CHƯƠNG 22: XIN LỖI HẠ HƯƠNG THẢO
Trên đường trở về biệt thự, Hạ Diệp Chi lướt facebook cả đoạn đường.
Chủ đề “Xấu người xấu cả nết” vẫn nằm trên top, không hạ nhiệt.
Bình luận hầu hết mọi người đều đang mắng chửi Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cười lạnh lùng, cô mới là người bị hại, dựa vào cái gì mà muốn người vô tội tiếp nhận sự chửi rủa của người khác? Còn kẻ gây ra sự việc là Hạ Hương Thảo lại có thể được cả danh lợi?
Hạ Diệp Chi gửi tin nhắn cho Thẩm Lệ.
“Giới thiệu cho tớ một tài khoản nhiều lượt theo dõi.”
“Cậu muốn làm gì???”
Cách màn hình điện thoại, Hạ Diệp Chi cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Thẩm Lệ.
“Tớ không muốn bị mắng vô ích.”
“Như vậy là đúng rồi, giết chết bệnh công chúa giai đoạn cuối đó đi! Tớ giúp cậu liên lạc với một người bạn của tớ, cô ấy có nhiều người hâm mộ hơn tớ…”
Thẩm Lệ không ưa dáng vẻ “người trong thiên hạ đều phải nghe theo tôi” và tác phong hất hàm sai khiến của Hạ Hương Thảo, luôn cam đoan rằng Hạ Hương Thảo bị bệnh công chúa giai đoạn cuối.
Hạ Diệp Chi nghe vậy có chút bất lực với Thẩm Lệ – cô gái thấy cảnh náo nhiệt không ngại làm lớn chuyện!
Nhưng, chuyện này lớn đến mức này, Hạ Diệp Chi cũng không có ý định phải dàn xếp ổn thỏa, cô muốn làm lớn chuyện hơn.
Nếu Hạ Hương Thảo chủ ý muốn vắt kiệt tất cả giá trị lợi dụng trên người cô, vậy cô giúp Hạ Hương Thảo là được.
Chỉ có điều, Hạ Hương Thảo có thể chịu đựng được cái giá phải trả khi giẫm đạp lên sự trong sạch của cô hay không, cái đó cũng chưa chắc.
…
Ba giờ chiều, chính là thời gian ánh mặt trời hơi ngả màu, thích hợp uống trà chiều, nói chuyện phiếm.
Huống hồ còn là ba giờ chiều ngày cuối tuần.
Thế mà, một dòng tin facebook với nội dung hết sức đơn giản chỉ có ba chữ “Thật xin lỗi” lại được lên top đầu.
Chưa đến hai tiếng đồng hồ, đã có hơn mười ngàn bình luận.
Bài đăng này chính là do Hạ Diệp Chi dùng tài khoản của mình đăng lên.
Cô bảo tài khoản nhiều lượt theo dõi kia chia sẻ hình ảnh bài đăng, hơn nữa dùng một loạt suy đoán chứng minh bài đăng này chính là do người trong cuộc còn lại trong bài đăng “ Xấu người xấu cả nết” đăng lên.
Trong chốc lát, dưới bài đăng là một loạt tiếng mắng chửi.
Những bình luận kiểu “Chết cả nhà”, “Bị xe tông” càng nhiều không đếm nổi.
Thẩm Lệ sắp tức đến phát điên, gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi: “Hạ Diệp Chi, cậu ngốc sao? Cậu tìm tớ đòi tài khoản nhiều lượt theo dõi, chính là để xin lỗi kẻ mắc bệnh công chúa Hạ Hương Thảo đó sao? Cậu tin bây giờ mình sẽ qua đó gọt sạch cậu hay không?”
“Không tin.” Giọng nói Hạ Diệp Chi bình tĩnh.
Thẩm Lệ có chút nhụt chí: “Rốt cuộc cậu định làm gì?”
Lúc mới bắt đầu nhìn thấy bài đăng, cô còn không tin là Hạ Diệp Chi đăng, kết quả ấn vào xem thử, tài khoản đó đúng thực là của Hạ Diệp Chi.
Tuy rằng cô tức giận, nhưng nhanh chóng lại bình tĩnh lại.
Những năm Hạ Diệp Chi ở nhà họ Hạ vẫn luôn ngậm môi nín tiếng, nhưng không có nghĩa là cô không biết tức giận.
“Tớ định tặng cho Hạ Hương Thảo một món quà lớn.” Hạ Diệp Chi ngừng lại một chút, hạ giọng xuống mấy phần: “Một món quà lớn mà lần đầu tiên trong cuộc đời cô ta bị người khác chửi rủa.”
Gia cảnh của Thẩm Lệ vẫn tốt hơn một chút so với nhà họ Hạ, cô ấy đã muốn trừng trị Hạ Hương Thảo từ lâu rồi, nhưng Hạ Diệp Chi luôn không muốn cô làm như vậy.
Lần này Hạ Diệp Chi đích thân ra tay, cô cảm thấy cực kỳ kích thích: “Được rồi, tóm lại cậu có chuyện gì cần dùng đến tớ thì trực tiếp gọi điện thoại cho tớ.”
…
Cửa phòng sách bị đẩy ra.
Thời Dũng cầm máy tính bảng bước vào, đặt lên bàn làm việc: “Cậu chủ, cô chủ đã xin lỗi Hạ Hương Thảo trên facebook rồi.”
Mạc Đình Kiên đang xử lý công việc, mặc dù bây giờ anh không chính thức tiếp nhận Tập đoàn nhà họ Mạc, nhưng sau lưng anh cũng có sản nghiệp của chính mình.
Anh ngẩng đầu nhìn lên máy tính bảng một cái, Thời Dũng mở bài đăng đó ra.
Chỉ liếc nhìn một chút, anh liền cúi đầu lần nữa, giọng nói bình tĩnh: “Cũng không chỉ danh điểm họ, tại sao lại nói cô ấy đang xin lỗi Hạ Hương Thảo?”
“Cậu chủ, ý của anh là…” Ấn tượng của Thời Dũng với Hạ Diệp Chi chính là dừng lại ở mức “tướng mạo không khiến người ta vừa ý”, “phản ứng chậm chạp”, bởi vậy khi nhìn thấy bài đăng này cũng không nghĩ sâu xa.
“Không cần nhúng tay vào, có tiến triển nói cho tôi biết là được.”
Mặc dù anh chỉ gặp Hạ Hương Thảo một lần, nhưng cũng có thể nhìn ra được Hạ Hương Thảo được người trong nhà cưng chiều đến mức coi trời bằng vung, làm việc đều không suy nghĩ.
Ít nhất, khi bắt chuyện với anh, Hạ Hương Thảo chính là không có não.
Còn hoàn cảnh lớn lên của Hạ Diệp Chi, vô cùng tồi tệ, không có tiếng vỗ tay, không có sự khích lệ, bị tất cả người thân bài xích, bởi vậy cô trưởng thành chững chạc hơn nhiều so với người cùng tuổi.
Anh tin rằng, nếu Hạ Diệp Chi thật sự muốn đánh lại, nhất định sẽ thành công.
Nếu như không thành công…
Ha, nếu cô đến cầu xin anh, anh ngược lại đồng ý cân nhắc giúp đỡ cô.
Nhưng, khả năng người con gái xấu xí đó sẽ đến cầu xin anh…
Rì Rì…
Tiếng điện thoại rung cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạc Đình Kiên.
Anh cầm lấy điện thoại, nhìn số điện thoại trên màn hình, sắc mặt hơi sầm lại.
Là cuộc điện thoại quốc tế đường dài .
Anh cũng không lập tức nhận điện thoại, mà lên tiếng nói: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của anh vẫn dừng trên màn hình điện thoại, nhưng Thời Dũng – người cực kỳ hiểu rõ anh, đã đoán ra cuộc điện thoại này là ai gọi đến rồi.
Sau khi Thời Dũng đi ra ngoài, Mạc Đình Kiên mới nhấn nút nhận điện thoại.
Sau đó, trong điện thoại vang lên tiếng chất vấn của người phụ nữ: “Đình Kiên, tin tức trên mạng là thế nào vậy? Tôi ở nước ngoài cũng đã thấy rồi, trong nước chẳng phải là càng ầm ĩ sao, cậu thật sự đã lấy một người phụ nữ vừa xấu vừa ngu à? Sức khỏe của cậu rõ ràng là rất tốt, tại sao luôn không lộ diện khiến người khác hiểu lầm, để loại chó mèo gì đó cũng có thể làm vợ cậu, bước vào cửa chính của nhà họ Mạc…”
Người phụ nữ càng nói càng khó nghe, Mạc Đình Kiên hơi chau mày, trong giọng nói mang theo chút tức giận: “Mạc Cẩm Vân!”
“Cậu ăn nói kiểu gì thế? Tôi là chị cậu đó!”
“Ra đời sớm hơn tôi hai phút mà thôi.” Mạc Cẩm Vân là chị sinh đôi với Mạc Đình Kiên.
Mạc Cẩm Vân lấy lại bình tĩnh, mới tiếp tục nói: “Đình Kiên, tôi không phải gọi điện để tranh cãi với cậu, tôi thật sự không hiểu bao nhiêu năm nay, tại sao cậu cứ phải giả dạng làm một kẻ tàn phế, bây giờ ngay cả một người phụ nữ bần hàn cũng dám ức hiếp trèo lên đầu cậu, cậu hà cớ gì phải như thế chứ? Qua hai năm nữa sau khi bố nghỉ, cậu vẫn phải…”
Mạc Đình Kiên giống như chú mèo bị giẫm vào đuôi, lập tức nổi giận.
Giọng nói của anh tỏa ra sự lạnh lùng đến thấu xương: “Bởi vì người nhìn thấy mẹ bị làm nhục đến chết không phải chị, bởi vậy chị mới có thể yên tâm ở nước ngoài sống tiếp, nhưng tôi không thể! Một ngày không tìm ra hung thủ hại bà ấy, tôi sẽ không thể yên tâm sống!”
Mạc Cẩm Vân phản bác: “Những tên bắt cóc đó sớm đã bị cúi đầu xử bắn rồi!”
Giọng nói của Mạc Đình Kiêm trầm lại: “Không phải! Hung thủ thật sự vẫn chưa bị bắt! Sáng hôm đó chúng ta tạm thời thay đổi hành trình, nếu không có người của nhà họ Mạc lén báo tin, trong khoảng thời gian ngắn như vậy những tên bắt cóc đó không thể nào chính xác tìm được chúng ta, bắt cóc chúng ta!”
Chỉ cần nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, sự hận thù và tức giận trong lòng Mạc Đình Kiên thay nhau muốn xông lên phá tan lồng ngực.
Anh không muốn nhiều lời với Mạc Cẩm Vân nữa, “phụp” một tiếng liền cúp điện thoại.
Lần nào cũng bởi vì chuyện này mà cãi nhau với chị ta.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là giọng nói của Hạ Diệp Chi: “Mạc Đình Kiên, anh có trong đó không?”