Nơi này núi xanh thăm thẳm. Hôm nay, Dạ Nguyệt Sắc trong lúc vô tình đã đến nơi này, nhìn thấy những chiếc chuông gió treo trên mái hiên và hồ nước xanh mát, trong lòng liền vô cùng thích thú, đổi nơi này thành lớp học đàn tranh. Hoàng thành thật lớn. Dạ Nguyệt Sắc đã xuyên không đến đây hơn một năm, dù có thừa thời gian nhưng nàng vốn thích an tĩnh, chây lười, thêm nữa là đi đâu cũng có một nhóm người đi theo, làm cho nàng cũng chẳng còn chút hứng thú nào mà đi tham quan Hoàng thành, cho nên đến giờ cũng vẫn chưa đi hết các nơi. Nhưng nàng cũng biết trong hoàng cung này có rất nhiều đình viện trang nghiêm vô cùng tinh xảo, thật lâu trước đây nơi này từng là tẩm cung của Hoàng đế Dạ thị, từng có tam cung lục viện hoa lệ, có tranh chấp hậu cung, cũng là nơi đã từng chôn vùi vô số hồng nhan cùng với giấc mơ quyền quý của bọn họ. Hôm nay, con cháu Dạ thị không còn được như trước, đình viện này cũng dần vắng vẻ, không còn quần áo hương mai tóc ảnh thướt tha ngày nào, cũng không còn náo nhiệt phồn hoa. Dù vậy, thì bọn cung nhân vẫn ngày ngày quét don sạch sẽ, duy trì trạng thái ban đầu, như lúc nào cũng chờ đợi chủ nhân mới đến ở.
Nghe nhạc công đánh khúc nhạc tuyệt vời, tâm tư Dạ Nguyệt Sắc càng lúc càng bay bổng. Nơi này có chuông gió lưu ly tinh xảo đặc sắc, có hoa cỏ xinh đẹp tươi tốt, bố cục tinh tế uyển chuyển. Điều đó chứng tỏ chủ nhân nơi này có tư chất cao qúy. Nhất định đó là một mỹ nhân cao sang nhã nhặn, không biết vận mệnh của nàng thế nào, nhưng khi đã tiến cung, cho dù có được sủng ái cỡ nào, dù đã đắc ý cỡ nào, chỉ sợ cũng trốn không thoát số mệnh bi kịch. Cung điện mỹ lệ như vậy vẫn luôn vắng vẻ, chờ đợi một mỹ nhân mới vào ở. Nhưng nghĩ lại, mình không phải là tân hoàng đế sao? Vừa mới nghĩ đến từ giờ mình sẽ lấy vô sô mỹ thiếu niên, sau đó mỗi ngày "lâm hạnh" bọn họ, nàng đã cảm thấy hoang đường. Không được! Nàng lại một lần nữa khẳng định lại ý chí của mình, nàng sẽ không khuất phục Tiêu Lăng Thiên, sẽ không lấy người mà mình không thương, nàng muốn có tự do, cũng muốn có cả tình yêu nữa.
Đột nhiên thấy không gian quá yên tĩnh, ngoái đầu lại nhìn thì ra là nhạc công đã đàn xong khúc nhạc, thấy nữ đế suy nghĩ lung tung, sắc mặt không khỏi đen lại nhìn nàng. Thầy dạy đàn là một ông lão râu tóc đã bạc trắng, không phải là quan lại hay thuộc gia đình danh gia vọng tộc mà chỉ là một nhạc sĩ trong cung, không có tiếng tăm gì. Có một lần Tiêu Lăng Thiên trong lúc vô tình đã nghe được ông đánh đàn, đã nói tiếng đàn của ông linh hoạt, kỳ ảo xa xưa, không màng thế tục, tinh khiết, an ủi lòng người, cho nên lúc Dạ Nguyệt Sắc muốn tìm sư phụ liền chỉ định ông. Ông lão này căn bản là một người si mê đàn, sùng bái đàn như một loại tôn giáo, khi ngồi đàn thì không bao giờ hỏi chuyện bên ngoài, nên bây giờ thấy mình chú tâm gảy đàn mà Nữ đế lại căn bản không nghe, trong lòng tự nhiên chùng xuống. Dạ Nguyệt sắc là người tôn sư trọng đạo, huống chi đây là lại một nhạc công già như vậy, cho nên biết điều liền ngồi ngay xuống, không suy nghĩ lung tung nưa, chú tâm luyện đàn.
Sau khi buổi học đàn kết thúc, trên đường hồi cung, Dạ Nguyệt Sắc gặp một trong những người được đề cử làm hoàng phu - Trầm Thừa Hữu. Khi đó Dạ Nguyệt Sắc đang đi qua Đan Quỳnh cung, đang thưởng thức cái nóng đầu hè, khóe mắt lại liếc thấy một vạt áo màu thiên thanh dưới một cây đại thụ. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì Thương Hải từ sau lưng đã đứng chắn trước mặt nàng, nàng để ý thấy Minh Nguyệt cũng biến sắc, tiến lên nửa bước, tựa như bảo vệ phía sau của nàng. Trong lòng nàng khẽ lay động, một chuyện trước kia đã bị nàng lãng quên nay lại như từng sợi tơ trôi trong lòng.
Chắn ở phía trước nàng, Thương Hải lúc này hô to một tiếng, thanh âm trầm thấp có lực: "Người phương nào ở chỗ này! Đi ra ngoài!"
Thanh âm này cũng không giống như thái giám, Dạ Nguyệt Sắc nghĩ ở trong lòng, ánh mắt ngó chừng cái cây kia, chỉ thấy một thiếu niên mặc trường sam màu thiên thanh từ từ phía sau cây vòng vo đi ra ngoài.
"Ngươi là người phương nào? Vì sao ở chỗ này? Mau mau khai thật ra!" Một chút tao nhã trên gương mặt tuấn tú của Thương Hải đã trở nên bén nhọn, toàn thân tản mát ra lực uy hiếp mãnh liệt, mơ hồ còn mang theo một tia sát khí, làm cho Dạ Nguyệt Sắc càng khẳng định suy đoán của mình.
Thiếu niên kia lại không bối rối, Dạ Nguyệt Sắc thấy chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, diện mạo quả thực rất ưu nhã tuấn tú, một thân dáng vẻ thư sinh trắng trẻo, mặc áo màu thiên thanh thêu trúc xanh, đầu tóc dùng sợi tơ cùng màu buộc lên, không phải là thái giám cũng không phải là thị vệ, không có quan phục hẳn là cũng không phải là ngoại thần, như vậy hắn sẽ là ai?
Chỉ thấy thiếu niên kia thong dong quỳ xuống, hoàn mỹ không khuyết điểm gì, tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc dập đầu thi lễ. "Thần, Trầm Thừa Hữu, cung thỉnh Hoàng thượng thánh an, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Nghe thấy thiếu niên kia nói tên họ, Thương Hải bỏ đi phòng bị, hai tay nhẹ nhàng vái chào, cũng không hành cung lễ, chỉ khom lưng.
"Thì ra là Trầm công tử, vừa rồi nô tài mạo phạm. Không biết Trầm công tử vì sao tới chỗ này?"
Trầm Thừa Hữu lúc này còn quỳ trên mặt đất, Dạ Nguyệt Sắc không biết hắn là ai, cũng không bảo hắn bình thân, hắn liền quỳ trên mặt đất cung kính trả lời:
"Thần chỉ là tham luyến cảnh sắc nơi đây, muốn thưởng thức cảnh đẹp, không muốn mạo phạm thánh giá, mong Hoàng thượng thứ tội."
"Là ai?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Thương Hải hỏi có chút tùy tiện. Quanh thân tỏa luồng khí lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trầm Thừa Hữu.
"Thưa hoàng thượng, Trầm công tử là thư đồng của hoàng thượng." Thương Hải cung kính trả lời, nhưng trong lòng có chút thấp thỏm. Hắn biết hôm đó Hoàng thượng cùng nhiếp chính vương ở ngự thư phòng vì chuyện thư đồng xảy ra tranh chấp, hầu hạ Hoàng thượng lâu như vậy, hắn biết vị này Nữ Đế bình thường giống như rất nghe lời nhiếp chính vương, nhưng thực ra là một cô bé rất có chủ kiến, cố chấp đến mức có chết cũng không quay đầu. Bây giờ lại gặp một công tử thư đồng, hy vọng Hoàng thượng không tức giận.
Dạ Nguyệt Sắc cũng không có tức giận, nhưng quả thật có chút mất hứng, người này làm cho nàng lại nghĩ tới chuyện kia. Nhưng nàng cũng không phải là người không có đạo lý , người ta trong lúc rãnh rỗi đi dạo vườn một chút cũng là chuyện không có gì đáng trách, nhưng có chút kỳ quái
"Ai gọi ngươi vào cung?" Ngoại thần chưa được tuyên triệu không được phép xuất nhập nội cung, hắn làm sao lại ở nội cung đi dạo?
"Thần và năm vị thư đồng khác do nhiếp chính vương lựa chọn, được đặc cách ở tạm trong cung."
Dạ Nguyệt Sắc nghe vậy lạnh lùng cười một tiếng, hừ! Chẳng lẽ là muốn bồi dưỡng tình cảm sao? Tiêu Lăng Thiên, nếu ngươi cố ý muốn như thế, ta và ngươi chơi một lần chắc không vấn đề gì chứ?
Suy nghĩ một chút, nàng tiến lên hai bước, vươn đôi tay ngọc dài thon thon, đỡ lấy hai cánh tay của Trầm thừa Hữu, tự mình đỡ lên
"Ái khanh mời đứng lên," nàng khẽ mỉm cười với hắn, mặc dù không phải là dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng là thanh lệ trang nhã, ý vị bất phàm.
Long nhan không thể tùy tiện nhìn, Trầm Thừa Hữu biết rõ điểm này, đứng dậy mà vẫn cúi đầu.
"Ái khanh cực khổ, nếu có cần gì thì tới tìm trẫm, có biết không?" Giọng nói của nàng rất nhỏ nhẹ, nghe vào trong tay Thương Hải, Nguyệt Minh trở thành dịu dàng.
"Tạ ơn Hoàng thượng." Thân mình Trầm Thừa Hữu hạ xuống, lại muốn quỳ xuống tạ ơn đã được Dạ Nguyệt Sắc đỡ lấy.
"Ái khanh không cần đa lễ, trẫm cùng ái khanh sau này còn chung sống lâu dài mà." Nàng cố ý nói mập mờ không rõ, tin rằng Tiêu Lăng Thiên rất nhanh sẽ biết.
Trầm Thừa Hữu dường như bị thái độ của Nữ Đế hù dọa , trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì. Dạ Nguyệt Sắc khẽ mỉm cười, xoay người đi, Thương Hải Nguyệt Minh vội vàng đuổi theo, để lại hắn vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ ý vị thâm trường trong lời nói của hoàng thượng.
Lúc thắp đèn, Dạ Nguyệt Sắc sau khi dùng qua bữa tối đang tựa trên ghế quý phi đọc một quyển sách nói về các nơi phong tình giải trí. Đột nhiên nàng cảm thấy cả người rét run, toàn thân bị một loại cảm giác nguy hiểm cực độ bao phủ. Ngẩng đầu, Tiêu Lăng Thiên một thân áo đen đang đứng ở cạnh cửa, hai mắt sáng như sao, lạnh lùng nhìn nàng.
Rốt cuộc cũng tới! Thấy là hắn, ngược lại nàng cảm thấy yên lòng, cũng không sợ gương mặt đầy sương lạnh của hắn, chậm rãi gập sách, ngồi thẳng dậy, một đôi mắt hạnh sáng rực rỡ khẽ nhướn lên nhìn hắn,
"Điện hạ, cho dù ngươi chính là chủ nhân Hoàng Thành này, nhưng tiến vào phòng của một cô bé cũng nên thông báo trước một tiếng chứ."
Không để ý tới lời nói châm chọc của nàng, hắn từ từ bước từng bước về phía nàng. Ánh mắt kia lạnh lẽo như băng tuyết, nhưng trong băng lại có một ngọn lửa không tên đang thiêu đốt.
"Xế chiều hôm nay nàng gặp ai?"
"Điện hạ không phải là biết rồi ư?" Không biết tại sao, mặc dù nàng biết hắn rất tức giận nhưng cũng biết hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng, có chỗ dựa vững chắc vì vậy nàng yên tâm khiêu khích hắn, "Chính là một trong những hoàng phu đã được chọn cho trẫm a, "
Cảm thấy chưa đủ, nàng không sợ chết còn thêm một câu: "Trẫm tương đối hài lòng với hắn."
Vừa dứt lời, nàng đã bị Tiêu Lăng Thiên một phen áp đến trên giường. Sức nặng của thân thể hắn cũng đặt lên, ngăn chặn tay chân của nàng, không cho nàng giãy dụa. Gương mặt gần nàng trong gang tấc bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng tà mị, hai mắt sáng ngời không thể đoán được ý nghĩ của hắn, nhưng rõ ràng là hừng hực lửa giận.
"Tự bản thân mình tìm." Hắn cười tà quẳng xuống một câu, sau đó cúi đầu tàn bạo ngậm vào cánh môi mềm mại của nàng.
Nụ hôn mạnh mẽ mang theo một tia trừng phạt đắc ý, mãnh liệt cạy mở môi của nàng, tiến vào sâu bên trong, hít lấy mùi thơm ngào ngạt, chiếm giữ hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, hung hăng quấn lấy lưỡi nàng, nhẹ nhàng liếm cắn, nặng nề mút vào, vị ngọt của nàng dần dần làm hắn chìm đắm.
Vốn là nụ hôn trừng phạt lại từ từ thay đổi hương vị, ngọn lửa ghen tỵ cũng chầm chậm biến thành dục hỏa. Bụng dưới bắt đầu nóng rực, hơi thở dốc cũng nặng nề hơn. Hắn bắt đầu dùng môi lưỡi trêu chọc nàng, hôn nàng không hề gián đoạn, khẽ cắn đôi môi nàng, dùng lưỡi thăm dò từng tấc lãnh địa trong miệng nàng, dẫn dắt sự ngây ngô của nàng dây dưa cùng hắn, hai tay cũng không tự chủ được mà thám hiểm toàn thân nàng. Lòng bàn tay mang theo nhiệt độ nóng rực, dọc theo đường cong uyển chuyển của nàng, dừng lại trên bộ ngực kiều mỵ. Bộ ngực nho nhỏ đầy đặn bị một bàn tay nam tính nắm giữ, mang theo một tia đắc ý đắc ý thô bạo mà xoa nắn, ngón cái cách lớp quần áo mỏng manh trêu chọc nụ hoa mềm mại.
Hắn buông đôi môi nàng ra, động tác trên tay không ngừng lại, trên mặt tràn đầy ẩn nhẫn, đôi mắt lóe sáng dị thường.
"Nàng hài lòng hắn? Hắn ta tốt lắm sao?" Thanh âm của hắn khàn khan vì nhuốm đầy hương vị tình dục mạnh mẽ.
Tiêu Lăng Thiên là cao thủ tán tỉnh, đã đi qua vô số nữ nhân, người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương như Dạ Nguyệt Sắc sao có thể là đối thủ của hắn, đã sớm bị hắn hôn đến thần hồn điên đảo, cho đến khi hắn buông môi nàng ra mới khôi phục một tia thần trí. Trong thoáng chốc nghe hắn hỏi như vậy, liền thuận mồm đáp:
"Hắn không tốt thì ngươi sao có thể chọn hắn cho ta."
Tiêu Lăng Thiên vừa nghe nàng dám cãi lại, ngón tay liền nặng nề bóp một chút nụ hoa của nàng. "Nàng cố ý chọc giận ta?"
Dạ Nguyệt Sắc bị đau, thoáng cái hoàn toàn tỉnh táo lại. Thấy hai người trong trạng thái quần áo xốc xếch, lại nhớ đến hành vi của hắn, không khỏi vừa thẹn vừa giận, đẩy Tiêu Lăng Thiên xuống từ trên ghế quý phi.
"Chọc giận ngươi, chọc giận ngươi! Chính là chọc giận ngươi, thì thế nào? Là ngươi nói muốn ta chọn trượng phu, bây giờ lại muốn gì?"
Tiêu Lăng Thiên vẫn còn ngồi dưới đất, còn chưa thể phục hồi lại tinh thần sau đả kích lớn vừa rồi, hắn bị đẩy ngã từ trên ghế xuống dưới đất. Hắn, Tiêu Lăng Thiên, nhiếp chính vương của Ngâm Phong quốc, lại bị một cô bé đạp từ trên giường xuống? Dục hỏa chưa tiêu, lửa giận lại dấy lên, vừa ngẩng đầu lên lại thấy hai mắt cô bé rưng rưng nước mắt, cảm thấy một trận đau lòng, không khỏi thở dài một tiếng.
Lúc này Dạ Nguyệt Sắc đã ngồi dậy, y phục cũng hơi sửa sang lại, ngồi ở trên giường hung hăng nhìn hắn. Hắn đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, ngồi bên cạnh nàng, suy nghĩ phải mở miệng thế nào.
"Thật ra, chuyện ta chọn hoàng phu có dụng ý khác." Nhìn Dạ Nguyệt Sắc có chút nghi hoặc nhìn hắn, hắn mỉm cười, giơ tay lên giúp nàng sửa sang đầu tóc. "Ta biết nàng không thích quan tâm đến những chuyện này, cho nên trước nay ta đều âm thầm làm không nói cho nàng biết. Sáu thư đồng kia đều là con cháu của đại thần trong triều, Trầm Thừa Hữu thật ra là con cháu của Trầm tể tướng. Ta dùng danh nghĩa chọn hoàng phu gọi bọn họ vào cung, nhưng thật ra muốn đối phó với thế lực sau lưng bọn họ, nàng hiểu chưa?"