Thanh Linh cùng một tên sai vặt khác đỡ Diệp Đàm dậy, nàng nhân cơ hội lén chẩn mạch, ngạc nhiên phát hiện hắn thật sự không phải bệnh nặng, mà là trúng cổ độc, về phần là cổ độc gì, trong nhất thời Thanh Linh cũng không nhận ra. Cổ trùng trong cơ thể hắn, đại phu bình thường chẩn không ra, lúc phát tác cũng khiến họ tìm không ra tên chứng bệnh. Khó trách Diệp Đàm đã bị bệnh lâu như vậy cũng không thấy khá lên, thì ra là bị người cố ý hạ cổ độc.
Thanh Linh nhìn ra, đã trễ thế này, Diệp Đàm còn kéo thân thể bệnh nguy kịch đến sân nhỏ của nàng, nhất định là hắn nghe được tin tức Diệp Thanh Ngọc đến tìm nàng gây phiền toái, mới bất chấp thân thể của mình đến đây, chính là vì muốn che chở cho muội muội cùng nương sinh này. Nhìn hắn bảo vệ mình, tự dưng có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng. Thật ra, dù Diệp Thanh Ngọc mang người đến cũng không thể làm gì nàng. Nhưng nàng vẫn thấy cảm kích Diệp Đàm đã đứng ra bảo vệ mình.
Nhìn hắn, nàng không khỏi nhớ đến Đại ca kiếp trước, Đại ca cũng đối với nàng tìm mọi cách sủng ái.
Trong lòng âm thầm quyết định, nàng nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu người ca ca này.
“Là Nhị ca bệnh phát nên hộc máu, không liên quan gì tới ta.” Diệp Thanh Ngọc máu lạnh nói, xoay người rời đi, đi được hai bước lại quay đầu hung dữ trừng mắt Thanh Linh: “Diệp Thanh Linh, xem như số ngươi gặp may.”
Hôm nào lại tìm tiểu tiện nhân kia tính sổ, nàng thật sự sợ bộ dáng Diệp Đàm run rẩy hộc máu, không đành lòng nhìn lại, mau rời đi thì tốt hơn.
“Đợi chút” Lúc này Diệp Đàm đã ngừng run rẩy, suy yếu gọi lại Diệp Thanh Ngọc: “Ngươi trước tiên phải nói chuyện rõ ràng.”
“Nhị ca, ngươi hô hấp không thông, trước tiên đừng nên nói chuyện” Thanh Linh khuyên nhủ.
Diệp Đàm suy yếu cười với nàng một tiếng: “Nhị ca không sao”
Diệp Thanh Ngọc không để ý tới Diệp Đàm, đi thẳng, nhưng Diệp Thanh Ngọc còn chưa bước ra khỏi cửa, Lân thị vừa vặn đi vào sân nhỏ. Lâm thị vẫn như cũ đầu đầy châu ngọc, một thân hoa phục, cao quý không thể với tới.
Thanh Linh chỉ quét mắt nhìn Lâm thị một cái, ánh mắt lại tiếp tục đặt trên người Diệp Đàm.
Đêm nay, sân nhỏ của nàng thật đúng là náo nhiệt.
Lâm thị cũng nhận được tin tức Diệp Thanh Ngọc dẫn người đến chỗ Thanh Linh, nàng lo lắng Thanh Ngọc sẽ nháo ra chuyện lớn gì, để lại hậu quả không tốt, mới chạy đến nhìn một chút. Vừa vào cửa đã thấy tình huống thân thể của Diệp Đàm, liền sai người đưa hắn trở lại viện mình. Không ngờ hắn sống chết không chịu đi, nhất định muốn biết lí do Diệp Thanh Ngọc đến đây nháo. Diệp Đàm như đoán chắc Lâm thị là người sĩ diện, lấy thân uy hiếp Lâm thị, nếu Diệp Thanh Ngọc hôm nay không nói rõ lí do vì sao đến đây nháo, hắn sẽ một đầu đâm vào tường chết.
Lâm thị không muốn ngày mai phủ Tướng Quân truyền ra lời đồn đãi kế mẫu bức tử con trai ốm yếu, bất đắc dĩ, đành phải cho đại phu chạy tới chỗ Diệp Đàm thi châm, giảm bớt đau nhức bệnh của hắn, cũng bảo Diệp Thanh Ngọc đem sự tình một lần kể ra hết.
“Các ngươi đều muốn ta nói ra hết. Tốt! Ta nói” Lúc này Diệp Thanh Ngọc đột nhiên giật xuống mạng che mặt của mình.
Sau khi mọi người ở đây thấy rõ gương mặt nàng, nháy mắt hít vào một hơi lạnh.
Chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn ướt át thường ngày của Diệp Thanh Ngọc biến thành miệng lạp xưởng vừa đỏ vừa xưng. Xung quanh môi còn nổi lên chằng chịt vết ố vàng rậm rạp. Nhìn rất đáng sợ! Gió nhẹ thổi qua, trên người mơ hồ còn ngửi được một cỗ mùi thúi nhàn nhạt. Nữ tử vừa nhìn đã khiến người ta gặp ác mộng trước mặt này thật sự là vị Đại tỷ trong thường ngày xinh đẹp, không nhiễm khói lửa nhân gian sao?? Thanh Linh có chút nghi ngờ.
Lâm thị nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhi cũng bị dọa sợ hết hồn, sau đó rất nhanh cầm mạng che mặt đeo lại cho Diệp Thanh Ngọc. Trong lòng không khỏi bực bội Diệp Thanh Ngọc lỗ mãng, thế nhưng lại tháo mạng che mặt xuống trước mặt nhiều người như vậy, vạn nhất chuyện Đại tiểu thư phủ Tướng Quân bị hủy dung truyền ra ngoài thì làm sao, đến lúc đó ai còn dám lấy nàng??
Diệp Thanh Ngọc vừa khóc sướt mướt vừa thuận tiện thêm dầu thêm mỡ vào. Sau khi nghe xong, Lâm thị mở miệng khiển trách Thanh Linh: “Thanh Linh, ngươi còn nhỏ tuổi, lòng dạ sao đã độc ác như vậy, thế nhưng lại bỏ thuốc vào súp của Thanh Ngọc. Mưu hại thân tỷ của mình….”
“Mẫu thân, ngài nói lời này cần phải có bằng chứng rõ ràng. Tội danh hạ độc mưu hại thân tỷ ta đảm đương không nổi” Thanh Linh lạnh lùng cắt đứt lời Lâm thị.
“Bên trong phòng thuốc chỉ có ngươi và Hương Đậu, Hương Đậu nàng khôn có can đảm hại ta, trừ ngươi ra, còn ai vào đây dám hạ độc ta” Diệp Thanh Ngọc thở phì phì nói. Lúc nấu Thiên Tiên thang kia, nhất định là tiểu iện nhân Diệp Thanh Linh kia hạ độc, đem miệng nàng biến thành hình dạng xấu xí như vậy. Nàng lặng lẽ thỉnh nhiều đại phu đến xem cũng đều vô dụng.
“Đại tỷ, vẫn là câu nói kia, mọi việc đều phải có bằng chứng rõ ràng, ngươi chỉ hoài nghi ta, chẳng lẽ Hương Đậu thì không đáng hoài nghi sao??” Là ta hạ độc vào Thiên Tiên thang thì như thế nào, ta chính là muốn độc ngươi.
“Linh Nhi nói có lý, khụ khụ, muốn nói chuyện gì cũng cần có bằng chứng rõ ràng” Mặt Diệp Đàm dưới ngọn đèn vàng càng trắng bệch như, trắng đến khiến lòng người tan vỡ, vì bảo vệ muội muội, hắn gắt gao cố gắng chống đỡ đứng đây, cố chấp đến làm đau lòng người.
“Đại tỷ không có bằng chứng đã định loạn tội ta, truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị người ngoài chê cười Đại tỷ cố tình gây sự, ra đòn hiểm với muội muội. Chuyện này đối với danh tiếng Đại tỷ cũng không được tốt lắm đi??” Thanh Linh ung dung nói.
Hai mẹ con Lâm thị tức giận đến xám mặt, nghẹn đến nội thương, Diệp Thanh Ngọc bất đắc dĩ tìm không ra chứng cứ xác thật Thanh Linh hạ độc.
“Người đến, đem chỗ Nhị tiểu thư toàn bộ lục soát cho ta” Diệp Thanh Ngọc không còn cách nào khác, chỉ có thể lục soát chỗ Thanh Linh còn có thể tìm ra một ít độc dược sót lại hay không.
“Đợi chút”
“Như thế nào, ngươi sợ sao?? Sợ ta tìm thấy độc dược trong phòng ngươi??” Thấy Diệp Thanh Linh lên tiếng ngăn cản, trong lòng Diệp Thanh Ngọc càng xác định chỗ Thanh Linh có giấu độc dược. Nàng như bắt được trúng điểm chết của Thanh Linh, có chút đắc ý.
“Đúng, ta thật sợ! Sợ người của Đại tỷ thừa cơ hội bỏ độc dược vào phòng ta, sau đó lại gọi cái gì là chứng cớ” Thanh Linh nói sợ nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh nhạt.
“Ngươi…” Diệp Thanh Ngọc tức giận đến nghẹn.
Cuối cùng, Lâm thị phải phái người của mình đi lục soát gian phòng của Thanh Linh và Hương Đậu.
Chỗ Thanh Linh không tìm ra cái gì khả nghi, ngược lại, trong phòng Hương Đậu lại tìm thấy được một bao bột thuốc đáng nghi.
Thanh Linh đã sớm đoán được Diệp Thanh Ngọc sau khi bị hủy dung chắc chắn sẽ đến tính toán trên đầu nàng. Cho nên nàng trước đã đem một bao độc dược giấu vào phòng Hương Đậu, không nghĩ đến bây giờ đã phát huy công dụng.
Diệp Thanh Ngọc hồ nghi đem bột thuốc rót vào trong miệng Hương Đậu, không bao lâu, miệng Hương Đậu cũng xưng thành lạp xưởng.
“Đại tiểu thư tha mạng, không phải là ta, thật không phải là ta, ta không có lí do hại ngài a…..” Hương Đậu than thở khóc lóc, khổ sở quỳ gối trước mặt Diệp Thanh Ngọc cầu xin tha thứ.
Diệp Thanh Ngọc không hề bị lay động, hung hăng đá một cước lên người Hương Đậu: “Tiện tỳ, chứng cớ đã bày ra trước mặt còn dám ngụy biện. Đáng chết!” Nói xong, dưới chân điên cuồng đá Hương Đậu, đem tức giận vì bị hủy dung toàn bộ xả lên người Hương Đậu.
Thanh Linh nhìn Diệp Thanh Ngọc đánh Hương Đậu đến đầu rơi máu chảy, trong lòng có chút gợn sóng. Nếu không phải Hương Đậu ở trước mặt nàng có ý đồ hạ dược, nàng cũng sẽ không vu oan hãm hại nàng ta.
Nàng, cho đến bây giờ đều không phải là một người tốt.
Sự tình đã có kết quả. Diệp Thanh Ngọc, Lâm thị, Nhị ca lần lượt rời đi.
Trước khi đi, Lâm thị nhìn thoáng qua Thanh Linh, mang chút ý tứ sâu xa, khiến cho Thanh Linh khó hiểu cảm thấy một chút bất an.
Trên đường phố hối hả, tiếng rao hàng liên tục vang lên.
Ngày mai là hội Hoa Đăng mỗi năm một lần ở Nam Hạ quốc, không ít thương nhân rối rít bày ra các loại hoa đăng kiểu dáng xinh đẹp, màu sắc đa dạng hấp dẫn khách hàng. Thừa dịp này để thu một khoản lợi nhuận lớn.
Thanh Linh một bộ y phục tơ trắng, không đánh phấn, băng cơ ngọc phu, đôi đồng tử ngập nước ngắm các hộ nhà tràn đầy hoa hòe xung quanh, môi không son mà hồng, khóe môi duy trì thanh thiền vui vẻ.
Nhưng Hoa đăng Lâm Lang cũng không hấp dẫn được Thanh Linh khiến nàng dừng bước. Sau khi nàng đi qua một phố hoa đăng liền rẽ vào y quán cứu tế của Hoán Y.
“Hoán Hoán, ngươi làm bánh hoa quế đậu đỏ ăn ngày càng ngon” Trong hậu đường y quán, Thanh Linh ngồi trên ghế, miệng nhai ngoàm ngoàn miếng điểm tâm to khiến hai bên quai hàm phình ra.
Hoán Y lắc đầu cười một tiếng: “Ngươi nha, vẫn giống như trước đây, luôn đem tất cả nhét đầy vào miệng, không sợ nghẹn sao, cũng không có ai đoạt đồ ăn với ngươi a”
“Ta cũng không có cách nào khác, ai bảo ngươi làm đồ ăn ngon như vậy” Thanh Linh nhai đầy miệng nên nói năng không rõ.
“Tiểu thư” Thình lình nghe được một giọng nói quen thuộc, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Một hắc y nữ tử đứng ở cửa, nữ tử chỉ dùng một một dây vải màu đen buộc tóc lại, gọn gàng, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, dáng người cao gầy, lúc hành tẩu mang theo một cỗ hơi thở lạnh lẽo.
“Vô Ảnh” Thanh Linh kinh ngạc thốt lên, nàng không ngờ sẽ gặp được Vô Ảnh ở đây. Mà lúc gặp Hoán Y, Hoán Y cũng không nói cho nàng biết Vô Ảnh đang ở đây.
Nàng không biết, lần trước Hoán Y gặp lại được nàng, nhất thời vui mừng, nên quên nói cho nàng biết Vô Ảnh có khi sẽ ghé y quán.
Kiếp trước, Vô Ảnh là ám vệ của Mạch Sương, sau ngày gặp chuyện không may, Vô Ảnh cũng mất tích.
Thanh Linh từ trong miệng Vô Ảnh biết được, buổi tối trước ngày xảy ra chuyện, Vô Ảnh bị Văn Thi Dung đánh trọng thương, sau đó bị giam lại. Chờ lúc Vô Ảnh nàng trốn ra được, tin tức Mạch Sương tự sát đã truyền khắp Hạ Thành.
Trong thời gian ngắn, khi Vô Ảnh trốn ra được không biết phải đi đâu, nên trước hết ở lại chỗ Hoán Y, dự định dưỡng tốt thương thế mới âm thầm điều tra Văn Thi Dung. Nhưng lúc thương thế nàng tốt lên một chút, lại phát hiện Văn Thi Dung giống như hơi nước biến mất trên nhân gian, tra thế nào cũng tìm không ra người. Mấy ngày qua, Vô Ảnh đến đây cũng biết được tin tức Mạch Sương không chết.
“Võ công Văn Thi Dung thật sự là sâu không lường được” Võ công Vô Ảnh cũng được coi như thuộc hàng thượng đẳng, vậy mà Văn Thi Dung vẫn có thể đánh trọng thương nàng, Thanh Linh thật sự tò mò Văn Thi Dung rốt cuộc là người phương nào.
“Tiểu thư, Vô Ảnh còn âm thầm điều tra ra được một chút chuyện từ miệng những người làm cũ ở Hầu gia. Họ nói trước lúc Hầu gia trở về Hạ Thành, Hầu gia rõ ràng nhận được mật chỉ của Hoàng Thượng gọi trở về”
Thanh Linh nhíu mi, trầm tư một lát: “Nhưng mọi người bên ngoài đều đồn rằng Đại ca không có chiếu chỉ mà lớn mật trở về. Nếu như Đại ca thật sự nhận được mật chỉ trở về Hạ Thành, như vậy thánh chỉ hắn nhận được đó chắc chắn là giả. Vô Ảnh, ngươi đi điều tra xem Hầu gia có thật sự nhận được mật chỉ hay không.”
“Vâng.”
Ban đêm, sao trên trời rực rỡ, gió đêm nhè nhẹ lướt qua ngọn cỏ. Ánh sao phản chiếu xuống mặt hồ, sáng đến chói mắt.
Lúc Thanh Linh từ y quán đi ra, sắc trời đã tối, đi ngang qua bên hồ, bên hồ rất yên tĩnh, không có người nào qua lại.
Đang thầm nghĩ bốn phía yên tĩnh thì phát hiện ra bốn năm hắc y nhân tay cầm lợi kiếm, vây quanh một tử y nam tử vóc người cao to.
Tướng mạo tử y nam tử tuấn mỹ, tà áo lay động trong gió đêm, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh nhạt trầm tĩnh như nước, tóc đen dài bóng loáng bồng bềnh tự do ở giữa không trung. Hắn đứng ở đó, phảng phất như tiên nhân từ trên tuyết sơn đi xuống, lộ ra hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng mà xa cách.
Thanh Linh núp dưới một tán cây rậm rạp, âm thầm quan sát động tĩnh phía trước.
“Thiên Hương công tử, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có đồng ý luyện hương cho chủ nhân ta hay không??” Hình như là tên hắc y nhân đầu lĩnh mở miệng hỏi.
“Không đồng ý” Thiên Hương công tử quyết đoán cự tuyệt, giọng nói hắn trong trẻo lạnh lùng.
“Ngươi….. thật sự là rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách huynh đệ chúng ta không khách khí, các huynh đệ, lên”
Thì ra tử y nam tử lớn lên vô cùng xinh đẹp kia là đại sư luyện hương tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Hạ quốc, lâu chủ Thiên Hương lâu — Thiên Hương công tử. Tin đồn, mọi loại hương nhang trên cõi trần này, Thiên Hương công tử đều luyện được. Hương nhang từ hắn luyện ra, số lượng rất ít, giá cả lại cao kinh người.
Cho đến nay, Thiên Hương công tử của Thiên Hương lâu chính là một nhân vật thần bí, người được gặp qua hình dáng hắn vô cùng ít. Thanh Linh không ngờ dưới tình huống này nàng lại gặp được Thiên Hương công tử.
Thiên Hương công tử cùng năm hắc y nhân tương chiến, từ cách hắc y nhân ra tay, có thể nhận biết được bọn họ đều là cao thủ hàng nhất đẳng, tung chiêu vô cùng tàn nhẫn, không chút lưu tình. Thiên Hương công tử càng đánh càng cố hết sức, hiển nhiên không phải là đối thủ của năm người kia. Thanh Linh trong bóng tối suy nghĩ, có nên ra giúp Thiên Hương công tử một chút để đổi lấy một cái ân tình hay không.
Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, người ta đã đánh ngã năm hắc y võ công cao cường. Lòng nàng rơi lộp bộp một tí, đây là cái tình hình gì??
Gió thổi qua mang theo một mùi hương nhàn nhạt, nàng khẽ ngửi, trực giác liền cảm thấy không thích hợp, mùi hương này làm người choáng váng. Nàng vội vàng lấy một chai dược từ trong lồng ngực ra, đổ một viên thuốc nuốt xuống. Đây là dược giải bách độc do nàng trong y quán Hoán Y chế ra.
Thiên Hương công tử hạ được năm hắc y nhân, hướng về phía ngược lại chỗ Thanh Linh rời đi, nhưng mà, hắn đi còn chưa được mấy bước, đột nhiên ngã nhào trên mặt đất.
Nàng đi ra bước nhanh đến bên cạnh Thiên Hương công tử, phát hiện bắp chân hắn trúng ám khí.
“Ngươi là ai??” Giọng nói hết sức trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm sắc lại hết sức dễ nghe, tròng mắt đen như nhuộm mực của hắn tràn trề cảnh giác.
“Ta gọi là Diệp Thanh Linh, ngươi bị thương, ta giúp ngươi xem qua một chút” Nàng không cần nói nhiều lời nhảm nhí linh tinh, trực tiếp cúi người xuống kiểm tra nơi hắn bị thương. Phát hiện ám khí có độc, nàng nhanh chóng dùng ngân châm đâm vào vài huyệt đạo trên người Thiên Hương công tử, để tránh độc khuếch tán trong cơ thể hắn.
“Ám khí có độc, ngươi trước tiên đem cái này nuốt xuống” Một viên thuốc màu xanh biếc nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay trắng nõn của nữ tử. Thiên Hương công tử rũ mắt xuống, không hề cử động.
“Như thế nào, sợ ta đưa độc dược cho ngươi ăn sao??” Nàng cười nhẹ nói, hai mắt trong suốt linh động, hào quang rạng rỡ.
Thiên Hương công tử không nói hai lời, cầm lấy viên dược trong tay nàng trực tiếp nuốt vào. Trúng ám khí có độc, hiện tại hắn rất yếu ớt, bất cứ ai cũng có thể ra tay giết hắn, hắn không sợ thứ nàng đưa là độc dược, bởi đó là điều thừa.
Nàng đem ám khí trên đùi hắn rút ra, máu đen lập tức tuôn ra như nước, một lát sau, máu nơi đó cũng chuyển thành màu đỏ. Nhìn máu ở miệng vết thương đã trở nên bình thường, nàng thu lại ngân châm đâm trên người hắn, tiếp tục băng bó. Nếu để náu chảy quá nhiều, chân hắn sẽ không ổn.
Thanh Linh vừa định nhấc vạt áo mình lên xé, đột nhiên nhớ tới bây giờ nàng nghèo còn hơn cẩu, nếu xé rách nó, lấy tiền đâu mua quần áo khác?? Ánh mắt quét qua Thiên Hương công tử, hai tròng mắt linh động bỗng lóe qua tia giảo hoạt.
“Cô nương xin tự trọng” Thiên Hương công tử thấy nàng muốn giở trò, còn lấy hết áo của hắn. Hành vi không khác gì thổ phỉ, hắn không vui cau mày lại, khuôn mặt trắng nõn nổi lên một tia đỏ ứng khả nghi, may mắn đang lúc ban đêm nên nhìn không rõ.
Oan uổng a, nàng thề, nàng không có dự định ăn đậu hủ của mỹ nam, nàng thật sự chỉ muốn lấy y phục của mỹ nam xé xuống một mảnh làm vải băng bó, nhưng không ngờ y phục của hắn xé sao cũng không đứt.
Cuối cùng Thanh Linh như thổ phỉ, lột xuống chiếc tất của người ta, trực tiếp đem tất băng bó cho người ta.
Khóe miệng Thiên Hương công tử hung hăng kéo, một đầu hắc tuyến. Hắn mặc quần áo cùng giầy lập tức đứng lên, lảo đảo xoay đi như chạy trốn. Hắn không chắc chắn nếu tiếp tục ở lại thêm lát nữa, nữ tử không biết xấu hổ trước mặt này có thể lấy quần hắn xuống luôn hay không.
Kiếp trước, Thanh Linh thường nữ giả nam trang trà trộn trong quân doanh Đại ca làm một quân y, trà trộn vào đám nam nhân ở quân doanh đã lâu, khiến khí chất thiên kim cao quý Hầu phủ của nàng toàn bộ mất sạch sẽ.
“Này, ta dù gì cũng đã cứu ngươi một mạng, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, chẳng lẽ đại sư luyện hương tiếng tăm lừng lẫy ngươi là cái tiểu nhân có ân không trả sao??”
Giọng nói nàng không lớn không nhỏ, chỉ vừa vặn truyền tới trong tai Thiên Hương công tử, thân hình hắn dừng lại, sau đó ném cái gì đó qua Thanh Linh: “Có việc cần giúp đỡ, có thể cầm vật này đến Thiên Hương lâu tìm ta.”
Thanh Linh nhìn túi thơm được may tinh xảo trong tay, khóe miệng cong lên thật sâu, mặt mày rất vui vẻ.