Sương mù ngày càng dày, bóng tối càng thêm sâu, Hạ Quốc Uy lo lắng chờ đợi.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa từ trong sương mù truyền tới, Hạ Quốc Uy đang định nghiêng người lắng nghe thì một đội người ngựa màu đen phá sương mù xuất hiện trước thành Lam. Một kỹ sĩ toàn thân màu đen điều khiển một con ngựa quý đen nhánh, phi thẳng vào thành Lam giống như một tia chớp, trước khi qua cổng còn vung tay, ném lên tường thành một lệnh bài màu vàng. Lệnh bài cạch một tiếng rơi xuống cạnh chân Hạ Quốc Uy, phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt trong sương mù, phía trên là hoa văn sao Bắc Đẩu tương ứng với con dấu của tướng quân trấn giữ thành Lam vô cùng rõ ràng.
Hạ Quốc Uy quát một tiếng: "Toàn thể tướng sĩ - quỳ!"
Ầm một tiếng, tất cả tướng sĩ gần tường thành đồng loạt quỳ gối, một tay nâng kiếm một tay vẫn cầm đuốc, đầu cúi thấp, bày tỏ vẻ vô cùng thành kính của bọn họ, mặc dù bọn họ còn chưa biết người kia rốt cuộc là ai.
Đám kỵ sĩ lướt qua các tướng sĩ đang quỳ xuống như một cơn lốc, thuần một màu áo đen, ngựa đen, giống như sứ giá câu hồn lao ra từ địa ngục, lập tức biến mất trong sương mù dày đặc.
Lúc này, Tiêu Lăng Thiên đang thúc ngựa chạy như điên, các đốt ngón tay hắn vì cầm dây cương quá chặt mà tái nhợt, tăng tốc độ tới cực hạn của "Phong Trì", không chút do dự chạy dọc theo đường nhỏ mà Hạ Quốc Uy đã phái người canh gác, lần này xuất hành hắn mang theo tới mười hai Hộ Tinh thị vệ, đang theo sát phía sau hắn.
"Phong Trì" và những con ngựa Hộ Tinh thị vệ điều khiển đều là những con ngựa cực phẩm, xuyên qua thành Lam chỉ bằng thời gian chưa quá một chén trà. Ánh sáng yếu ớt từ những cây đuốc ven đường chỉ dẫn phương hướng cho Tiêu Lăng Thiên. Gót sắt đạp phá sương mù, Tiêu Lăng Thiên thúc ngựa xuyên qua cánh cổng rộng mở của Tụ Nghĩa sơn trang, dọc theo bậc thềm đá tiến thẳng về phía trước, cho đến khi tới được phía trước Tụ Nghĩa sảnh đang đèn đuốc sáng trưng.
Hắn dùng lực ghìm dây cương, Phong Trì đột nhiên hí dài một tiếng, đứng thẳng người dậy. Tiêu Lăng Thiên vững vàng khống chế ngựa, nhìn thấy mọi người đang nghênh đón trước sảnh, hắn tung mình xuống ngựa, sau đó Hộ Tinh thị vệ cũng xuống theo.
Trong đêm tế Phong Thần này, Tụ Nghĩa sơn trang vô cùng ầm ĩ. Ngoại trừ đám người Dạ Nguyệt Sắc ra ngoài du ngoạn, Tụ Nghĩa sơn trang cũng mở tiệc chiêu đãi khách khứa. Nhưng đột nhiên Dạ Nguyệt Sắc bị ám sát mà quay về, thuận tiện mang về một nhóm nhân sĩ võ công cao cường không rõ thân phận cùng hai trăm quan quân võ trang đầy đủ, vững vàng khống chế các lối ra của Tùng Lam viện và Tụ Nghĩa sơn trang. Mà điều khiến cho người giang hồ ngạc nhiên chính là Lăng Tự Thủy, tam tiểu thư của Tinh La môn trong bạch đạo, cùng Tiêu Ti Vân, cung chủ Bích Lạc cung trong hắc đạo, lại đều là hộ vệ của vị tiểu thư trong Tùng Lam viện kia, thậm chí các nàng còn điều động người của Tinh La môn và Bích Lạc cung tới để canh gác Tùng Lam viện. Một đen một trắng này vốn là hai thế lực đối lập, tại sao lại đồng thời cùng nhau bảo vệ thiên kim tiểu thư trói gà không chặt kia? Nghe nói Tiêu Ti Vân thậm chí còn dùng mạng bảo vệ cho vị tiểu thư kia, đây không phải việc mà yêu nữ Tiêu Ti Vân nổi tiếng võ lâm sẽ làm.
Mạc đại tiên sinh ngồi trong Tụ Nghĩa sảnh, nhìn Lăng Tự Thủy và Tiêu Ti Vân băng bó vết thương trên tay, không nói một lời. Một người là con gái nổi tiếng hiền thục, trí tuệ của võ lâm hào môn, một người là yêu nữ kiều mỵ tàn nhẫn trong hắc đạo, theo lời Lâm Vãn Y và Nam Cung Tuấn thì hai người trên hai con đường võ thuật hoàn toàn khác nhau lại là đồng môn. Ông thầm than trong lòng, mình già thật rồi, mạch ngầm chốn võ lâm đã bắt đầu khởi động mà ông thậm chí còn không thấy được, thật sự đã già rồi.
Tâm tình Nam Cung Tuấn lúc này lại càng phức tạp, hắn nhìn vẻ mặt dịu dàng lại mang chút lạnh lùng của Lăng Tự Thủy, đột nhiên phát hiện dường như mình chưa từng tìm hiểu về vị hôn thê này. Đám hỏi giữa Nam Cung thế gia và Tinh La môn thuần túy vì lợi ích, bản thân hắn là kẻ phong lưu, mỹ nữ thân mật đếm không xuể, hắn chưa từng đặt vị hôn thê này trong lòng. Hắn chỉ nghe người lớn trong nhà nói Lăng Tự Thủy này thông minh, dịu dàng, từ nhỏ đã bận rộn giúp Tinh La môn làm ăn, là một cao thủ trên thương trường, điều không được hoàn mỹ là võ công không cao, chỉ biết một số võ công phòng thân cơ bản.
Nam Cung Tuấn cười lạnh trong lòng, "võ công phòng thân cơ bản?" Nếu võ công Lăng Tự Thủy biết chỉ là võ công phòng thân cơ bản, thì chín phần mười người giang hồ chỉ là trẻ con mới tập bò. Nhìn nàng hôm nay, thân thủ gọn gàng, từng chiêu trí mạng, chỉ sợ chính hắn cũng không phải đối thủ của nàng, ngược lại nàng giống như sát thủ đã trải qua cả trăm cuộc chiến. Nghĩ tới đây, hắn nghĩ tới quan hệ giữa nàng và tiểu thư trong Tùng Lam viện và Tiêu Ti Vân, hắn đột nhiên kinh sợ trong lòng, Lăng Tự Thủy hiển nhiên đã nghe lệnh của người còn có quyền cao hơn chủ nhân Tinh La môn, nàng che giấu thân phận gả vào Nam Cung thế gia, mục đích duy nhất chỉ có thể là trở thành bà chủ của Nam Cung thế gia. Nếu hôm nay, tình hình của vị tiểu thư kia không nguy hiểm, nàng tuyệt đối sẽ không bại lộ thân phận của mình, đồng thời điều này cũng nói rõ thân phận của vị tiểu thư kia không tầm thường, vậy mới có thể khiến cho nhiều người không tiếc bại lộ thân phận mà bảo vệ như vậy.
Lâm Vãn Y ngồi yên lặng, vừa nghĩ lông mày vừa nhíu chặt lại với nhau. Hắn trầm mặc nhìn những quan binh đang khống chế khắp nơi trong Tụ Nghĩa sơn trang, nghe nói bên trên hạ lệnh xuống: phản kháng giết không tha, lại nghe nói có người tranh chấp với quan binh, Tiêu Ti Vân liếc mắt một cái lập tức rút trường kiếm ra khỏi vỏ nhìn người đồng đạo giang hồ đang tranh cãi kia, Lâm Vãn Y biết, sau đêm nay, giang hồ sẽ không còn như trước, thế lực khổng lồ vẫn ẩn nấp trong đó lơ đãng để lộ diện mạo, bầu trời giang hồ - sẽ phải thay đổi.
Bởi vì Tùng Lam viện đã bị vây chặt, Bạch Phi Loan vốn ở trong đó lại không thể tiếp tục ở lại nữa, đành phải tới ngồi trong Tụ Nghĩa sảnh. Nàng lẳng lặng ngồi bên cạnh Lâm Vãn Y, ngón tay xinh đẹp tuyệt trần xoắn vạt áo, giống như một đóa hoa yếu ớt làm người ta thương tiếc.
Theo thời gian trôi qua, không khí trong Tụ Nghĩa sảnh ngày càng căng thẳng, những người trong giang hồ đang ở Tụ Nghĩa sảnh đã ý thức được những quan binh này cùng Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy đang chờ ai đó. Một thời gian dài trôi qua trong yên lặng, cho đến bình minh, một trận vó ngựa không kiêng sợ điều gì truyền đến, mọi người đều thầm nghĩ trong lòng:
"Cuối cùng cũng tới."
Những người ngồi trong đại sảnh vội vàng đứng dậy, Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy trực tiếp đứng ngoài cửa, đám người Mạc đại tiên sinh, Lâm Vãn Y cũng đứng bên ngoài, muốn nhìn xem người tới rốt cuộc là ai.
Rất nhanh, một vị kỵ sĩ áo đen xuất hiện trước mắt bọn họ, hắn ghìm ngựa ngay phía trước Tụ Nghĩa sảnh, mặc dù không thấy rõ diện mạo nhưng một thân quý khí anh hùng, cuồng ngạo tùy ý.
Tiêu Ti Vân, Lăng Tự Thủy đồng loạt quỳ gối, cất cao giọng nói: "Thiếu gia bình an."
Thấy các nàng quỳ xuống, mọi người hiểu đây là chủ nhân chân chính. Trên áo khoác bằng gấm Vân Nam đen nhánh dùng chỉ bạc thêu hoa văn nhật nguyệt, hắn bỏ mũ trùm đầu xuống, gương mặt hắn lộ ra dưới ánh đèn.
Chuyện này thật sự đáng khiếp sợ, mọi người không ngờ trên đời lại có một nam nhân như thế. Phải hình dung thế nào? Mỹ nam? Không. Như vậy quá nữ tính, hắn là một nam nhân anh tuấn, lạnh lùng bén nhọn nhưng lại mang theo nét tà mị không cách nào hình dung được. Thân thể cao ngất ẩn chứa sức mạnh vô cùng, ngũ quan không có khuyết điểm giống như được các thần linh chúc phúc, tạo nên một cảnh tượng làm người khác giật mình. Chỉ là, sự thâm trầm trong đôi mắt đen kia quá nặng, giống như cất dấu phong ba.
Mười hai Hộ Tinh thị vệ đứng phía sau hắn cũng đồng loạt cởi mũ, nhưng cũng đồng loạt dùng một chiếc mặt nạ bạc che nửa mặt bên dưới, chỉ lộ ra ánh mắt sắc bén như diều hâu.
"Nàng ở đâu?" Không thèm nhìn những người khác, hắn trực tiếp hỏi Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy. Hiện giờ, đối với hắn, những người khác đều không quan trọng.
"Xin thiếu gia theo bọn nô tỳ." Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy đứng dậy, dẫn Tiêu Lăng Thiên đi về phía Tùng Lam viện, mười hai Hộ Tinh thị vệ cũng theo sát phía sau.
Tại thời điểm Tiêu Lăng Thiên xoay người rời đi, không ai nhìn thấy bàn tay nắm chặt của Bạch Phi Loan đã rỉ ra máu tươi. Nàng kích động đến mức sắp không cách nào khống chế tâm tình của mình, nam nhân kia, nam nhân kia, nàng muốn, hoàn mỹ như vậy, mạnh mẽ như vậy, hắn chính là người nàng vẫn chờ, ngoại trừ hắn, không ai xứng với nàng.
Trong lòng Tiêu Lăng Thiên nhớ thương Dạ Nguyệt Sắc, một đường hướng tới Tùng Lam viện, cũng không để ý tới tâm tư của nữ tử này.
Bên ngoài Tùng Lam viện do quan quân và đệ tử Tinh La môn cùng Bích Lạc cung canh gác, còn bên trong là do ám vệ của Dạ Nguyệt Sắc và đệ tử Thiên Tinh cung ẩn nấp trong thành Lam bảo vệ. Tiêu Lăng Thiên tiến quân thần tốc vào trong nội viện của Tùng Lam viện, người trong viện nhìn thấy hắn lập tức quỳ xuống, vừa nhìn đã thấy Thương Hải ở đó.
"Vì sao còn chưa vào hầu hạ?" Tiêu Lăng Thiên vừa đi vừa hỏi Thương Hải.
"Bẩm chủ tử, tiểu thư đã ngủ, Nguyệt Minh ở bên trong hầu hạ."
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã vào tới sảnh ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng trong bước vào, Nguyệt Minh đã đứng chờ cạnh cửa, thấy hắn đi vào lập tức quỳ một chân trên mặt đất, dùng giọng nói vô cùng nhỏ mà nói:
"Nô tỳ tham kiến điện hạ."
Tiêu Lăng Thiên nhẹ vung tay lên, thấp giọng nói: "Miễn, đang ở bên ngoài, cứ theo quy củ bên ngoài đi. Nàng thế nào rồi?"
"Tiểu thư không có gì đáng ngại, chỉ bị hoảng sợ lại có chút cảm lạnh. Nô tỳ đã hầu hạ tiểu thư uống thuốc an thần, nhưng dường như tiểu thư ngủ vẫn không được yên."
Tiêu Lăng Thiên cởi áo khoác đưa cho Nguyệt Minh, dặn dò: "Ngươi hầu hạ ở bên ngoài đi, ở đây đã có ta."
Nguyệt Minh mỉm cười nhún gối rồi lui xuống, Tiêu Lăng Thiên đi tới bên giường, nhìn cô gái khiến mình mong nhớ đã lâu đang nằm trên giường. Nàng nhíu mày thật chặt, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi hột, cái đầu xinh đẹp thỉnh thoảng lại lật tới lật lui, hiển nhiên là ngủ vô cùng không yên.
Than nhẹ một tiếng, Tiêu Lăng Thiên cởi áo ngoài, cởi dây ngọc buộc tóc xuống, lại cởi giày, vén chăn gấm trên người Dạ Nguyệt Sắc lên, nằm xuống bên cạnh nàng, vươn tay ra ôm nàng vào lòng.
Dạ Nguyệt Sắc giãy dụa vài cái như đang bất an, hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
"Là ta, ngoan, ngủ ngon đi."
Giấc ngủ của Dạ Nguyệt Sắc vô cùng không yên, giống như nửa tỉnh nửa mơ, trong mơ có ánh sáng lóe lên của đao kiếm, có chủ nhân của thân thể này không ngừng kêu khóc, có gương mặt lạnh lùng không mang theo một chút tình cảm của người cha kiếp trước. Nàng biết mình không cần sợ hãi, có người nào đó sẽ bảo vệ nàng, vì vậy nàng không ngừng tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được. Nàng có chút hoảng hốt, liều mạng muốn tỉnh lại, nhưng cũng không tỉnh lại được, chỉ cảm thấy thật khó chịu.
Trong lúc mơ hồ giống như có người đi vào, sau đó nàng được ôm vào trong một lồng ngực, ấm áp như vậy, an toàn như vậy, nàng muốn nhìn xem đó là ai, nhưng có người nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên trán nàng.
"Là ta, ngoan, ngủ ngon đi."
Mùi gỗ thông nhàn nhạt truyền tới, tâm tình bình tĩnh lại trong thoáng chốc, mặc dù đang ngủ nàng cũng biết cuối cùng mình cũng tìm được nơi an toàn. Khóe môi không tự chủ được mà mỉm cười, ngủ yên trong lồng ngực ấm áp này.
Có lẽ do mệt mỏi, có lẽ do tác dụng của thuốc, khi Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau. Có người mở cửa sổ, ngoài cửa sổ có tiếng chim kêu chiêm chiếm. Ánh sáng màu vàng rực rỡ chiếu vào phòng, mang theo hơi thở ấm áp, tươi mới của núi rừng. Nàng tỉnh lại trong vòng tay hắn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng như ngọc trai đen của hắn.
"Chào buổi sáng." Nàng mỉm cười như hoa xuân nở rộ.
Hắn cúi đầu, những sợi tóc đen nhánh đổ xuống. Nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi sáng bóng như trân châu của nàng, hắn nỉ non nói: "Chào buổi sáng."
Không khí, ngọt ngào tươi mát, tình yêu, cũng như vậy.