Mục lục
Cô vợ thay thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 364: CHIỀU HƯ CHỖ NÀO

Tô Miên không ngờ Mạc Đình Kiên vừa mở miệng liền nói chuyện này, nét mặt bỗng nhiên thay đổi: “Có ý gì?”

“Lời đơn giản như vậy mà không hiểu, Mạc Hạ không thể giao cho cô chăm sóc.” Mạc Đình Kiên hơi cau mày, giọng nói cũng càng thêm lạnh lẽo.

Sự nhẫn nại của anh đang từng chút một biến mất.

“Cho dù nói như thế nào, tôi đều là vợ chưa cưới của anh, là mẹ ruột của Hạ Hạ, anh sao có thế nói chuyện với tôi như thế.” Tô Miên bị anh làm cho tức giận, âm lượng tăng cao, không có một chút dáng vẻ bình tĩnh ưu nhã.

Cô ta chịu đủ rồi, đều đã ba năm rồi.

Cho dù là tảng băng, cũng nên tan chảy.

Nhưng Mạc Đình Kiên lại giống như cục đá, thái độ đối với cô ta vẫn không thay đổi chút nào.

“Thứ nhất, chuyện vợ chưa cưới là Mạc Cẩm Vân nói, không liên quan đến tôi. Thứ hai, cô không phải là mẹ ruột của Mạc Hạ, cô cảm thấy cô hiện tại còn có thể ngồi đây nói chuyện với tôi sao?”

Ngữ khí của Mạc Đình Kiên lạnh lẽo đến mức gần như tàn nhẫn.

Mặt Tô Miên trắng bệch, hơn nửa ngày không lên tiếng, cầm lấy túi xách đứng dậy ra ngoài.

Cô ta vừa đi đến cổng, liền đâm phải Mạc Cẩm Vân từ ngoài đi vào.

Mạc Cẩm Vân vội vàng ngăn cô ta lại: “Tô Miên? Cậu là đi đâu vậy? Muộn như vậy rồi thì ở lại đi.”

Tô Miên dè dặt nhìn phía trong một cái, liền dắt tay Mạc Cẩm Vân về một góc không có người bên ngoài cổng lớn.

Dưới ánh đèn vàng, Mạc Cẩm Vân nhìn thấy hốc mắt Tô Miên ửng đỏ, mặt hơi biến sắc: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cẩm Vân, tớ thật sự có chút không chịu nổi Mạc Đình Kiên rồi, anh ấy giống như là cục đá….”

Tô Miên liền đem những lời Mạc Đình Kiên nói kể lại cho Mạc Cẩm Vân.

Mạc Cẩm Vâm im lặng, không nói lời nào.

Tô Miên vô cùng không chế hít một hơi: “Năm đó cậu không nên đem Mạc Hạ trở về, Mạc Đình Kiên đối với con bé còn tốt hơn tớ!”

“Đừng nói như vậy, Mạc Hạ là con gái ruột của Mạc Đình Kiên.” Trong lòng Mạc Cẩm Vân, tình thân ruột thịt rất quan trọng.

Mạc Đình Kiên không nhớ những chuyện lúc trước, Tô Miên cho rằng sau khi cô nói với Mạc Đình Kiên, Tô Miên là mẹ ruột của Mạc Hạ, Mạc Đình Kiên ít nhất sẽ đối với Tô Miên có chút cảm giác đặc biệt.

Nhưng không ngờ rằng, Mạc Đình Kiên ngược lại đối với Mạc Hạ không tệ, nhưng đối với Tô Viên vẫn lạnh nhạt như vậy.

Ba năm này, một chút thay đổi đều không có.

Chính vì như vậy, Mạc Cẩm Vân mới cố ý lộ tin tức cho phía truyền thông, nói Tô Miên là vợ chưa cưới của Mạc Đình Kiên.

Tô Miên mặc dù bất mãn với cách nói này của Mạc Cẩm Vân, những cũng không có nói nhiều, chỉ là có chút mệt mỏi nói: “Tớ hôm nay có chút mệt, tớ về trước đây.”

“Tôi bảo tài xế đưa cậu về, tớ sẽ nghĩ cách.” Mạc Cẩm Vân nói, vươn tay vỗ lên vai Tô Miên.

……

Tiễn Tô Miên xong, Mạc Cẩm Vân mới đi vào.

Mạc Đình Kiên đang ăn tối, bên cạnh anh đặt một cái ghế ăn trẻ con, Mạc Hạ đang ôm một cái bát nhỏ màu hồng xanh ăn hoa quả.

Mắt cô nhóc nhìn thấy Mạc Cẩm Vân bước vào, giọng non nớt gọi một tiếng: “Cô…”

“Hạ Hạ đang ăn hoa quả a…” Mạc Cẩm Vân cười đi đến.

Mạc hạ vươn tay cầm dĩa, cắm một miếng dưa hấu đưa đến trước mặt Tô Cẩm Vân: “Cô ăn.”

Mạc Cẩm Vân nhìn hoa quả bị Mạc Hạ chọc nát trong bát, cũng không biết rớt bao nhiêu nước miếng, Mạc Cẩm Vân có chút do dự.

Cô cười nắm lấy cái tay mũm mĩm của Mạc Hạ, đưa hoa quả đến miệng Mạc Hạ: “Hạ Hạ tự ăn đi, ăn nhiều vào, ẽ xinh đẹp.”

Mạc Đình Kiên ở một bên nghe lời của Mạc Cẩm Vân, quay đầu nhìn cô một cái, trầm thấp lên tiếng nói: “Hạ Hạ, cho ba một miếng táo.”

Mạc Hạ nghe thấy lời Mạc Đình Kiên, mắt sáng lên, cho miếng dưa vào miệng mình xong, tìm thấy chính xác một miếng táo cắm đưa đến bên miệng Mạc Đình Kiên.

Mạc Cẩm Viên muốn lên tiếng ngăn cảm, nhưng lại bị Mạc Đình Kiên cắt ngang: “Chị vẫn chưa ăn cơm à?”

“Vẫn chưa.”

Mạc Đình Kiên từ tốn nói: “Vậy thì ăn đi, không cần lo Hạ Hạ.”

Lúc Mạc Cẩm Vân vừa bước vào nhà ăn, liền có người giúp việc đem dụng cụ ăn đặt đối diện Mạc Đình Kiên.

Mạc Hạ chốc lát đã ăn hết hoa quả trong bát, liền kéo tay áo Mạc Đình Kiên, giơ bát lên cao: “Ba con ăn hết rồi.”

Đồ trong miệng cô nhóc còn chưa ăn hết, khuôn mặt vốn tròn càng thêm tròn.

Mạc Đình Kiên nhìn cảm thấy có chút thú vị, liền vươn tay chọc chọc vào mặt cô nhóc.

“Ai ya, làm gì đó…..” Mạc Hạ giơ tay đập vào tay Mạc Đình Kiên.

Mạc Đình Kiên thu tay lài, liền có người giúp việc cầm giấy ăn muốn lau nước hoa quả trên miệng Mạc Hạ.

Mạc Hà rất không hợp tác, mà vươn hai tay về phía Mạc Đình Kiên, muốn Mạc Đình Kiên bế nhóc ra khỏi ghế ăn trẻ con.

“Để tôi.” Mạc Đình Kiên nhận giấy ăn từ tay người giúp việc, giúp Mạc Hạ lau miệng, bế cô nhóc ra đặt lên đùi: “Ngồi vững.”

Mạc Hạ hiếm khi nghe lời cũng ngoan ngoan ngồi, cũng động đậy lung tung.

Mạc Đình Kiên tiếp tục ăn cơm.

Mạc Cẩm Vân ngồi đối diện nhìn hành động của hai ba con, sắc mặt có chút phức tạp: “Em cũng đừng quá nuông chiều con bé, trẻ nhỏ, đừng chiều hư.”

Mạc Hạ đang tò mò nghiên cứu yết hầu của Mạc Đình Kiên, lúc Mạc Đình Kiên ăn cơm, yếu hầu sẽ chuyện động, Mạc Hạ tò mò vươn tay sờ.

Mạc Đình Kiên nắm lấy tay làm loạn của cô nhóc, ánh mắt cảnh cáo nhìn cô nhóc một cái, Mạc Hạ vội vàng ngoan ngoãn dựa vào lòng anh không lên tiếng.

Sau đó, Mạc Đình Kiên ngước mắt Mạc Cẩm Vân, ngữ khí lạnh nhạt: “Chiều hư chỗ nào?”

Mạc Cẩm Vân bị lời anh nói làm cho câm nín, nhìn dáng vẻ vô cảm của Mạc Đình Kiên, lại nhìn Mạc Hạ ngoan ngoãn yên tĩnh dựa vào lòng anh, mím môi, không biết nói gì.

Đợi đến khi Mạc Đình Kiên ăn xong cơm, phát hiện Mạc Hạ gật gà gật gù muốn ngủ.

Mạc Đình Kiện nhẹ nhàng ôm Mạc Hạ lên lầu, đặt cô nhóc lên giường.

Lúc đặt xuống, Mạc Hạ lầm bầm hai tiếng, Mạc Đình Kiên vươn tay vỗ lưng cô nhóc, cô nhóc mới yên tâm ngủ.

Cục thịt tròn trên giường ngáy khò khò, ngủ giống như lợn vậy.

Mạc Đình Kiên nhớ lại lúc vừa mới tỉnh, cái gì cũng không nhớ, đối với đứa con gái này cũng chưa từng quan tâm, con gái là do người giúp việc nuôi lớn.

Đến tận khi có một ngày, anh tan làm trở về, cục thịt nhỏ lắc lắc nhào đến hôn anh một cái.

Có lẽ đây chính là chỗ thật kì của tình thân.

Anh không nhớ bản thân lúc trước tại sao lại ở cùng với Tô Miên, đối với Tô Miên cũng không có thân cảm gì, nhưng đối với Mạc Hạ mà nói, rất quan trọng.

Xác định Mạc Hạ đã ngủ say, Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng đóng của ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Mạc Cẩm Vân, hiển nhiên là Mạc Cẩm Vân đã đợi rất lâu.

“Đình Kiên, chị có chuyện muốn nói với em.”

Mạc Đình Kiên hai tay bỏ trong túi quần tây, cả người nhìn có chút không tập trung: “Nếu như là chuyện liên quan đến Tô Miên, chị không cần nói nữa, tôi nghe phát ngấy rồi.”

“Tô Miên rốt cuộc chỗ nào không tốt, đối với em một lòng một dạ, còn là mẹ ruột của Mạc Hạ, hơn nữa tuổi của cô ấy cũng lớn rồi…”

Mạc Đình Kiên cắt ngang lời cô: “Chị cũng lớn tuổi rồi, trước tiên tự mình gả đi đã.”

“Đình Kiên, em…….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK