Đêm giao thừa, sau khi đãi yến tiệc cái đại thần theo lễ nghi, Dạ Nguyệt Sắc cho là chỉ còn bọn cung nhân đón giao thừa cùng mình, ai ngờ Tiêu Lăng Thiên đến, giao cho nàng một phong bao đỏ thẫm. Nàng vĩnh viễn nhớ kỹ tâm tình của mình khi nhận bao lì xì trong tay hắn, thì ra nhận lì xì của người khác có tâm trạng như vậy.
"Chúc phát tài." Nàng nhớ lúc ấy nàng đã nói như vậy. không sai chứ, trẻ con tên ti vi hình như cũng nói vậy.
"Chúc chính mình đi." Hắn cười cười xoa đầu nàng, đến bây giờ nàng còn nhớ rõ độ ấm trên tay hắn.
Sau đó hắn ở lại Tử Thần cung đón giao thừa cùng nàng, nàng ngại đèn cung đình sáng quá nên tắt toàn bộ đi. Trong ánh nến mơ màng, nàng len lén đánh giá gương mặt hoàn mỹ như điêu khắc của hắn, trong lòng không biết là đắng hay ngọt. Sau đó, bọn họ bắt đầu nói về việc nhà. Nói thật, Dạ Nguyệt Sắc có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày cùng Tiêu Lăng Thiên nhàn thoại việc nhà như lúc này. Vì vậy, cho tới bây giờ nàng vẫn hoài nghi tất cả việc này căn bản chỉ là tưởng tượng của mình. Bọn họ nói rất nhiều chuyện, nhưng phần lớn đều về Tiêu Lăng Thiên. Bọn họ nói tới mẫu thân hắn vì khó sinh mà chết, nói tới phụ thân hắn từ nhỏ có bệnh về não, không sống quá hai mươi tuổi, nói tới ông nội một tay nuôi dưỡng hắn, để hắn chịu những huấn luyện như ma quỷ chỉ để thừa kế gia nghiệp nhưng lại chưa từng cho hắn một chút tình thân ấm áp. Dạ Nguyệt Sắc không khỏi thừa nhận câu nói kia của hắn rất đúng - "Linh hồn của chúng ta đều quá cô độc."
Đêm hôm đó, bọn họ như những người thân ôm lấy áo lông cừu vừa dày vừa ấm áp dựa trên giường mềm trong tẩm điện, nhẹ giọng nói chuyện, chia sẽ cho nhau sự ấm áp. Khi cười lồng ngực hắn nhẹ nhàng rung động, khóe mắt khi nhìn nàng có ý cười nhàn nhạt, tất cả đều được nàng coi là những hạt trân châu mỹ lệ nhất trong trí nhớ, cất dấu thật sâu trong biển tâm. Đợi đến khi ly biệt, nhớ lại những thứ trân quý này, đem nó trở thành những ký ức duy nhất của một đoạn tình thuần khiết.
Mùa đông kia, bọn họ thường xuyên cùng nhau ngắm tuyết. Có khi Tiêu Lăng Thiên sẽ buông những công vụ bận rộn trong tay, nắm tay nàng tự mình vén những cành cây xuyên qua rừng mai. Có khi bọn họ sẽ ngồi trong những đình đài khác nhau, uống những chén rượu mai trong vắt. Có khi bọn họ không nói một lời, chỉ ghé qua biển hoa mai, lẳng lặng nhìn hoa mai nở trong tuyết, cảm nhận sự yên tĩnh. Ở trước mặt người khác hắn vẫn là nhiếp chính vương mặt lạnh vô tình, hỉ nộ khó dò, nhưng ở trước mặt nàng lại luôn luôn dịu dàng. Chỉ là nàng luôn cảm giác trong sự dịu dàng kia dấu những đau đớn thật sâu, theo thời gian đổi dời dần dần trở nên càng rõ ràng, bén nhọn hơn.
Chậm rãi, tuyết ngừng rơi, từ từ tan chảy. Chậm rãi, cây cỏ mùa xuân đâm chồi nảy lộc, từ từ xanh. Không biết từ lúc nào, người chăm sóc ngự hoa viên đã dời những cây mai đi, đổi thành những cây đào đầy nụ. Cứ bất tri bất giác, mùa xuân của năm Triêu Húc thứ mười một đã đến.
Đối với phủ nội vụ mà nói, trong năm Triêu Húc thứ mười một có ngày lễ trọng đại nhất, chính là lễ Hạ Chí, cũng là lễ cập kê của Nữ đế Triêu Húc. Nữ đế Triêu Húc là nữ đế đầu tiên từ trước tới nay của Ngâm Phong quốc, nay Nữ đế cử hành lễ cập kê đương nhiên cũng phải long trọng trước nay chưa từng có, vì vậy thật sớm đã bắt tay vào chuẩn bị. Nhưng vấn đề chọn người gặp khó khăn không nhỏ.
Dựa theo quy củ của Ngâm Phong quốc, khi một cô gái cập kê, phải chọn một phụ nữ lớn tuổi thân phận tôn quý, đức cao vọng trọng tới thượng kê cho nàng. Nếu không có người phù hợp, phụ huynh cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận. Nhưng hoàng tộc Dạ thị mười mấy đời đều là con một, tiên đế và tiên hậu lại sớm đã băng hà, ngoại trừ Nữ đế, Dạ thị không còn huyết mạch thân cận, chứ đừng nói tới phụ nữ hay phụ huynh nhiều tuổi thân phận tôn quý, đức cao vọng trọng, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được người phù hợp để thượng kê cho Nữ đế. Phủ nội vụ đắn đo mãi, thật sự không dám tự quyết, cuối cùng phải đưa lên triều bàn bạc.
Bởi vì Ngâm Phong quốc chưa từng có tiền lệ này nên các đại thần ở trên triều cũng ầm ĩ muốn lật trời. Có người nói Trầm tể tướng đức cao vọng trọng, phu nhân xuất thân danh giá, có thể xin Trầm phu nhân thay mặt, Trầm tể tướng cũng không từ chối, cười dài như rất toan tính. Nhưng Dạ Nguyệt Sắc lại rõ ràng nhìn thấy sát ý chợt lóe lên rồi biến mất ở khóe mắt đang cười lạnh của Tiêu Lăng Thiên, nàng không khỏi bắt đầu sợ hãi, không phải một cuộc tranh chấp triều đình lại bắt đầu chứ?
Ngày thứ hai lâm triều, lại có đại thần nói Tiêu Lăng Thiên là nhiếp chính vương, không khác phụ huynh của Nữ đế là mấy, có thể do nhiếp chính vương thượng kê, trong triều lại ồn ào tiếng tranh luận. Cứ thế mấy ngày sau, Tiêu Lăng Thiên vẫn im lặng rốt cuộc lên tiếng.
"Phu nhân Trầm tể tướng không thích hợp lắm, vẫn là để bản vương thay mặt đi."
Hắn nói xong lời này, Trầm tể tướng dường như còn muốn nói điều gì, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng kia đảo qua, lập tức cũng không nói nên lời, chuyện này cũng cứ như vậy được quyết định.
Tình cảnh lễ cập kê ngày đó nàng đã không cách nào nhớ cho rõ ràng. Chỉ nhớ trong ngày Hạ Chí ấy, trong miếu tổ nghiêm túc và trang trọng, sau khi nàng mặc hoa phục khác với hôm tế tổ tông, hắn đứng trước mặt nàng. Không hiểu sao, nàng nhớ rõ ràng ngón tay thon dài, xinh đẹp, vừa ấm áp vừa khô ráo của hắn. Ngón tay kia nhẹ nhàng cầm chiếc lược ngà voi, chải ba cái tượng trưng lên lọn tóc mà khi vấn tóc đã cố ý để lại bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng vén chúng lên đầu, lấy từ trong người một chiếc trâm kim phượng bát bảo toàn ti nhẹ nhàng cắm lên tóc nàng. Khi buổi lễ kết thúc, văn võ bá quan quỳ trên mặt đất hô vạn tuế, còn hắn từ từ đỡ nàng dậy, thật sâu, thật sâu nhìn nàng.
"Chúc mừng." Giọng nói của hắn tuy thâm trầm nhưng cũng không thể che hết nhè nhẹ đau đớn trong đó.
"Cảm ơn." Nàng mỉm cười, trong lòng lại lạnh như băng, dự cảm xấu càng ngày càng đậm, dần dần giống như thủy triều bao phủ nàng.
Buổi tối kia, buổi tối của lễ Hạ Chí, sau khi lui ra từ cung yến, nàng luôn luôn ở trong tẩm cung chờ Tiêu Lăng Thiên đến. Chờ không lâu, hắn quả nhiên đã tới. Lần này, Dạ Nguyệt Sắc không để cho Tiêu Lăng Thiên động thủ, chính nàng tìm được thanh chủy thủ kia trong tay áo Tiêu Lăng Thiên, vạch một đường trên cổ tay mình để cho máu chảy vào chén ngọc, sau đó tự mình đưa chén ngọc tới bên miệng Tiêu Lăng Thiên.
"Mời dùng." Nàng nhìn vào mắt hắn, bình tĩnh nhìn thẳng hắn. Cổ tay còn đang chảy máu, máu đỏ tươi theo cánh tay trắng như ngọc quanh co chảy xuống, có một loại thu hút đến quỷ dị.
Hai mắt hắn trầm xuống, cúi đầu lập tức uống cạn chén máu tươi trong tay nàng. Sau đó dùng một tay bắt được cánh tay bị thương của nàng, xoay người ôm nàng vào lòng.
Nàng không phản kháng, ngoan ngoãn mặc hắn ôm lấy. Cảm nhận sự ấm áp trong lồng ngực rộng của nam tử kia, cảm nhận hơi thở dốc nhẹ nhàng phủ bên tai nàng. Tư thế rõ ràng là rất mập mờ nhưng giữa hai bọn họ không có một hơi thở tình dục, nếu có cũng chỉ là nỗi ưu thương khắc sâu.
Tiêu Lăng Thiên ôm Dạ Nguyệt Sắc thật chặt, cảm nhận cảm giác đau đớn mình chưa bao giờ trải qua. Là một lần cuối cùng thôi, sau này không còn cách nào ôm nàng như vậy nữa. Mùa đông này, bộn họ sưởi ấm lẫn nhau, giờ đây, cuối cùng cũng phải buông tay để nàng đi, đây là quyết định của hắn, cũng là phương pháp duy nhất để bảo vệ nàng, chỉ là vì sao trái tim hắn lại đau như vậy?
Một tay hắn ôm chặt lấy nàng, một tay cởi bỏ dây buộc tóc, băng bó vết thương trên cổ tay cho nàng. Hắn không biết, một tầng lại một tầng dây buộc tóc, không chỉ cuốn lấy vết thương của nàng mà cả trái tim của nàng nữa.
"Có thể nói cho ta biết sẽ xảy ra chuyện gì không?" Nàng không nhịn được mà mở miệng. Đã sớm cảm nhận mơ hồ hắn có kế hoạch gì đó, nhưng hắn không nói nàng cũng không hỏi. Nhưng thái độ hôm nay của hắn quá khác thường, làm cho nàng thấy sợ.
Hắn vùi đầu sâu vào cổ nàng, cố gắng bình ổn những đau đớn trong lòng.
"Ta từng đồng ý sẽ thả nàng đi." Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, "Nhưng ta chưa nói nàng sẽ phải trả giá rất lớn."
"Cái gì... thật lớn?" Nàng thật cẩn thận hỏi, nhưng không hề thấy sợ hãi. Sự tồn tại của nàng vốn đã là một thứ ngoài ý muốn, cùng lắm cũng chỉ là đem cái mạng này trả lại, nàng không sợ.
"Đừng hỏi, hôm nay đừng hỏi." Hắn ôm nàng thật chặt, hận không thể hòa nàng vào cơ thể. Ngày cuối cùng, để cho hắn trốn tránh một ngày cuối cùng đi.
"Ừ, không hỏi, ta không hỏi." Nàng cầm ngược lại tay hắn, nhẹ giọng an ủi hắn.
Một đêm này, Tiêu Lăng Thiên cứ như vậy ôm nàng, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của nàng, cho đến khia Thương Hải ở ngoài cửa nhẹ giọng nói:
"Bệ hạ, điện ha, nên chuẩn bị vào triều."
Hắn cuối cùng cũng buông nàng ra, khi nàng ngẩng đầu nhìn, trong mắt hắn đã tràn đầy lạnh lùng.
"Nàng có thể hận ta." Hắn để lại những lời này rồi xoay người rời đi. Để lại nàng ở nguyên tại chỗ, đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh như băng.
Khi lâm triều tất cả đều rất bình thường, cho đến khi hạ triều trở về ngự thư phòng, cuối cùng nàng cũng biết mình phải trả giá cái gì.
Trong khoảnh khắc đó, nàng thật sự bắt đầu hận hắn.