CHƯƠNG 6: MAU ĐƯA TÔI RỜI KHỎI ĐÂY
Hạ Diệp Chi nhìn thẳng vào Tiêu Thanh Hà, ánh mắt lạnh lùng, “Xin lỗi? Không thể nào.”
Trong hồi ức của Tiêu Thanh Hà, đứa con gái này lúc nhỏ thật sự rất xinh đẹp thông minh, nhưng càng lớn thì càng xấu xí ngớ ngẩn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Diệp Chi để lộ ra ánh mắt sắc bén như vậy, kết quả, bà ta bị ánh mắt này làm cho toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.
Bà ta nuốt nước bọt, xoay đầu nói nhỏ với Hạ Hương Thảo, “Hương Thảo, hôm nay chúng ta bỏ qua đi, lỡ ép nó……”
Tuy Hạ Hương Thảo không cam tâm, nhưng cũng phải bỏ qua.
Lỡ Hạ Diệp Chi thật sự làm ra chuyện vượt quá giới hạn nào đó, nhà họ Mạc nổi giận sẽ làm liên lụy đến nhà họ Hạ, sao cô ta có thể sống cuộc sống của thiên kim cành vàng lá ngọc?
Hạ Diệp Chi thấy bọn họ bất động vì lời nói của mình, cô liền xoay người đi lên lầu thu dọn đồ đạc của mình.
Cô sống ở nhà họ Hạ hai mươi năm, nhưng đồ đạc lại ít như một người ăn nhờ ở đậu.
Lúc kéo hành lý đi xuống lầu, phòng khách không có một bóng người.
Hạ Diệp Chi đứng đó do dự một hồi, cuối cùng quyết định vòng qua cửa sau đi ra khỏi biệt thự nhà họ Hạ.
Tuy không biết tại sao người “em trai” của Mạc Đình Kiên lại có hứng thú với cô, nhưng cô biết, cách xa anh ta một chút là không hề sai.
……
Mạc Đình Kiên đứng đợi trước cửa biệt thự nhà họ Hạ rất lâu vẫn không thấy Hạ Diệp Chi đi ra, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Nhớ đến thông tin anh ta nhìn thấy trong tài liệu hôm qua, anh ta lập tức nhíu mày, cô gái xấu xí kia liệu có bị người nhà họ Hạ ức hiếp nữa không?
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, anh ta liền không kiềm được mà giơ tay sờ vào bên mặt bị cô tát, hừ lạnh một tiếng, cô không giống như một người dễ dàng bị ức hiếp.
“Chào anh, anh có muốn vào trong ngồi một chút không?”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên, Mạc Đình Kiên xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy một cô gái mặt mày xinh đẹp đứng bên cạnh xe.
Khi Hạ Hương Thảo nhìn thấy gương mặt của anh ta, không kiềm được mà ngẩn ngơ.
Cô ta không ngờ người đàn ông lúc nãy hôn Hạ Diệp Chi trong xe lại đẹp trai và đầy khí chất như vậy.
Một người đàn ông xuất chúng như vậy sao lại nhìn trúng một cục đất vừa xấu xí vừa ngu ngốc như Hạ Diệp Chi?
Xem ra, quyết định đi ra thử vận may của cô ta là không hề sai.
Suy nghĩ của cô ta căn bản không giấu được Mạc Đình Kiên.
Anh ta mỉm cười lạnh lùng, “Cô là ai?”
“Tôi là chị của Diệp Chi, tôi là Hạ Hương Thảo.” Cô ta không chút để tâm đến sự lạnh lùng của Mạc Đình Kiên.
Hạ Hương Thảo?
Mạc Đình Kiên nhớ ra, nhà họ Hạ có hai cô con gai, ngoài Hạ Diệp Chi ra thì người còn lại chính là vị hôn thê rẻ tiền của anh ta.
Dùng ánh mắt của người bình thường để nhìn thì cô ta thật sự xinh đẹp như hoa, nhưng trong mắt anh ta lại cảm thấy dáng vẻ ngớ ngẩn của Hạ Diệp Chi lại trông ưa nhìn hơn.
Anh ta không có kiên nhẫn để nói nhiều với cô ta, vẻ mặt không cảm xúc hỏi một câu, “Hạ Diệp Chi đâu?”
“Nó……chắc nó vẫn còn đang ở trong nhà thu dọn đồ đạc, nó bảo tôi xuống mời anh vào nhà ngồi.” Hạ Hương Thảo không muốn từ bỏ cơ hội này, họ hàng của nhà họ Mạc, gia cảnh đều không tệ, huống hồ gì một người trông đẹp trai thế này.
Mạc Đình Kiên nhìn thấu suy nghĩ của cô ta liền không kiềm được mà cười lạnh, Hạ Diệp Chi mà bảo anh ta vào trong?
Xem ra đã lén lút bỏ trốn rồi!
Đến một cái liếc nhìn anh ta cũng lười ban cho Hạ Hương Thảo, anh ta hạ kính xe xuống, trực tiếp lái xe đi.
Hạ Hương Thảo chưa từng bị đàn ông đối xử lạnh nhạt như vậy nên sắc mặt lập tức tái xanh.
……
Hạ Diệp Chi trực tiếp trở về căn nhà nhỏ mà cô thuê.
Sau khi lên đại học, cô vẫn luôn ở trong trường, sau khi thực tập tốt nghiệp xong thì ra ngoài thuê nhà ở.
Nếu không phải gần đây Tiêu Thanh Hà vì muốn ép cô gả cho nhà họ Mạc, nên luôn nhốt cô ở nhà thì cô chẳng muốn bước vào nhà họ Hạ một bước nào.
Dù sao Mạc Đình Kiên cũng không ở trong biệt thự, cũng không muốn gặp cô, vậy thì cô có trở về hay không cũng chẳng sao nhỉ?
Sau khi thu dọn đồ đạc xong thì cũng đã xế chiều, cô định ra ngoài mua một chút đồ ăn.
Chỗ cô ở là khu ổ chuột nổi tiếng ở thành phố Hà Dương, giao thông bất tiện, môi trường phức tạp.
Vừa quẹo vào một con hẻm, cô liền nghe thấy một tiếng “đùng” cực lớn.
Hình như là……tiếng súng?
Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy một chiếc trước mặt có một chiếc xe màu trắng giống như một con chó đang phát điên, đang mất kiểm soát mà lao về phía cô.
Cô lập tức nép sang một bên, khi chiếc xe lướt qua người cô, cửa xe đột nhiên mở ra, một người đàn ông vóc dáng cao lớn nhảy từ trên xe xuống.
Anh ta ôm đầu lăn đến bên cạnh chân Hạ Diệp Chi.
Cô đang định lùi về sau thì người đàn ông đó đột nhiên nhảy lên, cầm một thứ lạnh ngắt chỉa vào huyệt thái dương của cô, giọng nói anh ta dễ nghe mang theo sự trưởng thành, “Đưa tôi rời khỏi đây, mau lên.”
Khi Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn vào gương mặt người đàn ông đó, cô suýt chút kinh ngạc la lên, “Mạc Gia Thành!”