Linh nhìn về phía mỹ phụ được nha hoàn vây quanh kia, suy đoán nàng là Lâm thị vừa đến lúc nãy. Khóe miệng cong lên đầy trào phúng. Lâm thị, ngươi rốt cuộc cũng chịu không nổi mở miệng. Vừa rồi trong lúc Diệp Thanh Ngọc ra tay, nàng ta còn làm một bộ dáng xem cuộc vui, bây giờ thấy Diệp Thanh Ngọc bị chế trụ liền vội như lửa đốt. Nguyên chủ của thân thể này thật ra không phải là nữ nhi ruột của Lâm thị, bị Diệp Thanh Ngọc khi dễ tựa hồ cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ là, Mạch Sương nàng cũng không phải loại người thiện lương gì, càng sẽ không nhân từ bỏ qua cho người khi dễ mình. Nếu nàng đã trùng sinh trên người Diệp Thanh Linh, thì nàng chính là Diệp Thanh Linh. Mặc kệ vì sao trước đây Diệp Thanh Linh lại để người ta khi dễ, nhưng về sau, nàng quyết sẽ không để cho người dễ dàng bắt nạt nàng.
Sau này người kính nàng một thước thì nàng sẽ kính lại người một trượng. Còn người muốn hủy hoại nàng, nàng nhất định sẽ đòi lại đủ.
“Tiện nhân chết tiệt, thả ta ra !”- Diệp Thanh Ngọc đau đến khuôn mặt vặn vẹo, oán hận nhìn Mạch Sương, không, là Diệp Thanh Linh.
Thanh Linh quỷ dị cười một tiếng, buông ngươi ra, cũng được, như ngươi muốn. Nàng đột nhiên thu tay lại.
Bởi vì nàng bất ngờ buông tay ra, Diệp Thanh Ngọc không còn chỗ tựa, lảo đảo lui về phía sau vài bước, lắc lư hai cái, hoa hoa lệ lệ lọt vào trong hồ nước.
Chương 4: Chương 3 : Nha Đầu Kia Thật Sự Đáng Đánh Đòn !
Ở đây, tất cả người chứng kiến một màn Diệp Thanh Ngọc rơi xuống nước đều sững sờ, vẻ mặt không thể tin. Ngày thường, Nhị tiểu thư này bị Đại tiểu thư mắng cũng không dám trả lời, đánh lại càng không. Nhưng hôm nay, Nhị tiểu thư như thay đổi thành người khác, còn dám phản khán lại Đại tiểu thư.
Lâm thị thấy Diệp Thanh Ngọc bổ nhào xuống nước liền vọt tới, sốt ruột gân cổ quát đám nha hoàn đang ngu ngơ: “Nguyên một đám các ngươi đứng đấy đều là người chết sao ?? Không thấy Đại tiểu thư bị rơi xuống nước hả ?! Còn không nhanh xuống nước cứu người !!”
Đám nha hoàn lấy lại tinh thần, những người biết bơi đều nhảy xuống nước cứu người.
“Diệp Thanh Linh, Thanh Ngọc nếu xảy ra chuyện gì, bổn phu nhân chắc chắn sẽ không tha cho ngươi !”- Lâm thị hung hăng nói.
Trong lòng, Thanh Linh khinh thường hừ lạnh. Chỉ có phép châu quang đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn ?? Xem nàng là rau cải trắng có thể tùy ý cắt sao ?? Trên mặt lại mở to một đôi mắt vô tội, nói: “Mẫu thân, lúc nãy là do ngươi bảo ta buông tay nàng ra nha !”
Giọng nói có chút ủy khuất.
“Ngươi!”- Lâm thị nghẹn họng, nói không ra lời. Lúc này, Diệp Thanh Ngọc đã được vớt lên, Lâm thị không quan tâm đang cùng Diệp Thanh Linh lí luận, trực tiếp đi đến chỗ Thanh Ngọc
“Thanh Ngọc, ngươi có sao không ??”- Lâm thị lo lắng hỏi.
“Nương, ta không sao !”- Diệp Thanh Ngọc được nha hoàn của nàng đỡ đứng lên.
“Diệp Thanh Linh, ngươi là tiểu tiện nhân ác độc. Ngươi dám hại chết ta, thật sự là đáng đánh đòn !”- Toàn thân Diệp Thanh Ngọc ướt đẫm, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn. Lần này, nhìn nàng ta cực kì giống quỷ dữ mang mười phần âm khí. Nàng đùng đùng nổi giận sải bước về phía Thanh Linh nhưng lại bị Lâm thị kịp thời chặn lại.
“Nương, ngươi thả ta ra. Để ta dạy dỗ thật tốt xú nha đầu kia.”- Diệp Thanh Ngọc dẫy giụa, hoàn toàn là một bộ dáng của người đàn bà chanh chua.
“Thanh Ngọc, đủ rồi !”- Giọng nói Thanh Ngọc uy nghiêm giận dữ, tự tay bắt lấy Diệp Thanh Ngọc.
“Hương Mai, ngươi đỡ Nhị tiểu thư trở về Thanh Lạc viện.”
Nghe Lâm thị phân phó, Hương Mai không dám sơ sẩy, đỡ Thanh Linh trở về Thanh Lạc viện.
Còn Diệp Thanh Ngọc tức giận trở về Ngọc Nguyệt viện của mình.
“Nương, chính nàng đẩy ta xuống nước. Ngươi sao lại ngăn cản ta dậy dỗ nàng. Rốt cuộc, ta có thật là nữ nhi ngươi sinh ra hay không ??”- Trở lại phòng ngủ. Lúc này, chỉ còn hai người. Diệp Thanh Ngọc tức giận bất bình nói.
“Đủ rồi. Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết nha đầu Thanh Linh kia vì sao mà rơi xuống nước.”- Lâm thị lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Diệp Thanh Ngọc một cái, khiến Diệp Thanh Ngọc nhịn không được co rúm lại một tí.
“Một năm trước, Ô quốc tấn công biên cảnh phía đông bắc của Nam Hạ quốc. Phụ thân ngươi nắm giữ ấn soái xuất chinh đi dẹp giặc, liên tục đại thắng, bức Ô quốc đầu hàng. Hiện nay, phụ thân ngươi sắp đắc thắng trở về Hạ Thành. Ngươi tạm thời không được gây chuyện cho ta.”
“Nương, sao ta cảm thấy là ngươi đang giúp nha đầu kia nói chuyện vậy ?? Ta có phải là nữ nhi của ngươi không ??”- Diệp Thanh Ngọc lã chã chực khóc nói.
Lâm thị thấy Diệp Thanh Ngọc ủy khuất, lòng mềm nhũn. Lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng không ít: “Nương đã chết của nha đầu kia dù gì cũng là Công chúa của Đông Lăng quốc. Nàng dù không được phụ thân ngươi yêu thương nhưng thân phận kia vẫn còn đó. Nói không chừng, sau này, nàng đối với tương lai chúng ta có tác dụng lớn. Nương biết rõ ngươi nhìn không vừa mắt nha đầu kia. Ngươi muốn ra tay với nàng cũng không phải là không thể. Nhưng mà….. ngươi phải biết hành động nhanh chóng và cẩn thận đến mức thần không biết quỷ không hay. Đừng làm dơ tay mình. Ngươi nếu làm còn không được chuyện này thì tốt nhất hãy thu liễm lại cho ta. Như ngày hôm nay, bộ dáng lỗ mãng đó của ngươi, ta không muốn phải thấy lần nữa.”
“Còn nữa. Ở trong mắt phụ thân ngươi, ngươi vẫn là cái nữ nhi cao quý, nhu thuận, hiểu lễ nghĩa, có hiểu biết. Ta không hy vọng ngươi sẽ làm ra chuyện gì khiến hắn phải thất vọng.”
Diệp Thanh Ngọc rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ thâm tàn: “Nương, ta đã hiểu.”
Chỉ cần nương không ngăn cản, một khi có cơ hội, nàng nhất định sẽ khiến cho xú nha đầu kia chết rất thê thảm.
“Tiểu thư, ngươi cuối cùng cũng trở lại !”- Hương Thảo vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nhìn Thanh Linh. Lại phát hiện, Thanh Linh một thân chật vật được Hương Mai dìu trở về. Trong giây lát, khuôn mặt ngạc nhiên mừng rỡ hóa thành lo lắng.
“Hương Thảo, ngươi đỡ Nhị tiểu thư vào phòng đi. Ta còn phải đi hầu hạ Phu nhân.”- Hương Mai ngạo nghễ nói.
Tướng Quân không có ở đây, hết thảy mọi chuyện trong phủ đều do Lâm thị làm chủ. Hương Mai đi theo bên người Lâm thị, tự nhiên thân phận sẽ cao hơn Hương Thảo không ít. Bởi vậy khi nói chuyện, sắc mặt cũng là một bộ ngạo mạn.
Hương Thảo vừa đỡ Thanh Linh vừa căng thẳng hỏi: “Tiểu thư, ngươi đi đâu mà quay lại một thân ướt nhẹp thế này ?? Có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hay không ?? Nô tỳ ra ngoài tìm người nhưng lại không thấy, nô tì lo lắng muốn chết.”
“Ta không sao, ngươi về phòng trước đi.”- Thanh Linh thản nhiên nói, thần sắc thoạt nhìn có chút mệt mỏi.
Bước vào Thanh Lạc viện, Thanh Linh lập tức choáng váng. Trong viện này không chỉ nhỏ mà còn cực kì đơn sơ, lại nằm ở một góc vắng vẻ nhất trong phủ Tướng Quân.
Đẩy ra cửa phòng ngủ. Bên trong có bàn ghế cổ xưa, giường thì lung lay sắp đổ, vật trang sức ít đến đáng thương.
Thanh Linh hít sâu một hơi, không thể tin nhìn qua mọi thứ trước mặt. Đây thật là khuê phòng của thiên kim phủ Tướng quân ?? Chỗ này đem so sánh cùng nơi ở của hạ nhân thì không có gì khác nhau.
Sau khi rửa mặt một phen, Thanh Linh đứng ở trước gương đánh giá mình một chút. Thì ra bên ngoài đồn đãi dung mạo Diệp Thanh Linh bình thường là không thể tin được. Thực tế, vóc người của cỗ thân thể này ngược lại còn rất là đẹp mắt.
Nữ tử trong gương, một đôi mắt thanh tú không nhiễm chút bụi bậm, như sự kết tinh của trời đất. Khuôn mặt xinh đẹp, mi như hàm đại, làn da như mỡ đông. Vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, thoạt nhìn cũng coi như là uyển chuyển nhưng cùng tư thái kiếp trước của nàng vẫn còn thua xa một đoạn.
Nhìn một chút xiêm y trên người, nàng nhíu mày, kiểu dáng này là của vài năm trước, chất liệu bình thường. Giá trị của một thân xiêm y này đoán chừng còn không bằng một đoạn ống tay áo của Diệp Thanh Ngọc.
“Tiểu thư, ngươi bị rơi xuống nước, mau uống nhanh chén canh gừng này để xua tan hàn khí đi.”- Hương Thảo bưng canh gừng đi đến, khuôn mặt nàng trái xoan có chút dài, da thịt tuyết trắng, hai mắt sạch sẽ không chứa tâm cơ.
Nàng từ nhỏ đã hầu hạ Diệp Thanh Linh, Thanh Linh từ trong miệng nàng biết được không ít chuyện có liên quan đến phủ Uy Viễn Tướng Quân.
Phụ thân Diệp Thiên Minh có ba nhi tử và hai nữ nhi, Đại tỷ và Tam đệ do Lâm thị sở sinh, còn nàng và Nhị ca do cùng một nương sinh ra.
Nương của Thanh Linh là Công chúa của Đông Lăng quốc, là Phu nhân trước của Tướng Quân cho nên Thanh Linh cũng là đích nữ của phủ này.
Công chúa là tỷ tỷ ruột thịt của vương Đông Lăng, tỷ đệ hai người tình cảm rất tốt. Lúc tỷ tỷ xuất giá, Đông Lăng vương đặc biệt ban cho nàng quốc hiệu và đồng thời cũng tuyên bố Đông Lăng quốc mãi mãi sẽ là thế lực sau lưng của Công chúa.
Trong người Thanh Linh có chảy dòng máu của Công chúa Đông Lăng, đáng ra thân phận phải vô cùng tôn quí, nhưng mà lúc nàng sinh ra, từ đường Diệp gia đột nhiên sụp đổ khiến người người trong phủ hoảng hốt. Phụ thân đặc biệt mời người đến đoán mệnh của Thanh Linh, người này tính ra nàng mang mệnh sát.
Thầy tướng số nói nếu muốn áp chế sát khí trên người nàng thì phải để nàng tự sinh tự diệt.
Vì vậy, Diệp Thanh Linh liền bị đưa tới Thanh Lạc viện.
Đông Lăng Công chúa đau lòng nữ nhi của mình, không đành lòng nhìn nàng phải lớn lên một cách khổ cực nên lệnh cho Hương Thảo đến hầu hạ Thanh Linh.
Phụ thân rất ít khi đến nhìn nàng nhưng vẫn còn có nương và Nhị ca thường xuyên đến thăm.
Nhưng hình như sát khí của nàng quá mạnh, năm nàng bảy tuổi, nương thì bệnh chết, Nhị ca cũng bắt đầu bệnh nặng. Khiến phụ thân không khỏi cho rằng nương và Nhị ca đều là do thường xuyên đến thăm nàng nên mới bị sát khí trên người nàng khắc đến một người chết một người bệnh. Phụ thân hắn càng thêm tin tưởng trên người nàng có mệnh sát.
Nàng thở dài, nương chết, phụ thân không đau, còn mang mệnh khắc, khó trách nàng có thân phận tôn quý là đích nữ Tướng Quân nhưng nơi ở lại như thế này.
Thanh Linh bị rơi xuống nước, tuy đã uống qua chén canh gừng nhưng ban đêm nàng vẫn bị cảm. Sáng thứ hai, lúc nàng đứng lên, đầu đột nhiên chìm vào hôn mê, toàn thân nóng lên.
— ——–
Hương Thảo nói đi nấu thuốc cho nàng nhưng đã qua nửa ngày, còn chưa thấy nàng ta trở lại. Thanh Linh trong lòng có chút lo lắng, định ra ngoài tìm một chút nhưng còn chưa ra khỏi cửa đã thấy Hương Thảo mặt mũi bầm dập được một thị vệ dìu trở về, khập khiễng đi vào trong viện.