CHƯƠNG 15: ĐÓ LÀ GIẢ NGU
Bố… bố của Mạc Đình Kiên ư?
Cậu ấm nhà danh gia vọng tộc khiến vô số thiếu nữ thành phố Hà Dương điên cuồng theo đuổi thời trẻ – Mạc Đình Phong đấy sao?
Hạ Diệp Chi ngây người mấy giây rồi mới kịp phản ứng lại, hơi lo lắng nói một câu: “Chào chú.”
Có thế nào cô cũng không thể kêu tiếng “bố” kia.
“Rảnh thì tối nay cùng ăn cơm nhé.” Giọng Mạc Đình Phong trầm thấp và dày dặn, mang theo sự trầm ổn của người từng trải qua bao sóng gió. Mặc dù giọng điệu mang ý mệnh lệnh nhưng lại không khiến người ta ác cảm.
Hạ Diệp Chi nghe hiểu rõ ràng, mặc dù nghe có vẻ Mạc Đình Phong đang hỏi cô, nhưng cô không thể từ chối được.
Cô khiêm tốn mở miệng: “Có rảnh ạ.”
“Bố sai tài xế đến đón con, tối nay gặp.”
Ông từ tốn nói xong thì cúp điện thoại.
Từ đầu đến cuối, giọng nói của Mạc Đình Phong rất ôn hòa nhưng lại mang khí chất không được phép chất vấn.
Hạ Diệp Chi tắt máy xong là nhanh chóng ra khỏi nhà, ngồi xe đến biệt thự của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Phong nói cho tài xế đến đón cô, chắc chắn tài xế sẽ đến thẳng biệt thự của Mạc Đình Kiên.
…
Hạ Diệp Chi đứng trước cửa chính, ngẩng đầu đánh giá biệt thự của Mạc Đình Kiên.
Biệt thự được xây dựng giữa lưng chừng núi, xung quanh rất ít nhà ở, căn biệt thự màu trắng đứng lặng trong rừng cây có vẻ hơi kỳ quặc.
Lần trước được đón đến đây, Hạ Diệp Chi chẳng hề chú ý đến căn biệt thự này, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy nó có phần quỷ quái.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ dưới chân lên.
Trời mùa đông, Hạ Diệp Chi lạnh đến mức mặt mũi trắng bệch.
Cô cứng ngắc rụt đôi chân đang thò ra lại. Thôi vậy, cứ đợi trước cửa chính vậy.
Không lâu sau, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại trước cửa biệt thự.
Hạ Diệp Chi tò mò nghiêng đầu nhìn thì lấy một người đàn ông trung niên mặt mũi ôn hòa bước ra.
Lúc ông nhìn khuôn mặt của Hạ Diệp Chi, đôi mắt rõ ràng ánh lên vẻ ngạc nhiên nhưng trên mặt lại chẳng hề thể hiện ra.
Ông đứng trước mặt Hạ Diệp Chi, hơi gật đầu, biểu cảm cung kính: “Cô chủ, tôi là Lãnh Tuấn, ông Mạc bảo tôi đến đây đón cô đi ăn cơm.”
Là tài xế mà Mạc Đình Phong sai đến đón cô đi ăn.
“Làm phiền ông rồi.” Hạ Diệp Chi cười với ông, miệng toét rộng ra, nhìn có vẻ hơi ngốc.
Khuôn mặt Lãnh Tuấn hơi ngây ra nhưng phút chốc lại khôi phục vẻ tự nhiên.
Ông xoay người mở cửa xe: “Cô chủ, mời cô lên xe.”
Ngay sau đó, ông đi vòng trước đầu xe rồi lái xe rời đi.
Đợi đến khi xe hơi đi xa rồi, rèm cửa sổ lầu hai của biệt thự vốn chỉ hé ra một khe hở, bây giờ “Soạt” một tiếng bị người ta mở toang ra.
Thời Dũng liếc nhìn về phía chiếc xe rời đi, nghiêng đầu hỏi Mạc Đình Kiên mặt mũi vô cảm đang đứng bên cạnh: “Ông chủ, anh thật sự để cô chủ đi gặp ông Mạc như thế sao?”
“Không thì sao được nữa?” Đôi mắt Mạc Đình Kiên hơi u ám, hai tay đút vào túi quần tây, giọng nói rất trầm: “Cô ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ xấu xí vừa ngốc vừa đần, Mạc Đình Phong có thể làm gì được chứ?”
“Nhưng mà, cô chủ đang giả ngốc đấy!”
“Có thể giả vờ đến mức khiến tất cả mọi người đều tin cũng là một loại bản lĩnh rồi.”
Mạc Đình Kiên lầm bầm xong câu này thì xoay người rời đi.
…
Hạ Diệp Chi được đưa đến một nhà hàng cao cấp.
Lãnh Tuấn dẫn cô đến cửa một căn phòng VIP, giơ tay làm động tác mời: “Ông Mạc đang ở bên trong đợi cô.”
“Vâng.” Hạ Diệp Chi nói xong, lại do dự bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn chú Lãnh.”
Lãnh Tuấn nhìn cô đi vào. Sau khi đóng cửa lại, không biết ông nghĩ đến điều gì mà khẽ lắc đầu.
Trước bàn ăn, một người đàn ông khí chất tao nhã đang giở xem thực đơn.
Nghe thấy tiếng động, ông đặt thực đơn xuống, ngẩng đầu lên.
Hạ Diệp Chi tưởng rằng mình trang điểm quê mùa ít nhất cũng sẽ khiến ông nhíu mày hoặc bất mãn, nhưng ông chỉ vui vẻ hòa nhã nói: “Cháu là Diệp Chi sao?”