• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được ngủ cùng với nương tử, Vệ Hạo Thiên gần như hưng phấn cả đêm.

Nương tử lại một lần nữa thổ lộ với y, y có thể nào không hưng phấn?

Người gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ thoải mái, mặc dù một đêm không ngủ nhưng buổi sáng hôm sau tinh thần Vệ Hạo Thiên vẫn rất tốt.

Theo thường lệ, Tiểu Long nhi sau khi rời giường sẽ chạy tới tranh giành nương nương cùng với cha mình nhưng buổi sáng hôm nay cha lại không hề muốn tranh giành, vì thế tiểu gia hỏa liền hiểu chẳng cần mất sức tranh cãi. Giữa trưa, thời điểm ở trên xe ngựa ăn lương khô, tiểu Long nhi cũng không la hét muốn nương nương bón mà lại tự mình ăn.

Ai, cuộc chiến tranh giành giữa hai cha con cuối cùng cũng đã kết thúc! Thở dài một hơi, Nhất Nhất cảm thấy yên lòng.

Gần trưa, Vệ Hạo Thiên cảm thấy mệt mỏi, bắt đầu không ngừng gật gà gật gù, cuối cùng không chịu được y liền gối đầu lên đùi Nhất Nhất mà ngủ.

Thời điểm giữa trưa ăn lương khô, Vệ Hạo Thiên vẫn còn rất mệt, Nhất Nhất đưa cho y một khối lương khô, y vừa cắn một miếng liền thiếp đi.

Không ổn nha, cứ như vậy mà ngủ sao?

Nhìn Vệ Hạo Thiên đang gối đầu trên đùi ngủ, Nhất Nhất kinh ngạc há to miệng, vội vàng lấy miếng lương khô vẫn còn đang nằm trong miệng Vệ Hạo Thiên ra, đành phải để y tiếp tục ngủ.

Vệ Hạo Thiên ngủ thẳng một giấc đến tối vẫn chưa chịu tỉnh một lần. Nhất Nhất muốn gọi y dậy để dùng cơm nhưng cho dù hắn có gọi thế nào thì Vệ Hạo Thiên vẫn không chịu tỉnh.

Tại sao lại như vậy? Vệ Hạo Thiên không phải lại là xảy ra chuyện gì chứ? Ngàn vạn lần không được hù dọa hắn nha!

Vừa phát hiện Vệ Hạo Thiên bất thường Nhất Nhất liền vội vàng gọi Tề Ngạo Dương: “Khế đệ, ngươi mau tới!”

Nghe được cách Nhất Nhất xưng hô với mình, Tề Ngạo Dương lập tức nhíu mày.

“Nói ngươi bao nhiêu lần rồi, Ta không phải tên Khế đệ! Ta họ Tề tên Ngạo Dương, ngươi có thể gọi ta là Tề Ngạo Dương, Ngạo Dương hay thậm chí có thể theo đại ca mà gọi ta là Tề đệ. Chỉ có Khế đệ là không được phép!”

Nói tới nói lui, không phải là giống nhau cả sao? Bây giờ hắn đâu có quan tâm y là Khế đệ hay Tề đệ chứ!

“Khế đệ, ngươi mau tới xem đại ca của ngươi đi!”

“Ngươi…” Đang muốn nổi đóa nhưng vừa mới nghe thấy hai chữ đại ca, lại thêm chứng kiến đối phương bộ dạng lo lắng sốt ruột thì lửa giận trong nháy mắt biến mất, “Đại ca làm sao?”

“Hắn ngủ suốt từ trưa đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh, ta vừa rồi muốn gọi hắn dậy ăn một chút gì đó nhưng gọi thế nào cũng không được!”

“Để ta xem.” Lập tức đặt tay lên xem mạch giúp Vệ Hạo Thiên.

Thu tay lại, khuôn mặt Tề Ngạo Dương lộ ra thần sắc nghi hoặc cùng bất an: “Nguy rồi, không biết tại sao, mạch của đại ca lại trở nên rất loạn… thương thế chuyển biến xấu!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Nghe vậy, trong lòng Nhất Nhất chợt cảm thấy bất an và lo lắng. Nhìn chằm chằm khuôn mặt Vệ Hạo Thiên đang say ngủ, hắn bắt đầu oán trách bản thân, “Cũng đều tại ta hại hắn, đều tại ta hại hắn, nếu không phải vì muốn gặp được ta thì hắn đã không phải đáp ứng tiếp nhận ba chưởng của cha ta, cũng sẽ không bị thương nặng như vậy! Đều tại ta, đều tại ta…”

“Đừng lo lắng.” Không đành lòng nhìn Nhất Nhất tự trách mình gấp đến độ mất hồn mất vía, Tề Ngạo Dương lên tiếng an ủi, “Ta còn một chút dược, cũng đủ để giúp đại ca chống cự được đến khi về tới Phạm Thiên cốc. Từ giờ trở đi, chỉ cần ngày đêm gấp rút lên đường, ra roi thúc ngựa, sau hai ngày là chúng ta có thể về tới Phạm Thiên cốc. Chỉ có điều hai ngày này phải vất vả ngươi, ngoại trừ chiếu cố Long nhi, ngươi còn cần phải luôn luôn ở bên cạnh đại ca không rời. Một khi đại ca có gì bất thường ngươi phải ngay lập tức báo cho ta biết.”

“Không vất vả, chỉ cần Vệ Hạo Thiên không có việc gì là tốt rồi!” Nhất Nhất thoáng nhẹ lòng hơn một chút, “Ta sẽ không rời hắn nửa bước, nếu có gì bất thường, ta nhất định sẽ lập tức gọi ngươi, ngươi cứ việc gấp rút lên đường đi!”

Miễn là Vệ Hạo Thiên không có việc gì, muốn hắn làm cái gì hắn cũng nguyện ý!

Nét vui mừng xuất hiện trên khuôn mặt Tề Ngạo Dương: “Tốt!”

Đại ca, thâm tình của ngươi rốt cuộc cũng đã được báo đáp rồi!

Đem một viên cứu mệnh đan cuối cùng còn sót lại cấp cho Vệ Hạo Thiên vẫn còn đang mê man, Tề Ngạo Dương lập tức chui ra ngoài, thúc ngựa khởi hành.

“Giá!” Trong đêm tối, một chiếc xe ngựa lao vút đi trên con đường lớn.



“Nương nương, phụ thân làm sao vậy?”

Sắc mặt nương nương và Tề thúc thúc đều không tốt trong khi cha vẫn còn đang ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh khiến Long nhi cảm giác được có một sự việc gì đó rất không tốt đã xảy ra.

“Long nhi, phụ thân ngươi bị thương nặng…” Đôi mắt phủ kín một tầng hơi nước, Nhất Nhất ôm lấy thân hình nhỏ bé của tiểu Long nhi, “Nương nương phải chiếu cố phụ thân ngươi, cho nên vài ngày tới Long nhi phải biết tự chiếu cố bản thân, không được khiến nương nương lo lắng, được không?”

“Long nhi đã biết!” Cái đầu nhỏ liên tục gật gật.

Nguyên lai là phụ thân bị thương! Chẳng thể trách nương nương và Tề thúc thúc đều lo lắng như vậy. Hắn nhất định phải ngoan ngoãn, không thể để nương nương lo lắng thêm!

“Nương nương, Long nhi giúp nương nương chiếu cố phụ thân có được không?” Từ trong lòng Nhất Nhất, cái đầu nhỏ vươn ra, tiểu Long nhi đem cặp mắt đen láy nghiêm túc nhìn Nhất Nhất.

Nghe vậy, Nhất Nhất bật cười.

“Được.”

Thật là một hảo hài tử hiếm có a!

Vì thế, một lớn một nhỏ cùng nhau chăm sóc Vệ Hạo Thiên.

Trông chừng cả một đêm, Vệ Hạo Thiên vẫn không hề tỉnh lại. Lại thêm một ngày, Vệ Hạo Thiên vẫn không tỉnh. Rốt cuộc, tiểu Long nhi chống đỡ không được, ngã vào lòng Nhất Nhất mà ngủ. Vì vậy chỉ còn lại một mình Nhất Nhất ngồi trông chừng Vệ Hạo Thiên.

Thế nhưng tiểu Long nhi mới vừa ngủ thì Vệ Hạo Thiên rốt cuộc lại từ từ mở mắt.

Đôi mắt vui mừng khôn xiết, Nhất Nhất lập tức kêu lên: “Khế đệ, hắn tỉnh rồi!”

Nhẹ nhàng đem tiểu Long nhi đang say ngủ đặt sang một bên, hắn cúi người xuống, trong mắt là vô tận quan tâm: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Mở mắt đã nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên đau lòng.

Y biết mình nhất định là đã ngủ rất lâu, y cũng biết, vì chiếu cố y nên khẳng định nương tử chưa chợp mắt.

Một tiếng thở dài từ nơi cổ họng bật ra, bàn tay to của y thật cẩn thận nâng lấy khuôn mặt của Nhất Nhất: “Vi phu không sao, nương tử không cần lo lắng, vì vi phu nương tử đã vất vả rồi!”

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!… Ta không vất vả một chút nào!” Thấy Vệ Hạo Thiên không phải như người chết nằm bất động một chỗ, Nhất Nhất bất giác xúc động mà rơi nước mắt.

Hắn thật sự rất sợ Vệ Hạo Thiên sẽ ngủ mãi không tỉnh.

“Nương tử, ngươi…” Vệ Hạo Thiên cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể ôn nhu hôn lấy những giọt nước mắt vẫn đang không ngừng chảy ra nơi khóe mắt Nhất Nhất.

Ai, vì thương thế của y, nương tử không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi! Y thề rằng, từ nay về sau sẽ không để bản thân bị thương nữa!

“Đại ca, huynh thế nào rồi?” Mới vừa tiến vào xe ngựa, liền chứng kiến một màn này, Tề Ngạo Dương cảm thấy ngượng ngùng muốn chui ra ngoài.

“Tề đệ, đệ vào đi!” Buông Nhất Nhất ra, Vệ Hạo Thiên để Nhất Nhất giúp y ngồi dậy.

Tề Ngạo Dương một lần nữa chui vào trong xe: “Đại ca, huynh cảm thấy thế nào?” Trong giọng nói đều là lo lắng và sốt ruột không thể che giấu hết.

“Không có gì. Chỉ là có chút…” Một trận hoa mắt kéo đến, Vệ Hạo Thiên lại rơi vào hôn mê.

“Vệ Hạo Thiên, ngươi tỉnh! Ngươi đừng làm ta sợ!” Vệ Hạo Thiên đột nhiên bất tỉnh khiến Nhất Nhất hoảng sợ.

“Đại ca!” Tề Ngạo Dương cũng cảm thấy rất không bình thường.

Theo đạo lý, đại ca đã tỉnh lại thì có nghĩa là thương thế cũng đã tốt hơn, tại sao lại đột nhiên bất tỉnh? Y cực kỳ khó hiểu.

Lại xem mạch, y phát hiện, mạch đập càng lúc càng loạn.

Y nhíu mày: “Thương thế của đại ca lại chuyển biến xấu, ngươi chiếu cố đại ca cho tốt!” Rất nhanh chui ra khỏi xe, y giương roi, lại tiếp tục thúc ngựa gấp rút lên đường.

Trời cao phù hộ, Vệ Hạo Thiên ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì!

Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, từ trước đến nay không tin vào thánh thần, Nhất Nhất lúc này cũng hướng về phía trời cao mà khẩn cầu.



Một khắc không ngừng, gấp rút lên đường, sau một ngày một đêm rốt cuộc cũng tới được Phạm Thiên cốc.

“Sư phó, nghĩa phụ, mau đến xem đại ca!” Vừa đến Phạm Thiên cốc, Tề Ngạo Dương liền ôm lấy Vệ Hạo Thiên đang hôn mê chạy thẳng tới chỗ ở của Phạm Thiên cốc cốc chủ Ngụy lão đầu, cũng chính là sư phó kiêm nghĩa phụ của hai người. Nhất Nhất cũng rất nhanh ôm lấy tiểu Long nhi, gắt gao theo gót Tề Ngạo Dương.

Tiếng hô của Tề Ngạo Dương mang theo không ít nội lực, Ngụy lão đầu đang đợi ở trong phòng lập tức nghe thấy. Chậm rãi đi ra, lão sờ lên mạch đập của người đang hôn mê nằm trong lòng Tề Ngạo Dương: “Không việc gì, không việc gì! Tại sao vội vã như vậy, nhìn ngươi xem, nào còn có một phần khí phách ‘Dược Vương’? Lần trước đại ca ngươi bị thương nặng như vậy sư phó cũng đã chưa trị được cho hắn, lần này đương nhiên cũng không thành vấn đề!”

Cái tên đại đồ đệ này của lão cũng thật là, luôn bị thương nặng như vậy, muốn thử thách y thuật của lão cũng không nên dùng cách này a!

“Vậy thì tốt quá!” Tề Ngạo Dương yên tâm hơn.Y biết, sư phó nhất định có thể cứu đại ca.

“Thật tốt quá!” Hai ngày không chợp mắt, Nhất Nhất rốt cuộc ngất đi.

Ai nha, hắn rốt cuộc đã có thể hảo hảo mà nghỉ ngơi một chút rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK