Thì ra Hà Thánh Đạo chính là người của Tiêu Lăng Thiên, đệ tử của Thiên Tinh Cung, từ lâu đã được phái đến Lâm Thủy quốc nằm vùng, vẫn mai phục bên cạnh thất hoàng tử. Năm ngoái, khi Lâm Thủy quốc toan tính xuất binh đánh Ngâm Phong quốc, Tiêu Lăng Thiên tương kế tựu kế, cho hắn xúi giục thất hoàng tử bức vua thoái vị, soán vị thái tử, tạo một cuộc nội chiến, không cần đánh cũng thắng được một cuộc chiến tranh. Nhân cơ hội đó, hắn giúp thất hoàng tử trừ đi binh quyền của tứ hoàng tử, Hà Thánh Đạo trở thành tâm phúc của hoàng đế Lâm Thủy quốc. Chiến tranh lần này thật ra là do tân hoàng e ngại thế lực của Hoắc Thiên Uy quá mạnh, muốn thông qua một cuộc chiến tranh khiến hắn trở nên suy yếu và tìm ra điểm mạnh của các tướng lĩnh khác. Hà Thánh Đạo can ngăn không được, không thể làm gì hơn là thuyết phục hoàng thượng ra thời hạn đến tháng chín, và giao cho hắn chức giám quân, sau đó âm thầm truyền đi tin tức về việc bài binh bố trận của Hoắc Thiên Uy cho Tiêu Lăng Thiên. Chiến sự bao vây tiêu diệt giằng co hồi lâu, Hà Thánh Đạo có chủ ý muốn Tiêu Lăng Thiên cho người đi đốt lương thảo, nhưng chủ ý vừa đưa ra đã bị Hoắc Thiên Uy đánh chết. Một chủ soái là người của mình bị giết, bản thân lại bị giam hãm, không khỏi tâm thần tê liệt, không tiếp tục ý chí chiến đấu, cuống quýt chạy trối chết. Từ đó, trận chiến giữa hai nước do Lâm Thủy quốc khởi xướng được chấm dứt bằng thắng lợi của Ngâm Thủy quốc, nhưng vì trận chiến này mà Tiêu Lăng Thiên đã khiến cho Hà Thánh Đạo, người đã nằm vùng rất lâu ở Lâm Thủy quốc bị bại lộ. Nhưng hắn vẫn còn nhiều gián điệp tại đó, nên đây cũng không thành vấn đề khiến hắn quá lo lắng.
Lúc chiến tranh thảm khốc nhất, Dạ Nguyệt Sắc vẫn đứng trên cổng thành. Nàng biết mình ngay cả kiếm cũng không vung được, nhưng là người tượng trưng cho tinh thần của Ngâm Phong quốc, có thể an ủi tâm tình của các tướng sĩ, nên nàng nhất định phải ở nơi này. Đến khi đại cục đã định, nàng mới ngục gã.
Từ sáng, khi trời vẫn đang mưa, nàng đã đứng ở đây, mưa tạnh lại đến gió lớn, nàng cứ đứng thế một hồi lâu, thân thể nàng vốn quen được chăm sóc cẩn thận, sao có thể chống lại được sự hành hạ này nên đã sớm phát sốt cao, đợi đến sau khi xác định thắng lợi, tinh thần chùng xuống, không duy trì được nữa.
....
Tô Tái Tình biết những điều này chỉ là ảo giác, nàng biết mình đang nóng lên, nhưng nàng lại không cảm thấy một tia thống khổ. Chân ngọc trắng như tuyết không mang giày dép đi tới một biển hoa. Lần này, rất nhanh nàng đã tìm thấy Dạ Nguyệt Sắc đang ngồi khóc bên bờ sông.
Cô bé dường như không hề lớn lên, vẫn nhỏ bé, gầy gò, tái nhợt và yếu đuối như trước, sự sợ hãi trong đôi mắt cũng không giảm bớt, bộ dạng khi khóc cũng không thay đổi. Cô bé vươn tay về phía Tô Tái Tình.
"Cứu, cứu ta, ta không muốn chết! Để cho ta trở về, ta không muốn chết!"
Cứu nàng? Cứu làm sao? Nàng mờ mịt, luống cuống. Mình là cưu chiếm thước sào*, phải chăng người ở trong biển hoa này nên là nàng chứ không phải cô bé đó? Nàng nhập vào cơ thể này không phải là chủ ý của nàng, nàng cũng không biết rời đi như thế nào, mà bây giờ -- nàng không muốn rời đi.
(* chim cưu không biết làm tổ, chim thước thì khéo léo nên xây tổ rất hoàn hảo, tới mùa sinh sản, chim cưu thường dùng vũ lực chiếm đoạt tổ của chim thước)
Chậm rãi lui về phía sau. Mắt Tô Tái Tình ngày càng lạnh.
"Nếu muốn, tự mình tới lấy". Nói ra những câu chữ lạnh như băng không chút tình cảm, Tô Tái Tình ép buộc mình không quan tâm tới áy náy trong lòng. Đây là thân thể của Dạ Nguyệt Sắc, nhưng bây giờ, nàng đang sống trong đó, nàng không phải thánh nhân, vì người quên mình, chuyện như vậy nàng không làm được.
Cô bé kia lại bắt đầu khóc, đưa tay về phía nàng, dường như muốn có được sự thương hại của nàng.
Không gian đột nhiên vỡ tan, trước mắt toàn màu đen, một cảm giác khó chịu như một cơn sóng đánh tới, xé rách cảnh trong mơ.
"Nguyệt Sắc, Nguyệt Sắc, tỉnh lại, nhìn ta một chút". Thanh âm dịu dàng nói nhỏ bên tai, khoảng cách gần đến mức nàng có thể cảm giác được luồng hơi ấm áp. Nàng nỗ lực, bắt buộc mình mở mắt.
Trước mắt là đôi lông mày nam nhân chau lại, đôi mắt thâm sâu phảng phất một tầng nước, môi nhỏ bé dù mang tia cười nhưng không cách nào che dấu được sự tiều tụy cùng lo lắng.
Nhìn thấy nàng tỉnh lại, hắn khẽ cười một tiếng, cúi dầu hôn nhẹ môi nàng, tràn đầy dịu dàng, thương tiếc.
"Đứa ngốc, bảo nàng biết điều một chút, nàng lại không chịu nghe lời". Cảm giác nhiệt độ môi nàng không bình thường, gặp lúc nàng ngã bệnh, chút tức giận lập tức tiêu tán. "Ta chỉ rời đi mấy ngày, nàng liền ngã bệnh, nàng có biết là ta rất tức giận không?"
Nàng cười yếu ớt khiến hắn càng thêm đau lòng.
"Ngươi đã trở lại". Thời gian năm ngày thật ra không dài, nhưng nàng thấy dường như hắn đã rời mình thật lâu, lâu đến mức làm cho nàng tưởng niệm.
"Ừ, ta đã trở về". Hắn nói với nàng, trong vô số lần ra ngoài sinh tử, chưa từng có người nào nói với hắn một câu như vậy, như một ngày người chồng đi làm về nhà, người vợ thăm hỏi, ấm áp giản đơn như vậy; đứa nhỏ này, hắn làm sao buông tay được.
"Uống thuốc, lát nữa lại ngủ." Hắn đỡ nàng dậy, ôm vào trong ngực, xoay người nhận lấy một chén ngọc, trong chén là thuốc màu đen nhánh. Người nọ thi lễ với nàng, thì ra chính là Vô Thương.
Tiêu Lăng Thiên cầm chén đưa tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, ý bảo nàng uống. Dạ Nguyệt Sắc khẽ lắc đầu, dù kiếp trước nàng là cái tủ thuốc, nhưng chỉ uống thuốc tây, không giống ở đây, chỉ uống thuốc bắc, đắng thế ai mà chịu được.
Tiêu Lăng Thiên biết nàng sợ đắng, cũng không nói gì, chỉ giơ tay lên, đem thuốc ngậm vào trong miệng, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
Dạ Nguyệt Sắc biết mình tránh không được, môi anh đào hé mở, đầu lưỡi Tiêu Lăng Thiên linh hoạt đem thuốc mớm vào trong miệng nàng, sau đó nhân cơ hội ở trong miệng nàng cướp đoạt một phen, nhẹ nhàng liếm môi, tinh tế thưởng thức, không buông tha bất kỳ chỗ nào, thẳng đến khi Dạ Nguyệt Sắc thở hổn hển mới thôi.
Vô Thương thức thời xoay người lui ra ngoài, người bên cạnh đã bị Tiêu Lăng Thiên cho lui từ lâu, bọn họ tùy ý triền miên, cọ sát lẫn nhau, thời gian mớm một chén thuốc rất lâu.
Đêm yên tĩnh sâu sắc, trăng khuyết như cái móc, soi sáng đóa phù dung trong trướng, Dạ Nguyệt Sắc vừa mới tỉnh lại. Mắt còn chưa mở, đã cảm giác mình được ôm trước một lồng ngực ấm áp, mùi gỗ thông nhàn nhạt tỏa ra quanh thân, bên tai là hô hấp quen thuộc làm cho nàng an tâm.
Thuốc của Vô Thương tuy đắng chút ít nhưng rất linh nghiệm, sau khi ngủ một giấc nàng không còn thấy đau đầu nữa. Nhẹ nhàng xoay người đối diện với hắn, nam tử ôm nàng vào trong ngực vô thức vỗ vỗ nàng, nhưng không có tỉnh lại, hai ngày nay hắn đã mệt mỏi, sắc mặt cũng có chút tiều tụy.
Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc nhìn hắn, nam tử trước mắt có đôi lông mày như sơn thủy hơi nhíu lại, đôi môi mỏng nhấp nhẹ, không hiện lên sự tà mị cùng bá đạo cuả ngày thường, xuất hiện chút cô đơn mù mịt.
Dạ Nguyệt Sắc bỗng thấy sống mũi cay cay, một dòng lệ không hề báo trước chảy ra, lòng không khỏi chua sót. Nàng nghĩ nàng chỉ là cô hồn lang thang trên trời đất, sớm đã là người chết, không biết vì nhân duyên gì mà lại rơi vào thân thể này, xuyên qua không gian thời gian, hàng tỷ năm nhân thế đến gặp hắn. Dù lần đầu tiên gặp gỡ, nàng đã đề phòng hắn, trong tay hắn có quyền thế vô hạn, kiêu ngạo với người trong trời đất, chưa khi nào che dấu địch ý với nàng, làm cho nàng chỉ muốn thoát khỏi nơi nguy hiểm này, tìm một nơi tiêu dao tự tại. Nào ai ngờ được, nàng lạnh lùng như thế, hắn vô tình như vậy, lại lệch hồng trần sinh ra sợi dây tình cảm cứ dây dưa lấy nhau, vô thanh vô tức đưa bọ họ gần nhau không chia cách. Hắn bỏ xuống thù hận, nàng bỏ xuống đề phòng, cầm tay nhau cả đời, nhưng nàng đã quên, nàng tuy có hồn nhưng không có xác, đây không phải thân thể của nàng, nếu có một ngày giống như khi tới đây, nàng cũng không biết nguyên nhân mà rời đi, thì đoạn tình này, trái tim này, biết hướng về nơi đâu?
Nàng không muốn đi, cho dù ích kỷ, cho dù vô sỉ, nếu như nàng có cách, nàng muốn vĩnh viễn chiếm thân thể này, vĩnh viễn theo bên cạnh hắn. Nhưng nàng không có cách nào, nàng không biết tại sao mình đến, khi nào mình đi. Nếu như có một ngày linh hồn đột nhiên biến mất khỏi thân thể này...?
Nàng đột nhiên trở nên sợ hãi, ngay cả nghĩ cũng không muốn. Nước mắt liên tục rơi, nhưng không hề có tiếng động, mặc cho nước mát làm ướt gối lụa Vân Cẩm.
Mặc dù không phát ra tiếng động nhưng Tiêu Lăng Thiên vẫn nhận ra.Trước đó vài ngày, hắn liên tục bận việc quân, lại tự mình mang quân bôn ba ngàn dặm, ban ngày lại cùng địch chém giết, dù thân hắn có làm bằng sắt cũng thấy mệt mỏi. Thường ngày hắn ngủ cũng không sâu, đây là bản năng sinh tồn được luyện ra sau vô số lần bị ám sát, nhưng mỗi khi ngủ cùng Dạ Nguyệt Sắc, ôm nhuyễn ngọc ôn hương** trong lòng, không khỏi buông lỏng tinh thần, an an ổn ổn ngủ một giấc. Nhưng hôm nay như có điều gì đó không đúng, hắn đột nhiên cảm thấy bất an khi ngủ, vừa mở mắt lại nhìn ánh mắt nhìn thẳng hắn, khuôn mặt Dạ Nguyệt Sắc đầy nước mắt.
(**Nhuyễn ngọc ôn hương: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp)
Hắn kinh ngạc, chưa từng thấy nàng rơi lệ nhiều thế bao giờ, cho là Dạ Nguyệt Sắc không thoải mái, vội vàng sờ trán nàng.
"Sao thế? Đau ở đâu?" Hắn lo lắng hỏi, muốn gọi người.
Dạ Nguyệt Sắc thoáng cái che đi miệng hắn, cố gắng thu hồi nước mắt, cười nhẹ một tiếng, nhìn Tiêu Lăng Thiên ở trước mắt mà càng đau lòng.
"Ta không sao, ngươi ngủ tiếp đi."
Hắn thu tay đang sờ trán nàng về, ngược lại bắt lấy tay nàng đang che ở môi hắn, nhẹ nhàng nắm trong tay. Nhiệt độ của nàng đã bình thường, dáng vẻ không thấy có đau đớn ở đâu, vậy tại sao lại khóc?
Vẫn nắm thật chặt hai tay của nàng, hắn đang muốn hỏi tới, không đề phòng nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, một thoáng hôn lên môi hắn.
Từ đó, phong nguyệt vô cùng.