CHƯƠNG 257: CẮT ĐỨT QUAN HỆ BỐ CON.
Hạ Diệp Chi hiểu rất rõ người nhà họ Hạ.
Bọn họ luôn lấy lợi ích đặt lên hàng đầu, chỉ một mực nghĩ đến việc mò được chỗ tốt trên người cô, ước gì ép khô tất cả giá trị lợi dụng từ cô.
Lần này báo chí và trên mạng đều truyền tin, cô tàn nhẫn ra tay độc ác với ông cụ Mạc, ông cụ Mạc đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Thân phận của ông cụ Mạc là gì?
Là nhân vật lớn hô mưa gọi gió một cõi trong giới kinh doanh, sức ảnh hưởng lớn, đã thế người nhà họ Mạc tài lực hùng hậu một tay che trời.
Nếu ông cụ Mạc cứ không tỉnh lại, thì Hạ Diệp Chi có mười cái mạng nhỏ cũng không đủ bồi thường.
Hôm nay, đám người nhà họ Hạ đã tìm đến tận cửa rồi, chỉ đơn giản đến xác nhận tính chân thực của chuyện này, sau đó phân rõ ràng ranh giới với cô.
Cô bị người nhà họ Hạ lợi dụng rất nhiều lần, cho nên dễ dàng đoán được ý đồ của bọn họ.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Hạ Diệp Chi không sai.
Vào buổi tối, Hạ Lập Nguyên liền đăng báo cắt đứt quan hệ bố con với Hạ Diệp Chi.
Chuyện này cũng lên đầu đề.
Hạ Diệp Chi đọc tin này nhiều lần, sau đó, chụp lại màn hình lưu lại, rồi dặn vệ sĩ đi mua một tờ báo về đây.
Thẩm Lệ rất nhanh đã gọi điện tới.
“Cậu không phải là con gái ruột của bố cậu à? Ông ta có thể buồn nôn thêm chút nữa được không? Cậu vốn không đẩy ông cụ Mạc, đã thế chuyện này còn chưa rõ ràng, ông ta liền vội vàng cắt đứt quan hệ bố con với cậu, sợ bị liên lụy, quả thật chính là…”
Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Lệ phẫn nộ mắng Hạ Lập Nguyên một trận.
Đợi đến lúc Thẩm Lệ mắng xong, Hạ Diệp Chi mới chậm rãi nói: “Không nên tức giận làm gì, không phải bọn họ lúc nào cũng như vậy sao?”
Cho tới nay, Hạ Lập Nguyên chưa từng coi cô là con gái ruột.
Mà ngay cả chuyện cắt đứt quan hệ bố con với cô cũng chỉ để người nhà họ Mạc nhìn thấy mà thôi.
Hạ Diệp Chi phát hiện, bây giờ, cô có thể hiểu được Hạ Lập Nguyên.
Cô tự giễu cười cười: “Tớ rất nghiêm túc, cậu không nên vì chuyện này mà tức giận, đây cũng không phải lần một lần hai. Lần này, ông ta và tớ đã cắt đứt quan hệ bố con, về sau tớ sẽ ít rắc rối hơn, vậy cũng là chuyện tốt.”
Thẩm Lệ ở đầu dây bên kia yên lặng một lát, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, Thẩm Lệ mới lên tiếng hỏi cô: “Cậu đã nói qua với ông chủ lớn chưa? Anh ấy nghĩ như thế nào?”
“Không biết.” Nhắc tới Mạc Đình Kiên, giọng điệu của Hạ Diệp Chi cũng đã sa sút đi vài phần.
“Không biết?” Thẩm Lương còn sốt ruột hơn cô: “Anh ta đang nghĩ cái gì vậy? Chuyện này cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ anh ta thực sự để cậu đi ngồi tù à?”
Nghe giọng nói của Thẩm Lệ giống như đang cực kỳ tức giận.
Tuy hai ngày này Hạ Diệp Chi cảm nhận được thái độ không được tốt cho lắm của Mạc Đình Kiên, nhưng không cảm thấy Mạc Đình Kiên sẽ thực sự tống cô vào tù.
Hiện tại, cô vô cùng tỉnh táo, hơn nữa tin tưởng Mạc Đình Kiên đang gạt cô chuyện gì đó, mà không thực sự nghi ngờ cô.
Hạ Diệp Chi đành an ủi Thẩm Lệ: “Không có chuyện gì đâu, anh ấy sẽ không để mình ngồi tù đâu?”
Hạ Diệp Chi nhắc tới chuyện bản thân đã rời khỏi ngôi nhà cổ, Thẩm Lên nói qua mấy ngày nữa sẽ đến tìm cô.
Vừa cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi chỉ nghe thấy âm thanh động cơ ô tô ở dưới lầu truyền đến.
Là Mạc Đình Kiên đã trở về.
Hạ Diệp Chi khoác áo lên ra khỏi phòng ngủ, đi qua hành lang tới đầu bậc thang, cúi người nhìn vào phòng khách.
Mạc Đình Kiên từ bên ngoài đi vào, thím Hồ liền tiến lên nghênh đón.
Thím Hồ hỏi anh: “Cậu chủ chưa ăn cơm à? Đồ ăn đã làm sẵn rồi, giờ tôi đi hâm nóng cho cậu.”
Mạc Đình Kiên phất tay, đi thẳng lên tầng.
Đột nhiên, anh cảm thấy sự tồn tại của Hạ Diệp Chi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn về phía Hạ Diệp Chi.
Sau đó, bước chân của anh nhanh hơn, gần như là chạy lên tầng.
Mạc Đình Kiên đứng ở trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô như thể đang quan sát cô.
Quả vài giây, anh mới lạnh lùng lên tiếng: “Đứng ở chỗ này làm gì? Trở về phòng.”
Hạ Diệp Chi đã sớm quen thuộc với giọng điệu ra lệnh của anh, tuyệt không sợ hãi.
“Ồ.” Hạ Diệp Chi lên tiếng, bước chân vẫn không di chuyển.
Trong giọng nói của Mạc Đình Kiên xen lẫn một tia không kiên nhẫn: “Hạ Diệp Chi! Em không nghe thấy lời anh nói sao?”
Hạ Diệp Chi tựa eo vào lan can, ánh mắt và giọng điệu đều là mười phần chăm chú: “Trở về phòng thì xa lắm, đi đường cũng rất mệt.”
Cô nhìn thấy sắc mặt đen xì của Mạc Đình Kiên, trong lòng có hơi thoải mái.
Lúc ông cụ Mạc vừa đưa đến bệnh viện, anh nói những lời kia thật sự doạ đến cô.
Buổi sáng, cô muốn nói chuyện với Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên lại đánh ngất cô.
Mạc Đình Kiên này miệng kín như mối hàn, dù sao cũng không nói được, cũng chỉ đành chống đối anh một chút, tìm cảm giác cân bằng.
Ở trong tưởng tượng của cô, lấy tính tình nóng nảy của Mạc Đình Kiên, có thể sẽ trực tiếp ôm cô trở về phòng ngủ.
Nhưng Mạc Đình Kiên lại không.
Anh bình tĩnh nhìn chăm chú Hạ Diệp Chi, trong giọng nói mang theo vài phần u ám: “Ông nội vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chưa tỉnh lại.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, nói nhỏ một tiếng: “Thật xin lỗi.”
Mặc kệ Mạc Đình Kiên gạt cô chuyện gì, nhưng lúc này, ông cụ Mộ vẫn đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại. Hạ Diệp Chi nói xong, liền xoay người đi đến phòng ngủ.
Mạc Đình Kiên đi theo phía sau cô, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô vài giây mới đi theo.
Mạc Đình Kiên vừa vào cửa, Hạ Diệp Chi nói: “Em muốn gặp ông nội.”
Mạc Đình Kiên trực tiếp cự tuyệt cô: “Em không cần đi.”
Hạ Diệp Chi không nghĩ tới, Mạc Đình Kiên lại trực tiếp cự tuyệt cô như vậy, cô sửng sốt một chút, mới lên tiếng: “Em chỉ đi gặp ông thôi.”
Trong giọng nói mang theo mấy phần năn nỉ.
Mạc Đình Kiên mấp máy môi, hơi buông lỏng.
Hạ Diệp Chi chờ mong nhìn anh, kết quả anh chỉ lãnh đạm nói một câu: “Bây giờ, em chỉ thích hợp ở nhà đợi.”
Hạ Diệp Chi bực bội túm tóc một cái, quay người cởi áo khoác nằm chết dí trên giường: “Đi đi, em muốn đi ngủ, anh đi đi.”
Bây giờ cô thấy Mạc Đình Kiên liền thấy phiền.
Giống như hòn đá vậy, nói kiểu gì cũng không vào, cái gì cũng không nói cho cô biết.
Cô nhắm mắt lại, lại nghe thấy giọng nói của Mạc Đình Kiên: “Em lại để cho vệ sĩ ra ngoài mua báo à?”
Giọng điệu của Hạ Diệp Chi cũng lạnh như băng: “Nếu anh đã biết, còn hỏi em làm gì?”
Cô cho rằng Mạc Đình Kiên sẽ nói thêm chút gì nữa, nhưng điều cô chờ đợi chính là tiếng cửa đóng lại.
Hạ Diệp Chi ở trên giường trở mình ngồi dậy.
Thái độ của Mạc Đình Kiên làm cho cô bắt đầu hoài nghi bản thân đã nghĩ lầm hay không?
Dù sao ông cụ Mạc đối với Mạc Đình Kiên mà nói vô cùng quan trọng, mà cô cùng Mạc Đình Kiên chung sống với nhau chỉ có mấy tháng.
Mà cô không chứng minh được bản thân không ở chỗ đó, Mạc Ân Nhã nói cô bởi vì chuyện của Tần Thủy San mới có thể ra tay độc ác với ông cụ Mạc, mặc dù lý do này có hơi gượng ép, nhưng không phải không có độ tin cậy.
Đứng ở góc độ của Mạc Đình Kiên, anh hoàn toàn có lý do tin được là do Hạ Diệp Chi làm.
Còn đứng ở góc độ Hạ Diệp Chi cô, đều cảm thấy chuyện này khắp nơi đều có lỗ hổng, là có người đang cố ý hãm hại cô.
Không thể ngồi chờ chết được, bằng không sớm muộn gì cô cũng bị bức điên.