• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn là khi ánh tà dương đỏ như máu, những dư âm của mặt trời nhuộm cho rừng thông trong Tùng Lam viện một màu đỏ quỷ dị. Mưa đã tạnh, không khí đột nhiên lạnh hơn, mơ hồ đã cảm nhận được hơi thở của mùa đông.
Nhưng lúc này, Bạch Phi Loan như đang ở trong ngày lạnh giá nhất mùa đông, nhìn thấy đám Mạc đại tiên sinh nối nhau từ phòng bên đi ra, nàng bỗng quay đầu nhìn về phía Tiêu Lăng Thiên, mắt đỏ như máu. Nhìn người đang lạnh lùng đứng trước mặt mình, nàng lập tức hiểu được mình đã lọt vào bẫy của Tiêu Lăng Thiên.
"Tiêu Trục Nguyệt!" Nàng gần như nghiến răng gằn từng tiếng, tràn đầy tức giận.
Nàng bị lửa giận thiêu đốt lý trí, cố gắng giãy khỏi hai bàn tay đang giữ lấy nàng từ sau lưng. Hộ Tinh thị vệ phía sau dường như không có một chút khái niệm thương hương tiếc ngọc, ép mạnh đến mức nghe rắc một tiếng, hai cánh tay nàng đã trật khỏi khớp.
Bạch Phi Loan lập tức đau đến mức môi trắng bệch, phải cắn chặt răng mới không kêu ra tiếng, đôi mắt nhìn Tiêu Lăng Thiên chằm chằm, tóc dài rủ xuống, nàng lúc này không nói đến đẹp, thậm chí còn có vẻ như ma quỷ.
"Ngươi không cần nhìn ta như vậy." Tiêu Lăng Thiên không chút hoảng sợ, nhàn nhã cầm chén trà trong tay, chậm rãi uống một ngụm rồi mới nói: "Ta đã nói với ngươi ta là quan viên triều đình, lại là người tộc Tiêu thị, ngươi còn không biết tự lượng sức mình, tự đưa tới cửa chờ chết, những cái khác không nói, chỉ xét đến âm mưu ám sát muội muội của ngươi và Mộ Dung Tư Duệ, các ngươi đã đáng chết cả trăm lần, hôm nay không thể trách ta đối xử thế này với ngươi."
"Ngươi nói láo." Lúc này Bạch Phi Loan đã qua cơn đau mới có thể cắn răng mở miệng: "Ta đã sai người điều tra, người của tộc Tiêu thị rất ít, mấy đời độc đinh, vốn không có họ hàng, họ Tiêu cũng chỉ có một mình nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên, sao có thể có người khác cùng họ."
Tiêu Lăng Thiên khẽ mỉm cười, trong nháy mắt, khí phách tao nhã lộ ra toàn bộ, ánh mắt đen nhánh rung động lòng người.
"Ngươi đã biết Tiêu thị không có họ hàng mà còn không đoán được ta là ai, có kết quả như ngày hôm nay cũng không thể trách ai."
Những người không biết thân phận của Tiêu Lăng Thiên ở đây nghe vậy đều ngẩn người, ý vậy là...
Đương kim nhiếp chính vương điện hạ của Ngâm Phong quốc dung mạo vô song, tài năng hơn người, là người đứng đầu triều đình, nắm quyền lực trong tay, chuyện này người khắp thiên hạ đã biết từ lâu. Lại nhìn vị trước mắt, mặc một bộ trường bào màu bạc, trên chất liệu tơ tằm dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu hoa văn tường vân. Ống tay và vạt áo cũng thêu hoa văn Mai trắng, mặc trên người một cách thoải mái, rõ ràng là một nam tử đẹp như châu ngọc, cũng có vẻ tuấn tú, kiêu ngạo nói không lên lời. Tùy tiện, ngông cuồng, nhìn đời bằng nửa con mắt, nếu hắn không phải là nhiếp chính vương điện hạ thì còn có thể là ai được nữa?
Khi những người khác còn đang giật mình vì thân phận của Tiêu Lăng Thiên, Lâm Vãn Y đã nghĩ tới một người khác. Lúc này, nhiếp chính vương điện hạ lẽ ra đang ở thành Bạch Đế mới đúng, vậy nữ đế Ngâm Phong quốc sau khi chiến sự ở thành Chiến Vân kết thúc đã vì dưỡng bệnh không ra mặt hiện đang ở đâu?
Hắn như nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, đẹp tuyệt trần kia, những móng tay màu phấn trắng như những viên ngọc trai lấp lánh, còn lạnh lùng, đẹp đẽ hơn cả những con cờ đang kẹp ở đầu ngón tay.
Khi đó hắn đã nói, những quân cờ bằng ngọc Thanh Hà này không phải thứ nên xuất hiện trong dân gian. Cô gái kia đã dùng giọng nói bình tĩnh, trong trẻo đáp:
"Không sai, vật này là do hoàng cung sở hữu."
Bởi vì nàng thừa nhận vô cùng đương nhiên nên hắn tự suy đoán rằng những thứ đó do hoàng cung ban thưởng, chưa bao giờ nghĩ đến những hướng khác. Ai ngờ những thứ đó đều thuộc sở hữu của nàng, trên khắp Ngâm Phong quốc này, chỉ có nàng danh chính ngôn thuận sử dụng nó - màu trắng.
Người thiếu nữ kia, hắn biết tên nàng, cái tên cao quý nhất Ngâm Phong quốc. Hắn là một người trong giang hồ, không có tư cách gọi ra tên của nàng, dù đã biết hai người không có duyên phận, nhưng vừa nghĩ tới ngay cả tư cách gọi nàng một tiếng, nhìn nàng một cái cũng không có, trong lòng hắn vẫn cảm thấy đau như dao cắt.
Trong khi hoảng hốt, hắn nhìn thấy Mạc đại tiên sinh và Sa Lãng ở bên cạnh đều xốc vạt áo định quỳ xuống trước mắt Tiêu Lăng Thiên, hắn cũng đưa tay vén vạt áo, lại thấy Tiêu Lăng Thiên khoát tay cản bọn họ.
"Nếu đã ở bên ngoài thì đừng chú ý đến những thứ này. Nên nhanh giải quyết chuyện trước mắt đi, chúng ta sắp phải trở về rồi."
Ngón tay tao nhã chỉ về hướng Bạch Phi Loan, trong giọng nói Tiêu Lăng Thiên đã có chút mất kiên nhẫn.
"Ta đã hứa sẽ giao nộp hung thủ giết người cho các ngươi, ngoài kẻ đang quỳ ở đây còn có Mộ Dung Tư Duệ bị ta sai ngươi phế võ công, bắt nhốt, các ngươi có gì cần hỏi thì hỏi cho xong, nhưng người vẫn phải đưa đến quan phủ."
Bạch Phi Loan quỳ trên mặt đất không giãy dụa nữa, lặng lặng để sự tuyệt vọng giá lạnh dần dần tràn lên từ lòng bàn chân, thấm vào xương cốt. Nàng lúc này không có oán, không có hận, ngoại trừ tuyệt vọng, không có gì cả.
Đây là kiếp nạn đã định của nàng, sắc đẹp của nàng, võ công của nàng, nếu được sinh ra trong một gia đình bình thường, cuộc đời của nàng không biết đã tươi đẹp thế nào. Nhưng nàng nhất định phải là hậu duệ của tiền triều, những thứ mỗi ngày nàng được dạy đều là cách để làm phản, lật đổ Ngâm Phong quốc, vận mệnh không cho nàng chọn một con đường khác. Vì vậy, mỗi ngày nàng cắn răng luyện võ, dùng sắc đẹp mê hoặc từng người, từng bước mượn tay kẻ khác làm việc, nàng biết lực lượng của nàng còn rất non yếu, nhưng cho tới hôm nay, khi nàng thật sự nhìn thấy kẻ địch của mình, nàng mới hoàn toàn tuyệt vọng.
Kẻ thù lớn mạnh như thế, nam nhân không thể chiến bại như thế, sau khi tận mắt xác nhận sức mạnh của hắn lớn đến cỡ nào, phục quốc đã trở thành một trò đùa, còn tất cả những cố gắng của nàng cũng đã hóa thành bọt nước, biến mất không còn vết tích. Đối đầu với một nam nhân như vậy. Nàng chấp nhận thất bại.
Một Hộ Tinh thị vệ phía sau chỉ tay điểm huyệt Khí Hải của nàng, nàng nhắm mắt chấp nhận không nhúc nhích, từ đó võ công hóa thành hư vô. Khi bị mang đi, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tiêu Lăng Thiên vẫn ngồi đó, hào hoa phong nhã, trong lòng nàng cảm xúc hỗn loạn không nói thành lời, giống như sự rung động trong đêm đầu tiên nhìn thấy hắn.
Nàng cười xót xa, cuối cùng vẫn là không có duyên phận.
Nàng bị Hộ Tinh thị vệ áp giải ra khỏi Tùng Lam viện, bên ngoài đã có gia đinh của Tụ Nghĩa sơn trang tiếp nhận. Nàng nhìn thấy những người mình mang đến cũng không còn ở đây, có lẽ đã bị người ta bắt đi.
Bị áp giải thẳng đến Tụ Nghĩa sảnh, Nhị công tử nhà họ Bạch, chồng chưa cưới của Bạch tiểu thư, Diệp Thu Bạch, cũng đang chờ ở đó, gia đinh ép nang quỳ xuống đất, Mạc đại tiên sinh vẻ mặt trang nghiêm, mở miệng trước:
"Bạch tiểu thư, Bạch cô nương, chuyện đã tới nước này, cô còn gì để nói hay không?"
"Dường như ngươi đã biết trước thân phận của ta, biết từ lúc nào?"
Bạch Phi Loan nhìn Lâm Vãn Y hỏi. Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, giống như nàng cũng có một loại tình cảm khác với Lâm Vãn Y.
"Vừa rời khỏi thành Khang ta lập tức nhờ bằng hữu điều tra ngươi, sau khi Bạch đại hiệp xảy ra chuyện không may chưa lâu, ta đã nhận được tin tức ngươi vốn không phải cô nhi bán mình chôn cha. Nói thật, mặc dù ngươi đã mạo danh con gái của ông Bạch, nhưng vẻ đẹp của ngươi quá mức thu hút, trong thành sao có thể không có một chút tin đồn. Và cả Thành Tư Nguy cùng ngươi diễn kịch ở thành Khang nữa, ngươi thật sự không nên giết hắn sớm như vậy."
"Ngươi đã nghi ngờ ta từ lâu như vậy? Vậy tại sao ngày đó ngươi còn chấp nhận lời thổ lộ của ta? Ta vẫn cho rằng ngươi là một quân tử chân chính."
Lâm Vãn Y khẽ thở dài lắc đầu:
"Danh xưng quân tử này ta không dám nhận, ngươi nói vậy thì hẳn đã nhận ra trong lòng ta..." Hắn đột nhiên dừng lại, sắc mặt như chợt hiểu ra chuyện gì đó, cảm thấy trong miệng, trong lòng đếu đắng ngắt.
"Khi đó, dù ta biết thân phận của ngươi khả nghi, nhưng vẫn chưa biết rốt cuộc ngươi là ai. Ngươi che giấu thân thận trà trộn vào Tụ Nghĩa sơn trang, sau đó lại xảy ra chuyện Bạch đại hiệp và Tiển đại hiệp bị giết, ta nghĩ chuyện này nhất định có liên quan tới ngươi, vì vậy mới giả vờ với ngươi cho qua chuyện. Tiếp đó ta lại cảm thấy có lẽ ngươi chính là vị hậu duệ của tiền triều kia, nên mới nói nghi ngờ của mình nói với Mạc đại tiên sinh và mọi người."
"Thôi thôi, ta cho rằng mình đã giấu giếm rất tốt, thì ra chẳng giấu được ai. Số mệnh đã thế, ta cũng không còn gì để nói nữa."
"Ngươi nói thôi nhưng chúng ta ở đây còn chưa xong đâu. Ta hỏi ngươi, những năm gần đây ngươi dựa hơi không ít người, chuyện tới nước này cũng nên thành thật khai báo tên bọn họ ra đi." Vẻ mặt Mạc đại tiên sinh lạnh lùng, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo.
"Hừ, ngươi tưởng ngươi là ai? Mọi chuyện lúc nào cũng như ngươi mong muốn chắc? Có bản lĩnh thì tự tìm hiểu đi."
"Ngươi..." Mạc đại tiên sinh nổi giận, nhưng nhớ tới lời Tiêu Lăng Thiên nói phải đưa cô ta tới quan phủ nên cũng không tiện ra tay ác độc.
"Ngươi cũng không cần giả vờ làm anh hùng ở đây." Tình cảnh đang giằng co, một giọng nữ mềm mại đột nhiên xen vào. Mọi người tập trung nhìn lại, thì ra là Tiêu cung chủ Tiêu Ti Vân xinh đẹp.
Nàng bước thẳng tới trước mặt Mạc đại tiên sinh mỉm cười cúi chào. Mạc đại tiên sinh biết nàng là thuộc hạ của nhiếp chính vương, đương nhiên cũng không dám thất lễ, vội vàng chắp tay đáp lễ.
"Tiên sinh không cần lo lắng, công tử nhà ta muốn ta tới chuyển lời. Những người Bạch Phi Loan đã dựa hơi công tử biết rất rõ, những môn phái kia giao cho công tử giải quyết là được. Và cả Mộ Dung thế gia gốc rễ vững chắc, sợ răng tiên sinh đối phó không dễ, cũng để công tử nhà ta giải quyết thì hơn."
Nói là chuyển lời, thật ra chính là ý chỉ của nhiếp chính vương, mọi người đương nhiên không dám từ chối, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cuối cùng cũng có thể đi qua đoạn thời gian này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK