• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày đầu tiên, ba người không một ai lên tiếng.

Ngày thứ hai, tiểu Long nhi nhịn không được, hắn thích nhất là quấn quýt lấy nương nương, nhưng hiện tại lại bị Nhất Nhất phớt lờ. Việc này so với cái mông yêu thương bị ngã thì khó chịu hơn nhiều. Vì vậy hắn bắt đầu tìm cách lấy lòng nương nương.

“Nương nương, người khát không? Long nhi cấp cho nương nương uống nước có được không?”

“Nương nương, người đói bụng chưa? Long nhi cấp cho nương nương ăn được không?”

“Nương nương…”

“Nương nương…”

Mặc cho tiểu Long nhi nịnh bợ thế nào, Nhất Nhất chính là vẫn cứ lờ đi. Cuối cùng tiểu Long nhi không còn biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nhảy vào trong lòng Nhất Nhất mà khóc lóc nhận sai.

“Nương nương, đúng là Long nhi không tốt. Nghe cha nói nương nương hôm đó không thoải mái, Long nhi vẫn còn làm đau người. Nương nương, Long nhi sai rồi, người đừng phớt lờ Long nhi. Nương nương, Long nhi sau này không dám, người đừng phớtt lờ Long nhi, ô ô…”

Tiểu Long nhi một bên khóc lóc khí thế, một bên ra sức nhận khuyết điểm.

Nhất Nhất nằm hai ngày, vết thương cũng đã tốt hơn nhiều, tức giận cũng gần như tiêu tan. Hắn biết rõ tiểu hài tử không hiểu chuyện, lúc đó cũng không biết hắn bị thương, không thể trách. Mà khi Nhất Nhất đau muốn chết, lại sinh khí mới phớt lờ tiểu Long nhi hai ngày. Vốn định tiếp qua một ngày nữa sẽ thứ lỗi nhưng lúc này lại thấy tiểu Long nhi khóc khí thế như vậy còn ra sức nhận sai, Nhất Nhất lại mềm lòng.

“Được rồi, biết sai là tốt rồi, sau này không được phép trên người nương nương nhảy loạn như vậy, biết không?”

“Đã biết, nương nương!” Tiểu Long nhi thấy nương nương rốt cục cũng để ý nên vui mừng mà nín khóc mỉm cười.

“Được rồi, vừa khóc vừa cười, xấu hổ xấu hổ. Hôm đó cái mông bị ngã có đau không?” Nhất Nhất còn không quên chuyện hắn làm ngã tiểu Long nhi.

“Không đau, một chút cũng không đau!” Tiểu Long nhi mau mau lấy lòng, nếu như nói đau hẳn là nương nương sẽ lại mất hứng.

“Xú tiểu tử, còn muốn nói dối!” Nhẹ nhàng mà nhéo lấy khuôn mặt đầy thịt của tiểu Long nhi, Nhất Nhất vừa cười vừa mắng.

Vệ Hạo Thiên đang ở phía ngoài đánh xe, thấy nương tử cùng nhỉ tử rốt cục đã hòa hảo, trong lòng cũng thực vui mừng. Hắn hiểu rõ nương tử chính là rất thương Long nhi, không nỡ khiến Long nhi khóc. Cho dù sinh khí cũng chỉ là sinh khí một trận, tối đa hai ba ngày sẽ tiêu tan.

Nhất Nhất đối với Long nhi đúng là đã nguôi giận, nhưng không phải vì vậy mà tha thứ Vệ Hạo Thiên. Thế nhưng Vệ Hạo Thiên tưởng rằng nương tử đã hết giận Long nhi thì nhất định là cũng tha thứ cho mình. Nhưng y đã lầm.

Nhập thành, thật vất vả mới có thể tìm được một gian khách trọ, vốn nghĩ Nhất Nhất sẽ vui vẻ để y ôm vào quán trọ nhưng khi Vệ Hạo Thiên vạch bố liêm (*) lại thấy Nhất Nhất sắc mặt vẫn là đang còn tức giận.

(bố liêm: tấm vải chắn trước cửa xe ngựa.)

“Nương tử, thế nào vẫn còn giận vi phu a! Ngươi đã tha thứ Long nhi, cũng không thể nhân tiện mà tha thứ vi phu sao?” Vệ Hạo Thiên vẻ mặt đau khổ nói.

“Vương bát đản, ngươi đừng nghĩ lão tử sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi, hừ!”

Nhất Nhất thấy Vệ Hạo Thiên lớn đầu mà còn bày ra khuôn mặt giống như hài tử bị ủy khuất, trong bụng đã sớm đã sảng khoái cười sằng sặc nhưng hắn chính là vẫn còn làm ra vẻ tức giận.

“Được rồi, ở bên ngoài không được gọi lão tử là nương tử, lão tử tên gọi Thẩm Nhất Nhất, nếu ngươi gọi sai, lão tử sẽ… sẽ vĩnh viễn không quan tâm tới ngươi!” Nhất Nhất phát hiện ra mình không có khả năng uy hiếp Vệ Hạo Thiên, cũng chỉ biết dùng chiêu này.

“Vậy là gọi Nhất Nhất phải không?” Nói thực, Vệ Hạo Thiên sớm đã không nhớ rõ nương tử họ tên là gì nhưng y cũng không dám mở miệng hỏi. Vì vậy vẫn cứ nương tử nương tử mà gọi. Ngày hôm nay hắn rốt cục cũng đã biết nương tử hắn tên gọi là Nhất Nhất, hơn nữa hắn còn cảm thấy nương tử lớn lên chẳng những người đã đẹp ngay cả tên cũng thật là dễ nghe!

“Tùy ý, miễn là không được gọi nương tử là tốt rồi.” Nhất Nhất cũng không muốn người khác biết một đại nam nhân như hắn mà lại là vợ kẻ khác.

“Nương… Không, Nhất Nhất, vi phu ôm ngươi vào quán trọ được không? Vi phu dự định sẽ nghỉ tại đây một đêm, ngày mau sẽ tiếp tục gấp rút lên đường.”

“Không được cả ngày ‘vi phu’ ‘vi phu’, chẳng phải như vậy kẻ khác cũng sẽ biết lão tử là nương tử của ngươi? Có khác nào việc ngươi gọi lão tử là nương tử?” Nhất Nhất lại trách mắng.

“Đúng đúng, vi… ta, ta đem ngươi ôm vào quán trọ được không? Ngươi hiện tại đi lại vẫn còn khó khăn.” Vệ Hạo Thiên vội vàng sửa.

“Đây cũng là do ngươi làm hại!” Mắng chửi thì mắng chửi, Nhất Nhất vẫn là ôm lấy cái cổ Vệ Hạo Thiên, để cho y có thể vững vàng mà đem hắn ôm vào quán trọ.

“Là ta sai, là ta sai!” Nhẹ nhàng mà ôm lấy Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên một bên nhận lỗi một bên bước vào quán trọ cùng với tiểu Long nhi đã được Nhất Nhất dặn dò phải theo sát.

“Ông chủ, một phòng hảo hạng!” Vệ Hạo Thiên đi tới trước quầy đối với lão bản quán trọ mà yêu cầu.

“Hai phòng!” Không đợi lão bản kịp đáp, Nhất Nhất liền cướp lời.

“Quan khách?” Lão bản vừa nhìn là biết hai người quan hệ không bình thường, bất giác không biết phải bày ra một hay hai phòng.

“Lão bản đừng trách, đây là đệ đệ của ta, hắn đang bị thương. Cứ theo ý tứ đệ đệ, là muốn hai phòng đi!” Vệ Hạo Thiên biết lão bản đang khó xử liền vội vàng giải thích.

Đem Nhất Nhất ôm tới một gian thượng phòng, đặt hắn xuống, Vệ Hạo Thiên lại hỏi: “Nương tử…” Còn chưa nói hết câu liền nhận ngay một cái trừng mắt của hắn, Vệ Hạo Thiên lập tức đổi cách xưng hô: “Nhất Nhất. ta gọi tiểu nhị đưa cơm lên, chúng ta cùng ăn được không?”.

“Ân!” Nhất Nhất suy nghĩ một chút, thân thế mình là đang di chuyển bất tiện, chỉ có thể ăn tại đây.

“Lão tử muốn ăn miếng kia!”

“Lão tử muốn ăn cái này!”

“Lão tử muốn ăn…”

Nhất Nhất khí quy khí, Vệ Hạo Thiên chẳng khác nào tên đầy tớ miễn phí. Ỷ vào thân thể bất tiện, Nhất Nhất buộc Vệ Hạo Thiên phải giúp hắn ăn.

“Ách, thật no a!” Sờ sờ cái bụng đã ăn no, Nhất Nhất cuối cùng cũng buông tha Vệ Hạo Thiên, hầu hạ hắn một canh giờ lúc này y mới bắt đầu ăn.

“Long nhi, ăn no không?” Không để ý đến Vệ Hạo Thiên, Nhất  Nhất cố tình chỉ quan tâm tiểu Long nhi.

“Long nhi ăn no!” Tiểu Long nhi cũng học Nhất Nhất, vừa nói vừa sờ sờ cái bụng căng tròn.

“Ăn no là tốt rồi. Long nhi đêm nay có muốn cũng nương nương ngủ hay không?”

“Hảo! Long nhi lâu lắm không được cùng nương nương ngủ. Mỗi lần Long nhi muốn cùng nương nương ngủ là cha lại không cho phép. Lần này…” Long nhi chính là vẫn còn e ngại cha nha.

“Hừ, không cần cha ngươi cho phép, lão tử nói có thể là có thể!” Nhất Nhất vừa nghe liền biết Vệ Hạo Thiên vì sao không cho phép Long nhi ngủ cùng với hắn.

“Vệ Hạo Thiên, đừng ăn nữa, lấy nước cấp cho lão tử cùng Long nhi rửa mặt, chúng ta muốn đi ngủ.”

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới là nộ khí đã bừng bừng.

Vệ Hạo Thiên nào ngờ Nhất Nhất nhớ lại chuyện đêm đó rồi sinh khí, ảo não mà thu dọn chén đũa, đi lấy nước.

Nước rất nhanh đã tới, Nhất Nhất tự mình rửa mặt rồi lại cẩn thận giúp tiểu Long nhi. Xong xuôi liền ôm tiểu Long nhi, đưa lưng về phía Vệ Hạo Thiên, nhắm mắt ngủ.

Thấy cảnh tượng này, Vệ Hạo Thiên không tránh được trong lòng cảm thán “Long nhi thật có phúc a, có thể khiến nương tử ôm ngủ. Còn ta thì thảm, đêm nay chẳng những không được ăn no, còn phải phòng không gối chiếc a!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK